248- QUYẾT CHÍ, GAN DẠ LÀM CHỦ SANH TỬ
Cho nên
không có người nào tu mà Thầy nói rằng bình an mà không có đau đớn mà có thể mà
làm chủ được sự sanh già bệnh chết. Con nghe đức Phật sắp sửa, những cái giờ
phút mà đức Phật chứng đạo là ma vương chứ gì? Thực ra con biết, hành hạ cái
thân của đức Phật đến mức độ nào, chứ đừng có tưởng. Đâu có phải muốn thành đạo
đâu phải chuyện dễ đâu! Phải một trận sống chết, chứ không phải dễ đâu! Thầy
cũng phải “một phen sương lạnh
buốt”, chứ đâu phải dễ đâu! Nghĩa là ngồi sừng sững vầy mà chống
với những cái cơn bệnh kinh khủng!
Nghĩa là
Thầy nói, những cái cơn mà nó lạnh mà các con biết cảm lạnh đó. Mà nó lạnh,
mình nói cảm lạnh chứ sự thật ra mình tu hành đến cái mức độ đó nó phải như
vậy. Nó lạnh ở trong xương nó lạnh ra, nó rét! Thế mà dựng thân ngồi chịu đựng
như vậy, “cho mày chết
chứ tao nhất định không nằm đâu, không lấy mền trùm đâu”. Mặc cái
áo mỏng thường thôi, chứ còn không lấy đồ đắp. Cho mày chết luôn! Mà nó rét như
vậy đó, nó rung như vậy đó. Thì con biết.
(25:12) Tu tập phải như vậy mình mới thấy cái
sức, cái kiên cường, và cái ôm pháp của mình lúc bấy giờ nó buộc mình phải ôm
chặt pháp, đừng có lìa pháp. Cho nên con ôm chặt cánh tay của con như thế này,
cái hành động đưa ra, đưa vô. Thì con sẽ đẩy lui được bệnh đau.
Thấy dữ
tợn lắm! Còn mình đau bệnh mà mình cứ lìa cái pháp, mình không có dám, mình nằm
cho nó khỏe. Sự thật, mình nuôi dưỡng cái nghiệp! Nằm đó để mà nuôi dưỡng, chịu
đựng cái nghiệp. Cho nên nó nói: “Thằng
này thua rồi, đè đầu cho nó đau nữa. Còn cái thằng này đè nó không nỗi, sao mà
nó cứ cụt cựa cánh tay vầy, nó ngồi lên hoài không có chịu nằm?! Lôi đầu nó
xuống mà nó cũng không chịu, đau cách gì nó cũng không chịu nằm hết, trời đất
ơi! Ráng làm cho nó một trận cho nó nằm xuống, nó cũng không nằm. Nó cứ đưa tay
ra, vô. Thôi cái thằng này thôi, không có làm sao nữa, mình xách gói mình
chạy!”. Thì nghiệp nó chạy đi thì mình hết, chuyển nó rồi.
Mấy con
gan đi, nghe lời Thầy làm một bữa đi. Thầy coi chuyện sống chết như là cái
chuyện không có vậy! Đối với Thầy sống chết không có gì hết. Ráng cố gắng đưa
tay! Làm nỗi không? Nỗi mà, Thầy nói.
(26:26) Con biết không, người Việt Nam mình thì
có Quang Trung cũng là anh hùng. Phải không, Trần Hưng Đạo cũng là anh hùng, Lý
Thường Kiệt cũng anh hùng. Trời đất ơi! Châu chấu đá xe mà, tưởng đâu chấu ngã,
ai dè xe nghiêng. Con thấy, những anh hùng không hà, một nước nhỏ mà dám đánh
nước lớn. Thì con cũng là một nước nhỏ thì dám đánh nước lớn chớ, tại sao mình đầu
hàng?
Mình là
con cháu nguyên là cái thứ anh hùng không hà. Mà đầu hàng, nhất là thanh niên.
Phải không? Chúng ta thấy đất nước chúng ta, anh hùng đánh giặc. Mà giờ giặc
sanh tử mà, trời đất ơi! Giặc này mà không đánh, chứ đâu mà chịu thua.
Mà đất
nước Việt Nam có Thầy đánh thắng giặc, thắng giặc sanh tử! Thì không lẻ là có
con người anh hùng đánh thắng như vậy, mình phải nương theo anh hùng để mình
thắng giặc của mình chứ. Chứ mình còn đi nuôi giặc ha? Ha là bị nô lệ nó? Dân
tộc Việt Nam không bao giờ chịu nô lệ một nước nào! Hễ nước nào mà vô đây cai
trị thì rầm rì rầm rì, chúng ta âm thầm chiến đấu. Cho nên những anh hùng chúng
ta bị giặc diệt biết bao nhiêu? Trước khi bác Hồ thành công trong cuộc giải
phóng đất nước, biết bao nhiêu anh hùng của đất nước chúng ta bị giặc giết
không? Mấy con biết không?
Âm thầm
cứ chiến đấu với nó, chống nó. Mặc dù cái sức của mình không nỗi, nhưng mà vẫn
chống không đầu hàng. Giặc sanh tử ở trong thân chúng ta mà chúng ta không chịu
đầu hàng, đầu hàng chạy ra ngoài kia hưởng dục lạc, ăn uống phè phỡn, nhậu nhẹt
cho say đi. Rồi biết!
(27:59) Thật sự ra, mấy con đừng có hèn nhát
cái kiểu đó. Một dân tộc anh hùng, thì phải anh hùng cả sanh tử luân hồi. Tại
sao một cái dân tộc này lại có một cái người tu thành như Thầy làm sáng tỏ được
con đường đi của Phật giáo? Thì các con cũng phải noi cái gương Thầy chứ. Dân
tộc này là dân tộc anh hùng, không còn thua nước nào đâu, Thầy nói không thua
nước nào. Khi mà Thầy xây dựng cái nền Đạo Đức Nhân bản - Nhân quả, thì các
nước trên thế giới này phải học hỏi. Phải học của dân tộc Việt Nam. Chứ không
học thì nó cũng khổ đau, nó cũng làm khổ nhau chứ làm gì. Còn nó học thì nó sẽ
hết khổ. Mình không mời nó cũng tới đây nó phải học thôi. Tại dân tộc này hoàn
toàn nó hết khổ đau rồi, thì dân tộc kia nó phải bắt chước.
Vậy thì
mình là cái người làm gương, Thầy là cái người đi trước để dẫn dắt tất cả dân
tộc Việt Nam chúng ta, con cháu chúng ta. Con cháu chúng ta làm được thì tất cả
những người ở trên hành tình này họ sẽ tập trung về Việt Nam này, học hỏi những
cái Đạo Đức này. Không làm sao không học hết. Các con nghĩ đi, nó đâu phải là
cái tôn giáo đâu, nó là cái chơn lý của loài người mà.
Nó xuất
phát từ một con người, nhưng mà người ta không biết người ta dựng nó lên thành
một cái tôn giáo, cuối cùng ra bây giờ mình bị ảnh hưởng tôn giáo thôi chứ sự
thật nó không phải. Nó là cái chơn thật của loài người mà, chơn lý của loài
người. Bốn cái chơn lý rõ ràng.
(29:19) Cho nên, mấy con ráng đi mấy con! Ráng
cùng Thầy mà siết chặt bàn tay, nỗ lực tu để mà xây dựng, đem lại hạnh phúc cho
loài người. Nhớ vậy! Đừng có sợ, con chết đi để tiếng muôn đời, tui chết trên
pháp Phật, tui ngồi sừng sững tôi đấu tranh với giặc sanh tử. Chết phải anh
hùng không? Chết đừng có chui trong cái mùng mà nằm, chết đừng có chui trong
cái màn!
Sống, thì
không có cái gì mà Thầy khích lệ mấy con bằng cái sách tấn của Thầy hết. Kiểu
này, Thầy thương mấy con, Thầy khích lệ mấy con ghê gớm lắm, để làm cho mấy con
gan dạ, nghị lực, chiến đấu kiên cường thắng giặc.
Giặc nó
cai trị từ ngàn đời muôn kiếp chứ đâu phải mới bây giờ. Mình là cái người nô lệ
nó từ hồi nào tới bây giờ, mà không chịu cởi ách nó ra. Từ lâu tới giờ chưa có
một cái bài kệ, chưa có một cái bài văn sách tấn cho chúng ta, để chúng ta thấy
được một cái nỗi khổ của con người. Đức Phật nói: “Nước mắt chúng sanh nhiều hơn nước
biển”. Nghĩa là nói con người khổ quá khổ! Thế mà con người không
có biết, giặc nó đến nó cai trị chúng ta, nó hành chúng ta. Ờ, cái này như thế
này, thế này, thế nọ chúng ta đâu có thấy. Nhưng mà không có cái ngòi bút của
những nhà cách mạng, làm sao chúng ta thấy được nỗi đau đớn của dân tộc chúng
ta bị cai trị mấy con?
(30:42) Các con đọc những cái bài ca của Lưu
Hữu Phước, sách tấn những thanh niên chúng ta lên đường cứu nước. Chúng ta nghe
nó làm cái lòng thanh niên nó rộn ràng, nó không thể đứng trước giặc Pháp cai
trị. Còn Thầy sách tấn cho mấy con, không thể đứng trước giặc sanh tử đàn áp
mấy con đến cái mức độ đau phải nằm vậy sao? Đi nằm nhà thương vậy sao?
Các con
thấy ngòi bút của những nhà cách mạng, các con đọc những cái bài viết của cụ
Hồ, sách động dân tộc chúng ta đứng lên đấu tranh với giặc. Đọc những cái bài
đó, những cái bài thơ Tố Hữu các con thấy, nói cái người dân chúng ta chết dưới
roi, dưới vọt của giặc Pháp, dưới gốc cao su. Làm cho chúng ta căm gan, tức
giận để đứng lên chống lại giặc.
Còn bây
giờ giặc sanh tử mọi người đều bị giặc sanh tử cai trị, mà đức Phật: “Nước mắt chúng sanh nhiều hơn nước
biển”. Sách tấn cho chúng ta một cách rất là, đó là cái nỗi khổ của
chúng ta. Tại sao chúng ta không ôm những cái pháp này mà chúng ta diệt giặc ở
trong tâm của chúng ta, để chúng ta thoát khổ? Các con nhìn cả thế giới, ai là
người đã làm được?
(31:53) Những cái bài kinh của đức Phật kêu gọi
chúng ta đứng lên dẹp giặc sanh tử. Thầy nghĩ rằng, những cái bài viết của Thầy
ngày nào Thầy sẽ sách tấn cho mấy con bằng những câu thơ, bằng những lời văn,
bằng những cái tạp chí, bằng những cái báo. Để làm gì mấy con? Nói lên giặc
sanh tử đang cai trị mấy con. Mọi con người phải đứng lên, đấu tranh giặc sanh
tử! Y như trong cái thời bác Hồ, đi làm cách mạng, kêu gọi toàn dân đứng lên.
Còn Thầy,
kêu gọi cái năng lực, cái sức lực, cái nghị lực, cái gan dạ, kiên cường của mấy
con để chống lại giặc sanh tử của mấy con. Vì pháp Phật có rồi, chỉ còn có
chúng ta kiên cường mà chúng ta thắng nó.
Mọi người
chúng ta đều bị cai trị hết rồi, giặc sanh tử, bốn người: sanh, già, bệnh, chết
chiếm đóng, nó chiếm hết trong cơ thể của mấy con hết rồi. Không còn chỗ nào mà
nó không sai được. Mấy con không đau khổ, Thầy đau khổ!
(32:58) Cho nên Thầy giải phóng được quê hương
của Thầy rồi. Thầy muốn các con cũng giải phóng được quê hương của các con.
Mình là những nước dục tiểu, đang bị giặc đế quốc cai trị. Ba cái giặc sanh tử,
ba cái giặc nhân quả này nó là đế quốc. Nó luôn luôn nó muốn ngự trị, nó sai
mình cái này, bảo mày đau là đau, bảo mày chết là chết, bảo mày ham ăn cái này
thì ăn, bảo mày thích uống cái kia là uống. Nó sai mình tứ tung! Các con nghĩ
coi phải không? Nó bảo vô quán ngồi, thì vô quán ngồi. Có phải không? Giờ này
không ăn, nó thấy trái chuối nó bảo: “Ăn!”. Mình lột ra, mình nuốt. Ăn vặt, ăn
việc, ăn lặt vặt gì tùm lum! Vậy mà nói mập béo. Có đúng không? Giặc sai mà
không biết, nó cai trị, nó bảo sao nghe vậy, bảo sao nghe vậy. Các giặc sanh tử,
cái giặc nhân quả nó như vậy. Các con nghĩ đi, Thầy nói coi đúng không? Các con
đang bị nô lệ.
(33:55) Còn Thầy giờ nó bảo ăn, Thầy ăn không?
Nó sai Thầy được không? Nó bảo Thầy bệnh, Thầy bệnh không? Còn bảo mấy con
bệnh, cái mấy con co đầu, co cổ xuống nằm. Có phải không? Bởi vậy, các con thấy
mình đang bị nó cai trị. Thế mà không nỗ lực, không chiến đấu. Súng đạn bây giờ
đã trang bị cho mấy con đủ hết rồi. Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo, Đức Phật đã trang
bị đủ cái vũ khí để mà chúng ta chiến đấu, tại sao chúng ta không chiến đấu?
Nội Thầy
nói nè, mười chín cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở chúng ta cũng đủ sức chiến
đấu nó rồi. Trang bị chúng ta những cái bộ giới Đức, giới Hạnh toàn bộ là đụng
tới giới là chúng ta dập nát hết. Thế mà chúng ta cứ để phạm giới không hà!
Các con
thấy, đức Phật trang bị cho chúng ta từ cái tư tưởng tri kiến cho đến những cái
phương pháp hành để mà chúng ta thắng giặc. Coi như là trang bị chúng ta đủ hết
đó. Bây giờ chỉ còn có chúng ta quyết đánh giặc, hay là không đánh giặc. Hay là
nước của chúng ta: “thôi
nước mình yếu quá, thôi kệ, thôi đừng đánh”. Thì cái đó mấy con đầu
hàng giặc rồi.
(34:59) Ngày xưa, đất nước Việt Nam chúng ta
giải quyết được đất nước chúng ta. Thì các nước nhược tiểu khác: “Cái ông Việt
Nam này ổng nhỏ nhoi mà ổng giải quyết được, mình cũng đứng lên đòi hỏi”. Làm
cho ba thằng Anh nó cũng rút chạy vù hết, có phải không, mấy con thấy không?
Còn bây
giờ Thầy giải phóng được, Thầy cũng khích lệ cho mấy cái nước nhược tiểu này nó
cũng làm được. Mấy con là mỗi người một cái nước. Vì vậy mà mấy con đứng lên
đòi quyền độc lập chớ. Thì hiện bây giờ mấy con đang tu tập đó là mấy con đứng
lên đòi, cho nên nó đánh mấy con dữ lắm! Chớ nó đâu có nhường, có đúng không
mấy con? Nó đánh mấy con nào là buồn ngủ, nào là hôn trầm, nào gục tới gục lui.
Rồi ở ngoài, tác động ngoài nữa, nó viện trợ ngoài nữa, ác pháp bên ngoài nữa.
Trời ơi! Nay người này rỉ tai nói chuyện này, mai người kia rỉ tai. Thiếu điều
tôi muốn bỏ cuộc. Có phải không? Các con thấy, ác pháp ghê lắm chứ!
Nội giặc ở
trong của mình, giặc sanh tử ở trong này rồi, mà ở bên ngoài giặc nó tiếp viện
nhau. Tụi nó nó tiếp viện vô, nó làm cho mình ở trong này chới với. Muốn thắng
mà không thắng nỗi! Các con nhớ lời Thầy, các con sẽ về mà chiến đấu.
Rồi bắt
đầu giờ mấy con hỏi Thầy gì? Con, Phụng hỏi gì Thầy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét