254- CHƯỚNG NGẠI TRONG TU TẬP
(34:15) Phật tử 6: Bạch
Thầy, cho con hỏi cái chỗ mà đi kinh hành định niệm á. Trong chỗ Thầy có nói
là: người mà nghiệp nặng mà đi kinh hành niệm ít thì có phước, người mà nghiệp
nhẹ mà đi thân hành niệm nhiều ít thì … Người nghiệp nặng mà đi kinh hành niệm
nhiều thì mất phước. Mà người mà nghiệp coi như ấy thì ít được phước hơn, là
sao cái chỗ đó? Trưởng
lão: Nghĩa là, con đi kinh hành mà vọng tưởng nhiều, phải
không?
Phật tử
6: Bạch Thầy, gần đây, trong chỗ Thầy nói là cái người mà
nghiệp nặng mà đi kinh hành mà niệm nhiều thì mất phước, cái chỗ đó sao, con
chưa hiểu?
Trưởng
lão: Như thế này nè.
Cái người
đi kinh hành mà vọng tưởng nhiều, nhiếp tâm không có được là nói cái đó là cái
nghiệp nặng. Là vì cái tham sân si nó nhiều, cho nên mình đi mà cứ niệm này
tới, niệm kia tới là cái nghiệp họ nặng. Cái vọng tưởng tượng trưng cho cái
tham sân si của mình, chứ không có gì. Nếu mà tham, sân, si mình ít thì mình đi
bình thường nó cũng không có niệm. Con hiểu không? Mà mình đi như vầy mà mới có
năm mười bước, mình cũng lưu ý vậy mà sao lát có niệm này, lát niệm kia. Cái
người này nặng nghiệp lắm, cho nên vì vậy tham, sân, si một đống nó lớn lắm,
cho nên nó đổ lên. Hễ mình không tu thì thôi mà hễ tu là nó đổ ra, nó cứ đổ ra.
Vậy là cái nghiệp nó nặng.
Còn cái
người đi cũng bình thường vậy, người ta cũng tập trung vậy mà người ta thấy nó
thanh thản, an ổn, nó không có cái niệm vô nhiều. Nghe nó an trú ở trong bước
đi nó rõ ràng từng bước đi, cái nghiệp nó nhẹ. Phải không? Cái tham sân si nó
ít.
Phật tử
6: Hôm nay con đến xin Thầy, hôm qua đến giờ con tu trong ba
thời. Thì con tu thấy người nó thanh tịnh, nó không có một cái gì hôn trầm đến
với con nữa. Nói chung là hôn trầm, thùy miên, vọng tưởng nó chỉ xẹt qua trong
đầu con cái rồi không thấy nữa. Thưa Thầy, con ngồi đến một tiếng mà con quán
chiếu cũng không thấy một cái gì nó đem đến. Mà coi như là đến khi con cảm thấy
toàn bộ cái hơi thở của con nó rút tròn lại cái tâm của con, nó xoay tròn. Bây
giờ con thấy là như thế này thì con mới xin Thầy cho con học pháp khác hay vẫn
tiếp tục pháp đó?
(36:49) Trưởng
lão: Bây giờ con tiếp tục tu pháp đó, nhưng mà con hãy tập
cái pháp Thân Hành Niệm, con biết pháp Thân Hành Niệm chưa? Tức là tác ý từng
hành động rồi mới hành động, đi, đứng, rồi ngồi. Từ hành động ngồi xuống co tay
duỗi chân, con ngồi xuống con phải tác ý từng hành động, chứ đừng để lộn xộn.
Rồi con mà khi mà con đứng dậy, rồi con cũng phải từng cái hành động đứng dậy,
rồi cứ tập đi, con biết cái đó chưa?
Phật tử
6: Bạch Thầy, cái đó con nhuần nhuyễn lắm ạ!
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu con phải tập cái pháp đó cho nhuần nhuyễn cái
pháp đó. Cứ lệnh đâu thì cái hành động theo đó. Cứ phải tác ý rồi, cái lệnh rồi
mới tới cái hành động. Đừng có làm một lượt, chỉ cái lệnh nó phải trước cái
hành động thì nó đúng, mà làm một lượt là sai. Mà không có tác ý mà đưa chân
đưa tay thì trật, nó Chánh Niệm Tỉnh Giác thì nó không đúng.
Cái pháp
đó là pháp tu lệnh. Cái lệnh đó để sau nó trở thành Tứ Thần Túc đó. Cho nên bây
giờ cái tâm mà thanh thản, an ổn được rồi, nó không có niệm, nó không bị hôn
trầm, thùy miên, nó tỉnh rồi thì bắt đầu ôm cái pháp này tu. Con nhớ kỹ tu cái này
nó giúp cho sự Thanh thản - An lạc - Vô sự nó kéo dài ra, nó tỉnh ra, nó không
bị mê.
Nếu không
mà ở trên Thanh thản - An lạc - Vô sự mà con giữ, mà con tu thì nó bị hôn trầm,
thùy miên dễ lắm, vì nó không có pháp. Buộc lòng phải tu cái pháp Thân Hành Niệm,
nó giúp cho sức tỉnh nó không còn bị hôn trầm, thùy miên nữa, đặng kéo dài cái
thời gian cho đúng mười hai tiếng. Chứ không khéo nó gục tới gục lui, nó tỉnh
không tỉnh mà mê nó không mê, nó cứ lờ đờ lững đững, cái đó nó mới khổ đó. Ngủ
thì cho nó ngủ phứt đi cho rồi, mà nó không ngủ, mà nó cứ lững đững lờ đờ, nó
mới nguy, tỉnh không tỉnh mà mê không mê.
Phật tử
6: Bạch Thầy, là đêm đến hơn 10 giờ mà con đi thân hành niệm
xong rồi, con ngồi một tiếng và con lại tiếp tục đi thân hành niệm một tiếng.
Thì vào mới nằm ngủ. Mà vào nằm ngủ thì coi như không chịu ngủ cho, cứ tỉnh bơ.
Con bảo: “Đến giờ ngủ
không đi ngủ đi, cứ nằm thế này thì coi như làm sao?”. Sau một lúc
thì coi như con thiếp đi lúc nào coi như không biết. Vì là con đi thân hành
niệm thì con đã đi đến một tiếng rồi.
(38:58) Trưởng
lão: Phải rồi, phải tập cho kỹ lưỡng hành động; tác ý đâu
thì hành động đó. Nó sai cái thân của mình làm cái gì thì nó làm theo cái nấy,
nhớ cái điều đó cẩn thận. Bởi vì tu theo cái lệnh rồi, khác hơn mấy cái pháp
kia rồi. Để mà hộ trì, tu cái lệnh đó mà để hộ trì cho cái chân lý tức là cái
Thanh thản - An lạc - Vô sự , cái Bất Động Tâm của con đó.
Rồi bất
động tâm là trong khi ôm pháp thì thấy nó thanh thản. Rồi xả ra, con xả ra bình
thường con đi khất thực hoặc ngồi ăn cơm con xem chỗ bất động coi nó có động ở
cái chỗ nào không? Bây giờ con ngồi ăn cơm con thấy ăn cái này ngon là nó bị
động rồi đó, nó dục đó, tức là nó dục lậu rồi. Cho nên cần phải diệt nó chứ
không có được để.
Phật tử
6: Bạch Thầy, trong cái pháp môn đi Thân Hành Niệm rồi con
Định Sáng Suốt, vừa đi mười bước để tác bạch để không dẫm đạp lên chúng sanh,
cũng như là đi kinh hành hai mươi bước, rồi ngồi xuống. Kết hợp hai cái đó thì
tu có được không?
(40:01) Trưởng
lão: Được, cái đó là con tu Tứ Chánh Cần rồi, ngăn ác diệt
ác, câu hữu Tứ Vô Lượng Tâm. Cho nên mình tu mình tác ý đi để tránh dẫm đạp
chúng sanh, đó là câu hữu Tứ Vô Lượng Tâm – tu tâm từ. Thì đi kinh hành mà kết
hợp với Tứ Vô Lượng Tâm. Còn đi kinh hành mà mình tác ý: “Tôi đi tôi biết tôi đi”. Rồi
con đi hai mươi bước con đứng lại, con hít thở, rồi ngồi xuống hít thở: đó là
tu tập rèn luyện cái nghị lực của mình. Cũng đi kinh hành mà rèn luyện vậy, nó
thuộc về Chánh Niệm Tỉnh Giác. Còn cái kia nó Chánh Niệm Tỉnh Giác, mà còn thêm
một cái nữa là tu Tứ Vô Lượng Tâm, hai cái đó kết hợp. Thì cái phần đó tới giờ
đó thì con cũng tu để mà tăng trưởng thêm, mình biết rõ là lòng từ mình chưa
hẳn đã toàn diện đâu. Cho nên mình nỗ lực mình tu để nó thực hiện cái lòng từ
của mình lớn hơn nữa.
Còn cái
về vấn đề Chánh Niệm Tỉnh Giác thì con tập nữa để nó hỗ trợ cho cái phần mà Tứ
Niệm Xứ cho nó tỉnh. Nó tỉnh để nó kéo dài được cái trạng thái thanh thản. Còn
cái phần Thân Hành Niệm là mục đích tu là để cho nó không có bị hôn trầm, thùy
miên khi ngồi tu Tứ Niệm Xứ, nó phá cái si.
Phương
pháp nào nó có cái đối tượng nấy để nó đối trị. Mình biết nắm vững được những
cái cách thức, ý nghĩa của các pháp; cái dụng của các pháp thì mình tu không có
sai. Mình tu không phải cái pháp nào nó cũng đi đến cái mục đích đâu. Cái dụng
của nó để tu để làm cái gì đối với tham sân si của mình. Cho nên mình biết
pháp, nó sử dụng cái đó để đối trị cái gì thì mình tu cái đó là nó đối trị cái
đó, thì nó không lạc đường con đâu.
Ráng tu,
bây giờ cái phần con Thầy chỉ còn làm cái giấy xác nhận này kia cho rõ ràng.
Khi mà con về ngoài đó thì con có giấy tờ đàng hoàng, có giấy xác nhận. Bởi vì
mình đến đây mình có tu, chứ phải mình không tu đâu? Tu gần chết, tu bệnh luôn
chứ.
Phật tử
6: Bạch Thầy là con tu trong, đến khi nào con tu hết các pháp
môn về Định Vô Lậu và Tứ Niệm Xứ là coi như xong rồi con …
Trưởng
lão: Được rồi, tập cho nó nhuần nhuyễn rồi con mới về đó, có
thể nó tiến tới.
Phật tử
6: Dạ. Khi nào có gì cần thì cho con xin phép gọi thưa hỏi.
(42:14) Trưởng
lão: Khi nào mà con thấy con bảo gì nó biết nghe đó, thì
mau mau vô đây. Để không, bảo nó nhập Định bậy chắc chết đó. Hễ ra lệnh mà thấy
nó làm được theo thì con vô trong gần bên Thầy, đặng có cái gì có Thầy gỡ ra
liền.
Phật tử
6: Khi nào bế tắt quá thì con xin Thầy con vào.
Trưởng
lão: Rồi, được rồi!
(42:35) Rồi tới con, con. Xin sách hả con? Rồi,
được rồi, từ từ xin sách. Con trình Thầy đi con!
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy, nhiều khi mình tu cái pháp duy trì cái
chân lý, có bữa thì nó rất là tốt, có bữa thì nó không tốt lắm.
Trưởng
lão: Thì bắt đầu khi mà nó tốt thì tức là nó ở trên Tứ Niệm Xứ
rồi. Mà nó không tốt thì tức là mình thấy không tốt, mình lùi về Tứ Chánh Cần
mình ngăn diệt.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy, nhưng mà nó vẫn ngồi như vậy nhưng mà mình cảm
giác nó không giống như hôm trước.
Trưởng
lão: Thì đó, nó trở về cái trạng thái của Tứ Chánh Cần rồi đó
con. Tức là nó không có an. Con cũng ngồi y như vậy, nhưng mà nó không an, tức
là nó không có được trạng thái sung mãn. Tức là nó trở về cái trạng thái của Tứ
Chánh Cần rồi - chiến đấu đó.
Sư Pháp
Ngộ: Nhưng mà nó cũng không có ác pháp.
Trưởng
lão: Nó không có ác pháp mà dĩ nhiên nó không bất an.
Sư Pháp
Ngộ: Nó an thì thấy nó có sức khỏe thì làm cho mình cũng thích,
có hỷ, có vui, thích cho mình tập nữa.
Trưởng
lão: Nó tinh tấn.
Sư Pháp
Ngộ: Đi kinh hành thì đi cũng đi, cũng thích đi. Tu xong rồi mà
vẫn cứ siêng. Còn bữa nay nó giảm hơn.
Trưởng
lão: Nó giảm hơn, nó không có thích, nó coi như là tu có vẻ bắt
buộc nó thôi, nó ráng. Không, cái đó nó bữa vầy bữa khác, nhưng mà có điều
kiện, bởi vì Đức Phật nói: “Lạc
cũng đừng ham”. Mà gặp những bữa mà chướng ngại, khổ, đau nhức hay
hoặc nó lười biếng không muốn tu… đừng có sợ, “Thọ bất lạc bất khổ”. Ngày nó bình thường, nó
không lạc mà không khổ đừng có sợ, mà chỉ ở pháp, cái trạng thái thanh thản
phải nhận biết cho rõ. Con nhớ không? Bởi vì Đức Phật nói: “Thọ lạc, thọ bất lạc bất khổ”,
nghĩa là ba cái thọ này không có chấp nhận ở trong cái sự tu tập.
Bữa lạc
sao thấy nó hoan hỷ, nó thích tu quá!Đừng có chấp nhận nó. Tức là mình chấp
nhận nó thì mình bị kẹt mấy cái thời kia, con hiểu không? Bữa nay sao tu nghe
khổ sở, đau nhức quá! Bữa nay sao nghe nó bình thường không có trạng thái đó,
chắc bộ mình không có chất lượng. Không phải. Tại vì nó có thọ lạc, thọ khổ thọ
bất lạc bất khổ, bữa vầy bữa khác tại ba cái thọ này vô thường mà. Cho nên đừng
có sợ, cho nên vì vậy mà mình cứ nhận ra: “Bây giờ mày có lạc cũng là chỗ thanh thản thôi, mà mày
không lạc cũng là chỗ thanh thản, chứ tao không sợ”.
Sư Pháp
Ngộ: Quan trọng là mình giữ tâm bất động, khi đi cũng vậy bạch
Thầy? Khi đi mình cũng giữ tâm bất động trước mọi pháp.
Trưởng
lão: Mọi pháp, tác động vô không được, thanh thản và bất động.
Chứ bây giờ nó lạc cái mình lại bị động. Mình thích, ham tu, tu hoài thì đó là
mình bị lạc nó dẫn. Còn thọ khổ: “Trời
ơi trời, trông cho nó hết giờ đi vô ngủ”, thì như vậy là mình
bị lạc khổ rồi, cho nên mình bị động. Cho nên mấy cái này dẹp qua. Đức Phật dặn
cái vấn đề mà thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ tức là đừng có chấp nhận ba
cái thọ này.
Sư Pháp
Ngộ: Cái thọ nó tinh vi hơn bạch Thầy!
Trưởng
lão: Tinh vi lắm chứ con.
Sư Pháp
Ngộ: Những cái cảm giác khác hoặc là những cái chướng ngại pháp
khác thì mình dễ nhìn nhận hơn. Còn cái thọ nó có những cái cảm giác cho nên
cũng khó lắm, khó tác ý, nó khó đi nữa.
Trưởng
lão: Thì mặc nó, mình chỉ cần biết cái này thôi, còn nó đến nó
lạc, kệ nó.
Sư Pháp
Ngộ: Mình cứ giữ tâm của mình.
Trưởng
lão: Giữ tâm mình đừng có để chú ý vấn đề đó. Nó lạc, mình thấy
bữa nay tốt hay này kia. Không có tốt đâu, tại nó như vậy, thọ nó có thọ lạc
thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy, khi ngồi con thấy tâm mình nó có vẻ nó bất động
nó yên lặng hơn, các ác pháp nó ít hơn. Nhưng mà đi thì cũng giữ tâm bất động
được. Nhưng mà có một cái là mình cảm nhận cái sự bất động nó không bằng cái
ngồi.
Trưởng
lão: Đúng rồi, cái ngồi thì nó dễ bất động hơn là tại vì mình
mới tu thì nó vậy. Chừng nào mà con ngồi, con đi con thấy đồng nhau là nó khá
hết rồi, nó đồng đều. Ăn thua chỗ pháp con. Còn cái thọ lạc thọ khổ, thọ bất
lạc bất khổ không quan trọng.
Sư Pháp
Ngộ: Cứ giữ tâm bất động.
Trưởng
lão: Cứ giữ tâm bất động thôi, có vậy thôi. Mình nhớ là bữa nay
nó xảy ra cái trạng thái thọ lạc, nhưng mà mình vẫn thấy bất động. Ngày mai hay
hoặc một lát nữa mình tu cái thời kế đó thì mình thấy nó thọ khổ, mình cũng
thấy cái thanh thản này, chứ không có để cho cái thọ khổ đó dao động minh, đó
như vậy đó.
Sư Pháp
Ngộ: Và cái câu pháp hướng: “Thanh thản, an lạc, vô sự”, một là nhiều khi
con lại đọc câu pháp hướng rất là nhanh, thì con thấy nó không bằng con đọc…
HẾT BĂNG 18

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét