247- MỘT ĐỜI TU CHUYỂN MUÔN ĐỜI NGHIỆP
(14:19) Tu
sinh: Dạ, mô Phật! Con cứ tưởng nghĩ đây là cái nghiệp quá nặng
rồi nó đi chậm thôi, chứ còn con cũng tin tưởng trong bài của đức Phật để lại
là nhiếp tâm để đuổi bệnh, rồi Thầy cũng dạy con đó là đức Phật đã để lại cho
tất cả chúng sanh, trong đó có con, thì con cũng tin tưởng đó là vậy, nó sẽ
chậm đi nhưng nó sẽ chết. Mình kiên trì theo đuổi để đuổi bệnh chứ còn con
không có ý nghĩ là Thầy sai. Nhưng mà con đau có lúc kinh quá, niệm Định Niệm
Hơi Thở thì nó tăng lên thì con cũng bạch Thầy, Thầy chứng minh và Thầy chỉ
giáo lại cho con để tu hơn.
Trưởng
lão: Bây giờ đó, bây giờ cái hơi thở của con bây giờ nó, Thầy sợ
cái hơi thở nó rối loạn vì nó là nội tạng.
Tu sinh: Con
không dám nói sợ chết, trước sau gì cũng chết.
Trưởng
lão: Thôi rồi! Được rồi con không sợ chết. Không có sợ chết thì con
cứ dùng cánh tay của con. Bây giờ con tập, con biết cánh tay đưa ra, đưa vô rồi
phải không?
Tu sinh: Dạ! Mô
Phật.
(15:37) Trưởng
lão: À, con sẽ dùng nó đi. Rồi mà con thấy nó được rồi, bắt đầu
con đánh nó một đêm cho nó tởn mặt, chớ không có gì đâu mà sợ. Con làm thử một
đêm đi, thử coi chết thì được chết cho rồi, cho nó khỏe cái thân, chứ để làm
chi mà nó cứ kéo dài cái bệnh như vậy, chết còn sướng hơn. Thầy nói thà là khi
mà có đau bệnh, chết còn sướng hơn là ở đó bệnh đau. Mặc dù là cái bệnh của con
không gì, chứ nó làm cho con cũng khó chịu lắm. Lúc thì vầy, lúc thì khác, lúc
thì ăn được, lúc thì ăn không được, nó hành hạ mình dữ vậy! “Tao nợ gì mày dữ vậy, mà hành dữ vậy?” Tao
cho mày một bữa là chết hết đó. Phật pháp dạy chúng ta làm chủ được những cái
sự này thì tao đâu có sợ gì nữa hết.
Hễ cái
người mà biết được Phật pháp là cái phước họ quá lớn rồi, họ chuyển được cái
nhân quả chứ đâu phải nhân quả làm chủ họ. Cho nên con đừng có sợ, Thầy nói
đừng có sợ! Đừng có nghĩ là cái nghiệp mình quá nặng. Bây giờ Thầy nói nghiệp
cũng như cái núi Hy Mã Lạp Sơn, nghĩa là nó lớn như vậy. Nhưng mà đối với Phật
pháp, nó sẽ làm cái núi đó đổ sập hết không còn nữa, không có còn một chút nào.
Chính Thầy biết, Thầy cũng đâu phải là Thầy không có nghiệp, nghiệp lớn lắm.
Nhưng mà đối với Thầy bây giờ đó, không có cái cái nghiệp nào mà tác động được
Thầy, không làm gì được hết, nghĩa là bị đổ vỡ hết rồi.
Cho nên
đức Phật nói kèo cột, khi mà tu chứng rồi. ông Phật nói kèo cột, ông đã bẻ gãy
hết, có phải không con? Ông bẻ gãy hết, ông nói bẻ gãy hết rồi, thì Thầy cũng
bẻ gãy hết rồi. Mà mấy con bây giờ cứ cột kèo nó giăng sao mấy con cứ để như
vậy không chịu bẻ. Mà pháp đó là dùng để bẻ, chứ còn cái gì nữa mà không chịu
bẻ, con hiểu? Chứ ông Phật ông bẻ cái gì giờ? Thì nhờ pháp đó ông bẻ chứ. Vậy
mà Thầy đem hết sức dạy cho mấy con bẻ cột kèo đó hết chứ còn có gì…
(17:24) Phải không? Sợ gì cái thứ đồ đó, ba cái
nghiệp này. Từ cái vô minh không thấy, mình mới sợ. Bây giờ minh rồi thì không
sợ. Minh rồi là gì mấy con biết không? Ngộ được chân lý. Thầy, lẽ ra mấy con
thấy mấy con ngộ được chân lý rồi. Cái gì khổ? “Tham, sân, si” khổ!
Nguyên
nhân nào sinh khổ mấy con thấy rõ rồi, là “lòng
ham muốn" này. Ham muốn cái gì? Còn muốn sống thì tức là
còn tham chứ, còn không tham muốn sống thì đâu có sợ cái bọn giặc này, phải
không? Cho nên xả bỏ hết đi, đó là một cái chân lý rõ ràng mà.
Vì vậy mà
cái "Tâm thanh thản
- an lạc - vô sự", mấy con cũng nhận ra rồi hết rồi. Không có
người nào không biết cái này rồi. Tức là chân lý thứ ba diệt đế rồi. Còn đạo đế
thì bao nhiêu pháp mấy con học rồi, còn gì nữa đâu mà, phải không? Cái gì cũng
xong hết rồi, cái gì cũng biết hết rồi, bây giờ chỉ còn mở mặt trận đánh thôi.
Pháp mấy con nắm hết rồi, một là chết hai là sống với nó thôi, cho mày dọa. Mà
nghiệp mà làm gì mà nó đánh mình chết nổi. Thầy nói, chết thì ông Phật ông đã
chết lâu rồi, chết thì Thầy cũng đã tiêu ma hồi nào, chứ làm sao tới bây giờ mà
còn ngồi đây dạy đạo mấy con? Cái đó đúng mà.
Thì mấy
con cũng nghiệp cỡ bằng sức cái nghiệp của Thầy thôi, bằng sức cái nghiệp của
ông Phật thôi, chứ hơn được sao? Có cái nghiệp nào hơn đâu? Nhân quả thì nó có
từng lớp, nó là nhân quả như vậy thôi, chứ không hơn. Bởi vậy khi mà nhìn thấy
nhân quả nó không phải dữ tợn đâu, Thầy nói. Cũng như nếu mà nói dữ tợn nữa,
thì cơn đau nó phải tăng lên, chứ sao lại nó đau tới đó, chớn đó là nó đứng đó?
Các con cứ chéo hai chân để đau thử coi, rồi nó đau tới cái mức cuối cùng đó,
không thấy nó tăng nữa. Nó cứ nhiêu đó thôi, rồi bắt đầu nó giảm xuống, nó
không có tăng lên đâu. Tại cái sức của nó tới đó là nó hết rồi. Thì rõ ràng cái
nghiệp của nó có chút chỗ đó thôi, chứ nó đâu có hơn được nữa. Ờ, chứ không
phải cứ đau hoài đau hoài, nó tăng tăng tăng lên tăng lên, nó đâu có, nó tới
cái mức chỗ đó thôi.
(19:21) Bây giờ mới đầu mấy con ngồi cái nó tê
tê, hơi cái nó nhức nhức nhức tăng tăng tăng lên, đau đau, đau như là ai lấy
dao mà xẻ thịt mình vậy. Nhưng mà nó đau tận cùng, cuối cùng nó cũng hết, tới
mức đó cái nó không, mình thấy sao nó không tăng nữa. Mấy con bữa nào mấy con
ngồi kiết già, mấy con thử, mấy con sẽ thấy hai cái chân của mấy con đau. Nó
đau đến cái lúc đó thôi, nó tới đó nó dừng lại đó hà. Nó đau hoài, nó đau hoài,
nó làm cho mình ở cái mức độ đau đó, đặng cho mình ngán, mình lôi chân xuống,
chứ không có gì. Nó khôn lắm, nó kéo dài. Nhưng mà nó kéo dài hoài mà nó thấy
không được cái nó lùi. Nó giảm xuống, từ từ nó giảm xuống, nó giảm xuống. Cứ
ngồi đi, các con ngồi một đêm, ngồi kiết già một đêm đi, nó không có gãy giò
mấy con đâu mà sợ. Thầy nói thật mà, rồi nó lui dần xuống.
Thí dụ
như khoảng bây giờ các con 7 giờ các con ngồi đi, tới 12 giờ bắt đầu nó lui
rồi. Cái vấn đề đó nó lui, thấy khoảng thời gian nó như vậy là nó không thắng
mình được. Thì cái khoảng, thí dụ như bây giờ các con ngồi có một tiếng thôi.
Thì 7 giờ đến 8 giờ bắt đầu nó đau rồi. Rồi nó kéo dài cho con cho tới 12 tiếng
đồng hồ. Thì khoảng từ 10 giờ, 11, khoảng đó nó đau ghê gớm lắm. Nhưng mà nó
giữ cái mực đau ghê gớm đó cho tới 12 giờ cái nó tuột xuống. Nó thấy thắng
không được, nó lui. Nghiệp nó vậy, nó chuyển. Bởi vì nghiệp thì nó tác động nó
làm cho mình sợ hãi, mà mình không sợ hãi tức là mình chuyển nghiệp. Mà nó giữ
cái mực cho mình đau đớn khổ sở để cho mình sợ để mình lui. Nhưng mình thấy nó
thường quá, cho nên bắt đầu nó lui. Nó lui nó đầu hàng rồi, tức là mình chuyển
đó. Mình chuyển cả nhiều đời mình trong khi mình ngồi chịu đau trong mấy tiếng
đồng hồ mình chịu đau đến cái mực nó nằm chịu đó, là mình chuyển nhiều đời khổ
của mình. Nhiều cái nghiệp ác của mình khổ, cho nên nó đau đom đóm nước mắt. Tự
nó chảy nước mắt, nó chịu đựng như vậy đó, là mấy con biết, cái người gan dạ
lắm mới đấu đá với nghiệp mới nổi. Không, đây là cái kinh nghiệm bản thân của
Thầy mà, Thầy nói.
(21:16) Cho nên Thầy nói, ở bên Thiền tông,
người ta tu, người ta ngồi thiền nhiều, người ta tập nhiều đó, người ta
nói: "Chẳng phải một
phen sương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương". Nó đau
đến tận cùng thì nó mới hưởng được mùi hương chứ! Thì mấy ông Thiền sư mà mấy
ông ngồi thiền, sự thật ra ông đâu có phải nhập thiền định gì, ông ở trong định
tưởng vầy thôi. Nhưng mà khi mà ông ngồi tu tập, bị chân ổng ngồi, luôn luôn ở
bên Thiền tông thì nó ngồi kiết già, nó không có ngồi bán già như mình đâu, nó
ngồi kiết già. Cho nên cái trận đánh của hai cái chân kiết già này, nó đánh quá
trời quá đất, nhưng mà ông này ông gan thiệt. Cho nên khi mà nó hết đau rồi cái
ông nghe mát lạnh. Nhưng mà ông bị ức chế tâm, không có niệm thiện niệm ác, cho
nên ông rơi vào cái định tưởng thôi, chứ bên Thiền tông nó cũng gan ghê gớm
lắm!
Còn mình,
đối với mình là con Phật, mình phải gan hơn nó nữa chứ. Con Phật mà nhát gan
hơn Thiền tông thì dở. Thiền tông người ta còn kéo chân, người ta ngồi người ta
chịu đau cả mấy tiếng đồng hồ. Còn mình, trời đất ơi! Thầy nói, cứ ngay cái
bệnh của mình đó mình chiến đấu, chứ mình đâu có chiến đấu mình tạo ra cái bệnh
đâu. Tại nó bệnh mình phải chiến đấu thôi. Còn cái kia người ta tạo ra bệnh để
mà người ta chiến đấu. Chứ hai cái chân mấy con có đau không. Mắc mớ gì phải
ngồi chịu đau dữ vậy? Vậy mà nó dám chịu đau. Vậy mà nó còn lại tuyên bố: "Chẳng phải một phen sương lạnh
buốt", nghĩa là đau quá, nó đau như sương lạnh. "Hoa mai đâu phải dễ ngửi mùi
hương", con thấy không? Hay quá! Đúng là mấy ông Thiền sư này
tu dữ ớ, chứ không phải.
Còn mình
bây giờ mình thua sao?! Đó là cái bài kệ của Thiền sư Hoàng Bá, ông tu vậy đó
mấy con, ông tu vậy. Còn mình bây giờ, mình tu dở quá vậy? Mình con Phật mà
mình thua con Tổ! Tổ làm sao bằng Phật phải không? Thế mà người ta còn vậy.
(23:11) Cho nên ở đây mà Thầy thấy ai mà tu mà
nỗ lực gan dạ, Thầy nói: đúng là con Phật! Con cháu Phật mới vậy chứ, con cháu
phàm phu nó nằm dài, nó đi nhà thương hết ráo. Cho nên mấy con mà về đây với
Thầy, Thầy huấn luyện cái tư tưởng của mấy con mạnh lên, không có đầu hàng đâu.
Rồi từ đó từng chút từng chút mấy con tiến tới mấy con thấy càng ngày cái nghị
lực của mấy con, cái kiên cường, gan dạ của mấy con không thể lường nỗi. Cho
nên nghiệp lực nó chuyển hết sạch, chuyển hết!
Một đời
tu mà chuyển hết muôn đời nghiệp. Mỗi một đời chúng ta làm biết bao nhiêu
chuyện ác, mà khi mà đến cái đời chúng ta được gặp chánh pháp được, thì cái
nghiệp chúng ta nó lớn vô cùng. Thế mà trong một đời chúng ta tu mà cái gan dạ
nó chuyển, Thầy nói trong mấy tiếng đồng hồ mấy con ngồi chịu đau là mấy con đã
chịu cái sức nhiều đời đã làm ác của mấy con đã trở thành cái quả đó. Vậy mà
mấy con không sung sướng để mà trả nghiệp, lại chạy trốn nữa. Nợ người ta mà
bây giờ chạy trốn, không chịu vui lòng mà trả thì làm sao hết nợ?!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét