251- CÁCH ĐỐI TRỊ VÔ KÝ VÀ NGOAN KHÔNG
(00:00) Trưởng
lão: Nghĩa mà pháp mà chưa nhận định, thấy sao tâm niệm mình nó
lăng xăng lít xít hoài, nó cứ tuôn trào vậy, thì mình biết rằng cái Định Vô Lậu
mình còn yếu, mình phải tu cái này nhiều. Phải không? Mà bây giờ mình thấy tâm
mình nó không lăng xăng lít xít mà cứ thân đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia.
Phải không? Mà lại bị hôn trầm, thùy miên nữa, thì biết rõ ràng là Định Niệm
Hơi Thở yếu, đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác yếu. Tức là phải tập mấy cái
pháp này nhiều. Bởi vì pháp nào yếu mình biết mà. Đó như vậy là kết quả đó con.
Mình biết
bây giờ rõ ràng vọng tưởng nhiều thì mình biết là Định Vô Lậu yếu, phải tu cái
này nhiều, phải không? Mà bây giờ cái thân cứ bị bệnh bị đau tức là nhiếp tâm
không được, rõ ràng là nhiếp được, an trú được làm sao thân bệnh? Con hiểu
không? Bây giờ Thầy an trú trong cái hơi thở: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành
tôi biết tôi thở ra”. Mà Thầy ngồi như vậy một giờ, hai giờ
đồng hồ Thầy an ổn như vậy, ông nội cái thân Thầy bệnh cũng không được nữa.
Còn mấy
con cứ ít bữa đau, ít bữa đau là Thầy biết rõ ràng là mấy con bệnh đau, là mấy
con chưa có an tịnh được ở trong cái hơi thở, hoặc là trong cái thân hành hoặc
là mấy con nhiếp tâm trong bước đi chánh niệm tỉnh giác, mấy con an trú chưa
được, cho nên cái thân của con bệnh. Mà bây giờ mấy con an trú được làm sao mấy
con buồn ngủ mấy con? An trú được thì nó không buồn ngủ, mà an trú chưa được
thì nó cứ gục tới gục lui chứ sao? Có phải không?
Thấy cái
tướng là biết cái pháp của mấy con còn yếu. Như vậy mình biết cái pháp mình yếu
thì mình tu cái đó nhiều, phải không? Còn cái pháp nào mà vọng tưởng nhiều.. Mà
bây giờ nó chơi hai cái, bệnh đau có, vọng tưởng có, hôn trầm có. Như vậy rõ
ràng là mấy con hoàn toàn là pháp nào mấy con cũng chưa có nhuần cái nào hết,
phải tập đều. Tập đều bốn pháp này hết, trên Tứ Chánh Cần tập đều bốn pháp.
Chia cái
thời gian ra, mỗi pháp tu vậy mấy phút mấy phút, ba mươi phút hay bao nhiêu.
Thì vậy mấy con thấy Thầy phân cho mấy con thấy rõ cách thức chưa? Làm sao mấy
con sai được? Mấy con biết bây giờ cái nào mình cũng còn yếu hết, ba cái mặt
của thằng này tham sân si nó đầy đủ, nó lộ mặt đủ, rõ ràng là hễ mình nhiếp tâm
vô thì vọng tưởng, phải không? Mà mình ngồi lơ mơ thì gục gục. Mà không khéo
thì nhức bên đây, đau bên kia, tay chân này kia đủ thứ. Ngoài trời mưa nhiều
thì ở trong này muốn run. Rõ ràng là mấy con tham sân si đủ thứ ở trong này
hết. Mà những cái pháp này trước mặt các con thì chưa có cái nào mà gọi là
nhuần nhuyễn hết, cho nên nó bị đánh hết.
(02:26) Mục đích của Đạo Phật đưa ra bốn cái
pháp để ngăn ác, diệt ác, sanh thiện không có cho ác pháp tác động vô mấy con,
mà mấy con tu đúng pháp rồi, nó tác động vô không có được. Nếu Định Vô Lậu mà
mấy con tu đúng thì làm sao mà niệm nó khởi được? Bởi vì vô lậu, nó không có
niệm rồi. Mà bây giờ mấy con an trú được thì bệnh đâu có đánh vô được đâu. Mà
an trú được thì đâu có hôn trầm, thùy miên vô được. Thầy nói như vậy mấy con
hiểu. Vì vậy mà xét thấy mình có tướng trạng nào sai thì tức là mình còn yếu
phần đó. Phải tập cái pháp đó.
Rồi sau
đó, bây giờ chân lý được hộ trì, khi mấy con tu tập rồi trạng thái thanh thản
rồi tự nó hiện ra mấy con. Mà hiện ra thì cái chân lý nó hiện ra rồi, bây giờ
mới hộ trì. Cho nên trong khi tu Tứ Niệm Xứ thì Đức Phật dạy: “An trú trong an trú”, nó
hiện ra rồi. Còn bây giờ các con tu tập ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng
thiện để hiện tiền cái tướng thiện của nó. Tức là cái tướng “thanh thản, an lạc, vô sự”.
Phải không? Cho nên vì vậy dùng bốn cái định này của Tứ Chánh Cần để mà làm cho
cái chơn lý nó hiện tiền ra, cho nên gọi là “hộ trì chân lý”. Sau khi an trú được an trú,
cái chân lý nó hiện mặt nó rõ ràng ra rồi thì bây giờ mới “Chân lý được hộ trì”. Các
con nghe Phật dạy rõ mà, do đó khi mà chân lý được hộ trì rồi thì mới “Chứng đạt chân lý”, bây giờ
mới sống trong chân lý.
Nó cụ
thể, nó rõ ràng như vậy, thì bây giờ chỉ mình biết cách rồi. Bây giờ mình biết
pháp nào yếu, pháp nào mình đã tu nhuần. Rõ ràng là mình nhận ra được thì mình
nỗ lực mình tu cái phần đó đi. Còn cái nào yếu hết thì thôi phải chia đều mà tu
hết bốn cái pháp. Bởi vì mình ngăn ác diệt ác mà tôi tu có một pháp không thì
không có được. Mấy con hiểu chưa?
Phật tử
1: Hiểu như Thầy nói là ngồi mà nó không có hôn trầm, thùy
miên mà ngồi lâu lâu giật mình một cái…?
Trưởng
lão: Thì đó là vô ký, cái tướng trạng hôn trầm, thùy miên đó.
Nó lui là nó lười biếng, nó mỏi mệt con, nó bắt con đi nằm buồn ngủ là cái
tướng thô. Bây giờ ngồi giật mình cái đó là nó tới vô ký rồi. Tức là thay vì
hôn trầm, thùy miên thì nó giật con, cũng là dạng tụi nó.
Phật tử
1: Nó không còn hôn trầm, thùy miên mà lâu lâu nó giật mình.
Trưởng
lão: Nó giật cái là vô ký đó. Nếu mà con để lâu, bắt đầu nó vô
ký, cái nó ngồi nó lặng luôn nó như không ngơ vậy. Nó không phải ngủ mà nó là
vô ký, nó quên luôn.
Phật tử
1: Vậy mình phá nó bằng cách nào Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó, bởi vì khi mà trường hợp đó, khi mình biết nó hay
giật mình thì mình biết trước, khi nó có cái trạng thái gì nó báo động cho con
trước. Thì con nắm hai bàn tay cho chặt cứng lại, con gồng hai cánh tay con, nó
không giật mình con được. Nó giật mình được là nó phải có một cái gì đó nó làm
cho con quên cái rồi nó giật, chứ không có gì hết. Nó báo hết.
Phật tử
1: Lâu hết sức lâu, khoảng hai năm nay nó tái đi tái lại vụ
đó hoài Thầy.
Trưởng
lão: Nếu mà nó không tái con thì nó sẽ tới cái chỗ khác nữa.
Nghĩa là vô ký rồi nó tới ngoan không. Nếu nó còn tái tới tái lui thì nó ở mức
đó, tức là con không thắng được nó. Mà con thắng được nó rồi thì nó sẽ tới
ngoan không, con đang ngồi nó ngã xuống cái rầm, nó không. Con đang đi nó đổ
xuống một cái rộp, con tỉnh bơ vậy à. Tới chừng nó không, thì nó không còn có
gì hết. Nó té con xuống liền, gọi là ngoan không. Thầy Chân Thành đã bị nhiều
lần.
(05:46) Phật
tử 1: Cái đó hôm trước con bị sụm một hai ngày, đi nó sụm xuống
một cái.
Trưởng
lão: Nhưng mà nó chưa phải đâu. Nó cũng có hiện tượng đó, nhưng mà
chưa phải. Con mà phá được cái giật mình của con rồi thì nó sẽ tới cái đó, tới
cái đó. Rồi tới cái đó con biết phải làm sao không? Nó có cách phá chứ.
Tới cái
đó rồi thì khi mà như vậy, thì bắt đầu tu Tứ Niệm Xứ. Chứ còn không có đứng đi
được, đứng nó đổ, nó đổ thiếu điều muốn bể đầu mình đó. Thầy Chân Thành mà đi
dựa vậy, nó đổ té, nó dựa vách, cái vách nó trầy cái đầu của thầy. Nó không có
đơn giản, nó đổ xuống. Mà may nó đổ xuống tự cái thân nó phản ứng, tự nó phản
ứng để bảo vệ cái thân nó. Nó chống, chứ mình hồi lúc đó mình không biết, vậy
mà cái đầu nó cạ vô.
Phật tử 2: Kính
bạch Thầy, hôm bữa con đi cũng tự nhiên nó té con xuống, rồi bây giờ cái chân
con nhức rồi, con đi cái chân nó tê tê cái đầu con ngày hôm qua.
Trưởng
lão: Khi nào mà cái trạng thái khi mà đang đi,
Phật tử
2: Làm như con quên vậy, Thầy.
Trưởng
lão: Nó quên mất đó, nó “không ngơ”, nó đổ cái thân mình xuống.
Nó đổ, nó té xuống. Thì lúc bây giờ, đó thì mình biết cái trường hợp đó là mình
ngồi tu, đừng đi. Bởi vì cái lúc mà nó như vậy đó thì cái hôn trầm nó không còn
có nữa, hôn trầm thùy miên không có nữa. Cho nên trong khi đó, đó mình ngồi lại
mình tu Tứ Niệm Xứ. Bắt đầu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ giữ tâm thanh thản để
kéo dài cái trạng thái bất động đi tới, thì cái trạng thái ngoan không nó sẽ
không có. Chứ không mình nhiếp tâm vô cái bước đi của mình, thì hơi thở nó sẽ
bị lọt trong không rồi. Buộc lòng mình phải trở về với pháp Tứ Niệm Xứ, không
có pháp cho nên nó không bị lọt trong đó được.
Cho nên
vì vậy mà mình giữ cái thanh thản thôi, tác ý thôi, rồi kéo dài, an trú trong
không. Cho nên cái giai đoạn mấy con mà tới cái chỗ này phải trở về Tứ Niệm Xứ
thôi. Mà Tứ Niệm Xứ, mà mấy con thấy niệm nó hay khởi xen vô thì mấy con ôm cái
Định Vô Lậu mấy con tu để dẹp cho nó. Tức là đưa từng cái đề tài ra quán, quán
một lần chưa thấm nhuần, hai lần, ba lần. Một cái đó mà quán đi quán lại, nhiều
lần, cả trăm lần.
Ví dụ như
Thầy nói: “Quán thân vô
thường”. Thầy quán rồi, vô thường rồi. Rồi Thầy đặt nó trở lại Thầy
quán vô thường một lần nữa, rồi Thầy quán vô thường nữa. Thầy cứ quán cái đó
hoài cũng như Thầy học cái bài, Thầy đọc hoài chừng nào thuộc thì thôi. Nó thầm
nhuần được, thì đây cái lý vô thường nó mới như thật. Mấy con hiểu không? Bởi
Định Vô Lậu không phải là quán một lần, “tôi
quán tôi hiểu rồi thôi”, không phải. Nó phải quán, mà hiểu mà còn
thấm nhuần cái lý đó nữa. Nó ăn sâu vô tận ở trong cái tinh thần của chúng ta.
Mỗi chút đều là nó thật như vậy, nó vô thường thật vậy thì nó mới, cái Định Vô
Lậu nó mới có nghĩa.
Chứ bây
giờ mình khi mà nghe Thầy nói vô thường, Thầy nói vậy mấy con hiểu hết rồi.
Nhưng mà nó không thấm đâu, nó không có thấm. Nói vô thường vậy, chứ mấy con
thấy pháp nó thường thiệt, chứ chưa vô thường. Cho nên tới bữa ăn phải ráng ăn
đồ cho nó mập chút, để không ăn kiểu này chắc chết quá. Cho nên mấy con đâu
thấy nó vô thường, mấy con còn nuôi dưỡng nó.
Phật tử 2: Kính
bạch Thầy, trong trường hợp mà cái thân con thì con ngủ mà sao cái thức con nó
biết là con đang tu?
Trưởng
lão: Cái đó con sẽ bị ở trong mộng, trong mộng tu. Cái thức con
biết, thì trong khi con ngủ mà con thấy con tu thì đó là con chiêm bao tu,
Tưởng tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét