252- MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI LÀ VÀO NIẾT
BÀN
Phật tử 2: Vừa
thức dậy con nghe lỗ tai nó ngáy, mà con đang hơi thở đi vô ra, cái con quan
sát coi cái niệm…Khi đặt tâm đó Thầy, cái thân ngủ, con cứ bị vậy đó.
(09:25) Trưởng
lão: Đúng rồi! Tức là con sẽ đang tu ở trong cái chiêm bao của
mình, tu trong cái Tưởng đó con. Khi mà mình tất cả mình ngủ là mình tu trong
cái Tưởng. Cho nên vì vậy mà sau khi một cái người mà tu hành, mà làm muội lược
được năm hạ phần kiết sử. Tức là muội lược tham sân si đó, thì họ không tương
ưng với mọi người được. Họ chết đi, cái thân họ nó giống như là cái người ngủ.
Do đó họ đang ở trong cái trạng thái Tưởng họ tu. Họ tu cũng như là mình đang
tu vậy. Họ cũng thấy mình đang ngồi thiền, cũng đi tới đi lui, nhưng mà trong
giấc mộng. Còn cái thân của họ thì chết nằm đó rồi, không thở rồi, nhưng mà họ
vẫn tu. Cái người đó họ tu cho đến khi mà tâm vô lậu hoàn toàn, họ vào Niết Bàn
luôn, họ không có còn tái sanh nữa.
Cho nên
mấy con tu với Thầy, Thầy tin rằng mấy con tu mà muội lược được nhân quả, thì
mấy con sẽ không tái sanh luân hồi. Và không luân hồi rồi, thì mấy con sẽ ở
trong Tưởng mấy con tu. Cho nên trong khi đó đó mấy con nhớ, bây giờ đặt thành
vấn đề, là ở cái vùng của mấy con sẽ phải đi thiêu, khi chết phải thiêu. Nhưng
mà khi mà mấy con tu như vậy rồi, trong gia đình của mấy con, hoặc là cái duyên
của mấy con. Ví dụ như mấy con ở cái nước mà người ta thiêu đó, thì nó xui
khiến cho mấy con đến cái nước mà người ta không thiêu. Cái nhân quả của mấy
con tu đến đó, nó đẩy mấy con đi đến cái chỗ nước không thiêu. Do đó mấy con
chết người ta đem chôn mấy con chứ người ta không thiêu. Mặc dù là cái nước của
mấy con chết là phải thiêu, nhưng mà các con không chết ở trong nước đâu.
Cái
nghiệp của mấy con mà tu, nó sẽ đẩy mấy con đi đến cái chỗ không thiêu xác để
cho mấy con nằm. Còn khi mà thiêu xác là mấy con đã vào niết bàn rồi. Bởi vì
cái tâm của con muội lược đến thành..
Thầy đã
dạy mấy con “thanh thản, an
lạc, vô sự", mấy con giữ được rồi, bất động. Trong khi mấy con
chết mà mấy con giữ được bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì lúc bấy giờ
mấy con không còn tiếp tục tu nữa. Mặc dù muội lược tham, sân, si hết rồi,
nhưng mà mấy con chưa làm chủ sinh tử, nhưng mà mấy con giữ được cái Tâm Bất
Động, do đó mấy con vào Niết Bàn luôn, khỏi cần tu nữa. Bởi vì nó quan trọng là
ở chỗ mà nó, cái lúc mà sắp sửa chết đó, mà mấy con giữ được bất động, nó không
phải dễ đâu, Thầy nói cái nghiệp nó không phải dễ, nó tha thứ mấy con nỗi.
Nhưng mà mấy con phải nỗ lực hết sức mấy con giữ được, chứ còn lơ mơ thì nó
cũng lôi đi. Nhưng mà giữ được…
Con đọc
cô Liễu Kim ở Hà Nội, cô giữ được cái tâm bất động cổ. Mặc dù cô đã ung thư,
đau đớn lắm chứ không phải không. Nhưng mà cô vẫn thản nhiên, nhờ trong cái
thời gian cô rèn luyện. Cho nên cái thân xác cổ gia đình thiêu rất là tiếc
uổng. Nhưng mà không phải uổng, cô đã vào Niết Bàn rồi, còn gì uổng? Cái chỗ đó
là cái chỗ Niết Bàn của người ta. Người ta bất động, trước cái cơn đau người ta
không dao động.
(12:01) Cho nên khi mà Thầy nghe cô Liễu Tâm
học lại là cô bảo đứa con cổ đọc. Thì khi mà cô bệnh, Thầy có viết bức tâm thư
Thầy gửi cho cổ, phải giữ tâm như vậy như vậy. Đó là cái thư gươm hùng kiếm để
bảo vệ cho mình trên bước đường sắp sửa ra đi. Thì cô sẽ đọc bức thư đó, rồi cô
giữ tâm cô. Cho nên khi mà đứa con cô đọc cái bài thơ đó để cô duyên theo đó mà
cô giữ cái tâm bất động trước khi cô chết. Thì trong lúc đứa con nó đọc rồi,
thì nó day lại nó hỏi mẹ: “Con
đọc lại cho mẹ lần nữa được không?” thì bà đã chết rồi. Thì
các con biết, chết trong cái sự an ổn hoàn toàn không có gì hết. Thì lúc bấy
giờ, nếu mà cô mà muội lược thì tức là gia đình cô sẽ chôn. Còn cái này đem
thiêu đàng hoàng, không có gì hết, thì hỏi Thầy: “cô như thế nào?”
Sự thật
ra cô giữ được cái tâm đó thì cô đã vào Niết Bàn, còn đi đâu nữa? Không còn đi
đâu nữa hết. Bởi vì bất động trước cái cơn đau, mà cơn đau như dao cắt ruột mà
không thấy dao động tâm miếng nào, nằm vẫn thản nhiên: “Con hãy đọc lại cho mẹ nghe bức thư của
Thầy lần nữa đi con”, cô nói tự nhiên. Rồi đứa con đọc, đọc rồi cô
lại bảo: “Con đọc nghe
lần nữa, mẹ sẽ giữ tâm thanh thản, bất động, mẹ không sợ đâu”. Trong
khi đó cô giữ được cái tâm cô, đến khi mà nó hỏi: “Con đọc lại cho mẹ nghe nữa?”. Thay
vì nó đọc xong rồi thì bà bảo nó đọc thêm cho bà nghe. Nhưng bây giờ bà không
có bảo, cho nên nó mới hỏi mẹ nó: “Con
đọc lại cho mẹ nghe nữa không?” thì nhìn lại thì bà đã tắt
thở. Coi như chết trong một cái êm ái, trong một cái tự nhiên, trong một cái
như hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau, rồi bà đi tự nhiên.
(13:45) Nó khác nhau con. Nếu mà khi mà con
muội lược tham sân si. Tức là ngũ triền cái mà con muội lược, nó không còn
tương ưng ai, nó không còn tái sanh. Thì bây giờ, nghĩa là nó muội lược mà
trong khi chết nó không có giữ được cái Bất Động Tâm đó, cho nên nó không tái
sanh. Muội lược chứ chưa phải hết tham sân si đâu, cho nên nó còn đau khổ. Rồi
cái tâm mình nó còn duyên vào cái đau khổ đó chứ chưa phải hết, nhưng mà nó
muội lược.
Cho nên
khi đó nó xui khiến, trong nhà ai cũng muốn đi thiêu hết, nhưng mà có người
nói: “tôi không chấp
nhận, mẹ tôi, tôi không muốn thiêu”. Nó xui khiến cho một người cản
lối để đừng có thiêu, để cho bà ta tiếp tục tu. Chứ thiêu rồi, bà mất cái thân
rồi, thì bà không còn tu tập được nữa. Nhưng mà quy luật nhân quả nó công bằng
lắm con, nó cản trở, nó có người cản.
Cho nên
ví dụ như bây giờ nhà cô Liễu Kim, cô tu mà cô chỉ muội lược, cô giữ được bất
động. Thí dụ như hoặc chưa hoàn toàn bất động thì cô cũng có cái thời gian cô
tu theo Thầy, thì cô cũng muội lược nhân quả rồi chứ gì? Thì lúc bấy giờ cô
chết đi thì ba, bốn người đồng ý đem thiêu, thì có một người sẽ cản cô liền,
không có cho thiêu đâu. Còn đằng này không, ai cũng đồng ý hết. Và đồng thời
cái trường hợp xảy ra rõ ràng cô bất động được trong cái cơn bệnh đau lúc chết,
các con nhận xét qua cái chỗ đó thì biết.
Cho nên
Đức Phật, khi mà có một vị tỳ kheo _ các con đọc trong kinh sách Phật _ có một
vị tỳ kheo bệnh đau Đức Phật đến thăm. Hỏi: “Thân này là vô thường phải không?” Nói: “Phải, vô thường!”, “Tâm này vô thường phải không?”.
Hỏi thì nói: “Vô thường”.
Thì Đức Phật nói: “Được
rồi, ông cứ tự nhiên đi”. Nghĩa là vô thường thấy nó không phải là
thật rồi, thì như vậy là được rồi, đừng có chấp nó. Bởi vì mình thấy nó vô
thường, tức là mình không dao động, còn mình thấy nó thường là dao động. Con
hiểu chỗ Đức Phật muốn nói?
Cho nên
cái vị tỳ kheo này chết, ông muốn chết kiểu nào đó cũng được hết. Thì coi như
là ông sẽ vào Niết Bàn rồi. Thì có sau khi người ta hỏi: “Vậy cái vị tỳ kheo đó có được vào Niết
Bàn không?”. Đức Phật nói vào Niết Bàn. Chỉ cần người ta, lúc mà
người ta gần sắp chết mà người ta biết thân vô thường là đủ rồi. Còn lúc bấy
giờ tôi đau quá, tôi khổ quá, nó loạn rồi, tôi không có biết nó vô thường nữa,
mà tôi chỉ biết cái khổ đó thì cái này không được. Con nên nhớ. Vì vậy mà Thầy
nói là: “Quán thân vô
thường”, để tới chừng đó khi đau chúng ta còn được nhớ vô thường là
chúng ta cũng có đường thoát rồi đó mấy con, nó thấm nhuần như vậy đó. Cho nên
Phật pháp nó hay lắm, nhưng mà tại vì mình chưa có thấm nhuần, rồi mình cứ e
ngại.
Còn chứng
quả A La Hán, thật sự ra mấy con tưởng phải có Tam Minh thần thông mới chứng
quả A La Hán sao? Người ta chửi Thầy không giận là quả A La Hán chỗ đó. Trước
cái bữa ăn ngon dở Thầy không thèm là nó là quả A La Hán chỗ đó rồi. Con hiểu
không? Thầy ngồi bình tĩnh suốt đêm mà không buồn ngủ là quả A La Hán ở đó rồi,
tỉnh nó đâu có si đâu? Nếu mà si thì nó còn phải hôn trầm, thùy miên, nó buồn
ngủ. Các con hiểu chưa?
(16:36) Quả A La Hán nó dễ dàng lắm, chứ nó
không có khó, nhưng mà mấy con làm được cái chuyện này là cả một vấn đề của mấy
con. Nhưng mà sự thật ra mấy con cái quả A La Hán nó một bên, cho nên Đức Phật
nói: “Bờ bên này – bờ bên
kia”. Bờ bên đây là đau khổ, mà bờ bên kia là giải thoát chứ gì? Nó
có một chút à, thiện với ác thôi, bờ thiện với bờ ác thôi. Cái ác là nó phải có
đau khổ, mà cái thiện là nó không đau khổ thì bờ bên kia, nó rõ ràng lắm.
Cho nên
nhiều người sao hỏi Thầy một cách quả A La Hán, hỏi Thầy có tu chứng quả không?
Hỏi quý vị tu, chứ sao lại hỏi Thầy? Thầy dạy là quả A La Hán ngay chỗ đó, chứ
còn chỗ nào nữa? Tại quý vị đó không giữ, cứ để vuột tay hoài. Cũng như con bây
giờ hôn trầm, thùy miên, vô ký mà cứ để vuột tay hoài thì tại con chứ sao? A La
Hán là ở chỗ con, chứ đâu phải chỗ Thầy đâu. Phải không?
Nó đơn
giản, nó dễ dàng, mà mọi người phải giữ gìn nó, bảo vệ nó thì nó mới được. Tui
muốn ở bờ bên đây hay là tui muốn ở bờ bên kia? Chắc ai cũng muốn ở bờ bên kia,
không ai muốn ở bờ bên đây. Nhưng mà tại sao tôi lại cứ nhào qua bờ bên đây mà
tôi chịu? Người ta chửi tôi thì tôi ở bờ bên kia, thì tôi đừng giận. Tại sao
tôi giận để tôi ở bờ bên đây? Tôi muốn ở bờ bên kia, tại sao mà thấy bữa ăn này
tui lại thèm, phải không mấy con? Tại sao giờ này lại tôi còn bị hôn trầm, tôi
còn muốn buồn ngủ; tôi còn lười biếng; tôi còn uể oải; tôi còn mệt mỏi? Bờ bên
đây hay bờ bên kia chỗ nào đâu?
Các con
thấy rõ, cái trạng thái báo cho chúng ta biết chúng ta đang ở bờ nào. Vậy thì
tôi muốn ở bờ bên kia thì tôi đi kinh hành, tôi ở bờ bên kia, chứ tôi điên gì
mà tôi nằm xuống tôi ngủ, có đúng không mấy con? Người ta chửi tôi tức giận,
tôi biết rằng sân ở trong lòng là ác pháp, là bờ bên đây. Cho nên tôi không
giận, mà tôi thương người ta. Người ta giúp cho tôi biết là tôi đang ở bờ bên
kia. Mình khởi sự mình thương người ta đi, rồi coi thử coi nó còn phiền não hay
không? Thì như vậy là mình đi ngược lại cái nhân quả rồi. Mà đi ngược lại nhân
quả, làm chủ nhân quả, chứ sao chuyển nhân quả chứ sao.
Thầy nói
nó đơn giản, rất đơn giản. Tại sao hàng ngày chúng ta sống bình thường, không
có thèm tu pháp nào hết, mà đụng tới chúng ta, là chúng ta có cái nhìn như vậy,
là chánh kiến, rồi chứ gì? Là giải thoát. Các con thấy đơn giản lắm mấy con.
Đâu có cần mình làm Phật làm gì đâu, mà mình cần mình làm chủ được từng tâm
niệm của mình.
Cho nên
trong cái Tập 4, mấy con đọc tới chỗ mà vị thượng tọa ông tu, ông nói cái khó
nhất là Chánh Niệm Tỉnh Giác. Nghĩa là hành động nào ông cũng đều tỉnh hết. Từ
hồi ổng xuất gia tới giờ cái nào cũng tỉnh mà ông biết cái đó khó. Nhưng mà ông
không biết ông chứng quả A La Hán hay chưa? Ông chưa biết. Ông chỉ biết ông làm
được như vậy thôi. Nhưng mà khi mà người thị giả đỡ ông dậy ngồi _ ông sắp sửa
chết rồi mà_ đỡ ông ráng dậy ngồi thì ông lại thấy mình chứng quả A La Hán. Cái
câu chuyện thì đơn giản, nhưng mà Thầy giải thích ra mấy con thấy rất dễ hiểu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét