237- NHẬN BIẾT NIỆM NÀO DIỆT MÀ NIỆM NÀO
KHÔNG DIỆT
(17:14) Tu sinh 3: Mô Phật! Kính
bạch Thầy! Cái tâm biết bạch Thầy, con chưa từng tập trung ngay cái chỗ đó.
Trưởng
lão: Chắc có lẽ con chưa đọc cái cuốn bốn Những Lời Gốc Phật Dạy
đó!
Tu sinh 3: Dạ
chưa!
Trưởng
lão: Nó có một cái niệm, mà cái niệm đó nó thuộc về vọng tưởng, thì
nó xác định cho mình biết đó là vọng. Còn cái niệm mà nó gọi là độc thoại, mà
cái độc thoại nào diệt, mà cái độc thoại nào không diệt. Rồi cái suy tầm, nó có
cái dòng suy tầm, mà cái dòng suy tầm nào mà diệt, mà cái dòng suy tầm nào
không diệt. Thì trong khi đó, mấy con sẽ nghiên cứu lại cái, những lời Phật Dạy
tập bốn, thì trong cái bài Đại Không thì đức Phật đã dạy rồi. Thầy chú thích
thêm cái nghĩa để mà thấy rõ được cái bài đó, do đó mấy con sẽ rõ hết.
Thí dụ
như bây giờ nó hướng tâm, nó hướng tâm nó muốn đứng dậy. Thì cái này cái hướng
tâm mà đứng dậy nó không phải là cái vọng tưởng đâu. Cho nên vì vậy đó mình
theo cái hướng tâm đó mình đứng dậy. Là vì nó biết có cái chướng ngại gì hay
hoặc là nó muốn để tránh một cái gì đó, trong tâm nó tự biết thân nó rồi. Cho
nên nó hướng nó muốn đứng dậy thì mình đứng dậy, chứ đừng có nghĩ. Nó nghĩ như
thế này. “Bây giờ ngồi đây là sẽ buồn ngủ”, nó nghĩ, nó ngầm nó hiểu trong đó
đó. “Ngồi thêm chút nữa là nó ngủ, thôi đứng dậy ”, tức là nó hướng tâm để
tránh cái điều gì đó.
(18:29) Cũng như bây giờ, thí dụ như mình nằm,
mình đang nằm mình tỉnh đi, thì nó cảnh giác. “Nó nói không được, phải ngồi
dậy, chớ nằm đây nó ngủ”. Mà nó không nói ra cái điều đó, nhưng mà Thầy nói ra
để cho mấy con hiểu, tự nó nó hiểu, rồi nó muốn ngồi dậy, con hiểu không? Nó
muốn chỉ hướng là ngồi dậy thôi, nhưng mà ngầm nó đã biết cảnh giác, để không
khéo chút nữa là nó ngủ, nó ngồi dậy.
Rồi cũng
như là nó nó biết. Thí dụ như con đang ngồi vậy, cái nó biết rằng thế nào tự nó
ngầm nó biết, nó ngầm nó biết thế nào ngồi đây hơi, chắc hai cái chân cũng bị
đau, nhức, tê. Bắt đầu nó hướng, nó chỉ hướng, mình chỉ biết đó, nó hướng đứng
dậy thôi. Nhưng mà ngầm nó đã hiểu biết rằng cái thân nó sắp sửa bị tê. Nó chưa
có cái trạng thái đó mà nó biết trước, cái tâm nó khôn lắm, nó biết. Cho nên nó
hướng, thì cái pháp hướng nó không phải vọng tưởng, đừng diệt nó. Đừng diệt,
mình cứ làm theo nó. Nó muốn ngồi mình ngồi, muốn nằm nằm, muốn đứng thì đứng,
muốn đi thì đi. Nhưng mà đức Phật dạy khi mình đương ngồi mà mình đứng dậy, thì
mình lưu ý cái hành động đứng dậy, chứ đừng quên lưu ý hành động đứng dậy. Vì
cái kẽ hở chỗ này, nó sẽ có những cái khác nó đánh vô chỗ này. Cho nên mình cẩn
thận cái chỗ đó, thì nó qua chỗ đó rồi, thì mình giữ lại thanh thản thì không
có sao hết bình yên. Cách thức đó nó tu tập dạy kỹ lắm chứ không phải là không
kỹ, để bảo vệ cái chân lý đó, cái đó là bảo vệ cái chân lý. Cách thức tu Tứ
Niệm Xứ đó con. Hay lắm! Cái pháp Phật, Thầy nói giải thích ra rồi thấy nó rõ
ràng lắm.
(19:54) Tu
sinh 2: Bạch Thầy! Thí dụ như là: Con đang ngồi như thế này nè,
đang ngồi vậy nhưng mà tự nhiên nó nghĩ rằng mình, tự nhiên là nhắc ra là:
“thôi đứng lên ngồi thế này buồn ngủ”, như vậy đó Thầy?
Trưởng
lão: Đó! Thì đó là nó hướng tâm đó, nó hướng tâm để nó tránh cái
trạng thái buồn ngủ.
Tu sinh 2: Thì có
khi lắm lúc con ngồi một tí cái đứng lên đi con lại nhớ ra buồn ngủ thật…
Trưởng
lão: Cho nên khi ở trong đó nó nói, khi mà cái tâm nó hướng là mình
đứng dậy.
Tu sinh 2: Thì
mình đứng dậy hả Thầy?
Trưởng
lão: Đứng dậy chứ đừng có: “Mày ngồi đi”, không có được. Mình ngồi
ráng hơi nó ngồi luôn.
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy nằm cũng vậy bạch Thầy! Đang nằm vậy, đang nằm thanh
thản cái tự nhiên bắt đầu cái nó thúc mình, “ngồi dậy chứ nằm đây hoài”.
Trưởng
lão: Đó! Đó! Đó là nó hướng đó, nó biết đó, nó biết nó hướng
đó.
Sư Pháp
Ngộ: Ngồi dậy, chứ nằm nữa là ngủ.
Tu sinh 2: Nó dục
thì biết thôi chứ không để, tức là nếu cứ để thế kia là nó vào ngủ?
Trưởng
lão: Là nó đi vào ngủ đó con. Nó đương yên ổn, mình thấy nó đương
thanh thản, yên lặng tốt lắm, mình đang thấy nó tỉnh bơ không có gì hết, mà sao
nó lại muốn ngồi? Nhưng mà nó biết, nó biết sắp sửa tới, nó cảnh giác vậy đó.
Tu sinh 2: Nó ngủ,
đi ngủ thì ác lắm đấy ạ.
(20:56) Tu
sinh 3: Kính Bạch Thầy! Những niệm nào mà nên bỏ và những niệm
nào không bỏ?
Trưởng
lão: Cái niệm, Đức Phật ở trong cái bài kinh đó nói, năm dục trưởng
dưỡng là nên diệt. Năm dục trưởng dưỡng, đó là những cái niệm nên diệt, còn tất
cả những cái niệm khác không diệt. Nó khai triển cái tri kiến giải thoát của
mấy con, thì mấy con không được diệt nó.
Cái phần
khai triển tri kiến bắt đầu cái dòng tư tưởng đó nó khai triển cái sự hiểu biết
con về chánh pháp, nó làm cho ly dục ly ác pháp, ngầm tất cả những vi tế tham,
sân, si bị diệt, qua cái tri kiến này hết. Cho nên mấy con diệt cái này là mấy
con dở, mấy con diệt kêu là mình diệt mình mình, mình diệt cái sự giải thoát
của mình đó.
Nhiều khi
mình thấy nó động. Nhưng mà ở đây đức Phật có dạy mình, bảo mình sợ cái động đó
đâu. Sợ cái Dục lậu, Hữu lậu, Vô minh lậu chứ đâu có phải sợ cái tâm suy tư
đâu. Cái tâm suy tư vẫn là cái tâm tốt chứ đâu phải là tâm không tốt. Bởi vì nó
tạo thành một con người có cái tư duy suy nghĩ cặn kẽ từng chút, nó lợi ích,
chứ đâu phải là không lợi ích đâu! Cho nên đâu có diệt hết cái vọng tưởng của
mình đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét