236- NIỆM TUÔN TRÀO TRONG KHI TU TẬP
(13:18) Tu sinh 2: Kính bạch
Thầy! Con trình Thầy như thế này! Ví dụ: Có những lúc mà con sửa chỉn chu rồi
con vào con ngồi tu Tứ Niệm Xứ, thế nó cứ tuôn trào Thầy. Nhưng là con thành
cái niệm suy nghĩ này kia đó. Con trình Thầy! Con thì con bị rồi, và đứng lên
con đánh phá, thưa Thầy là cho nó tuôn trào hay là mình đánh phá nó đi?
Trưởng
lão: Rồi con, khi mà nó tuôn trào, mà con tu Tứ Niệm Xứ mà nó tuôn
trào, hay tu pháp Thân Hành Niệm mà tuôn trào. Cho mặc tình cho tuôn tao không
cần ngăn mày nữa, mày muốn tuôn bao nhiêu. Niệm này nó tới niệm kia nối tiếp,
cho nó tuôn nó hết. Tuôn riết cái nó hết à, nó trào ra riết cái nó hết. Bởi vì
mình chọc nó đặng cho nó trào ra mà.
Tu sinh 2: Thế
nhưng mọi hôm con bảo: "Không
nghĩ đến tại sao lại nhớ đến là thế nào", con ngồi con nghĩ
là, nghĩ cho hết đi xong rồi có làm gì thì làm, chả làm gì cũng kệ. Thế tiếp
tục mọi hôm con ngồi hơn nửa tiếng, thế là những cái việc đấy con bảo: "Thế là hôm nay tuôn trào thoải mái
đấy”.
Trưởng
lão: Cho thoải mái!
Tu sinh 2: Con tự
nhận cho nó tuôn trào nó đến đâu thì nó đến.
Trưởng
lão: Cầu cho nó tuôn trào ra cho hết!
(14:11) Trưởng
lão: Bởi vì, mấy con lưu ý nè, khi mà tu Tứ Chánh Cần, khi mà có
một cái niệm nào đó, nó tuôn ra một cái niệm nào đó, nó khởi lên cái niệm nào,
thì đưa nó vào cái đề tài thành cái Định Vô Lậu mà quán. Còn tới cái Tứ Niệm Xứ
thì trào bao nhiêu đó trào, tao không có cần gì hết. Cho mày trào hết, rồi mày
phải thanh thản lại đó. Mày trào đi cho hết rồi mày thanh thản. Nó sẽ trào hết
ra rồi nó thanh thản, nó hết niệm.
Tu sinh 2: Cho
sạch đi rồi bắt đầu là bên trong nó sạch ạ?
Trưởng
lão: Nó nhiều lần nó trào vậy, rồi sau đó nó sạch, con ngồi lại nó
không bao giờ có nữa, không có gì. Hết! Nó trào năm ba lần, cái bắt đầu sau đó
khi ngồi nghe nó không có trào nữu, nó hết luôn. Mà nó không có niệm xẹt ra,
xẹt vô tầm bậy nữa, hết rồi.
Tu sinh 2: Dạ!
Đúng đó Thầy, sáng nay con hỏi lại đúng là như vậy, bởi vì đứng lên để chống
nó, đứng lên chống nó tức là đi Thân Hành Niệm hay là đi thư giãn, đi thư giãn
ra kia nó lại nghĩ đến nó, lại nhớ đến nó. Con bảo: "Không nhớ đến nó", thế
con quay ra, quay vào, con mới nói nhớ nó nhiều rồi, kệ thôi chả cần cứ ngồi
chơi xem nó như thế nào cứ thế, thế thì con cứ ngồi thế. Tức là định ngồi chơi
thôi, mày muốn nghĩ gì thì mày nghĩ đi, rồi con chỉ có ngồi, cứ ngồi thế thôi,
thế cuối cùng tuôn trào tức là nghĩ được hết rồi thì thôi, nó không có còn
chuyện để nghĩ nữa.
Trưởng
lão: Nó hết rồi, nó tuôn trào hết rồi! Nó thấy nó không tới nữa.
Tu sinh
nữ: Dạ!
(15:22) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con có áp dụng chẳng hạn như nếu mà nó có
tuôn trào, thì vẫn cứ để tuôn trào, nhưng mà con còn dùng câu tác ý đuổi nó
luôn.
Trưởng
lão: Mày tuôn trào, mày tuôn cho hết ra, cho sạch cái tâm tao luôn.
Sư Pháp
Ngộ: Tác ý vậy, đẩy cho lui nó nữa.
Trưởng
lão: Đi đi cứ ra đi, ừ con tác ý đẩy lung.
Sư Pháp
Ngộ: Đẩy luôn.
Trưởng
lão: Ờ ra đi, mày cứ ra cho hết đi, kỳ này tao cho sạch đồng.
Sư Pháp
Ngộ: Nhiều khi nó tuôn trào cái niệm đó. Thí dụ: Như cái 1 niệm gì
đó, mình thấy nó là tác ý câu đó, giống như là mình nói: "Mày là xấu". Ví
dụ: "đi đi", tao
cho mày đi đó, đuổi đi luôn nghĩ là ảnh đi là đi nhanh đó.
Trưởng
lão: Cho nó tuôn trào ra hết, chớ không có ém vô, không có ém,
không có cần mà phải dùng cái pháp. Cũng như bây giờ nó đang tuôn trào vậy, con
dùng cái pháp con ngăn nó. Thì con bắt đầu, thí dụ như bây giờ con bảo: "Đưa tay ra, đưa tay vô" để
cho nó đừng có ra nữa, thì cái đó con bị ức chế nó rồi, không được. Cho nên con
để nó đi, “Được rồi, mày
tuôn trào tuôn cho sạch đi, nhớ tuôn hết đi nha, mà mai mốt còn nữa là chết đó nha. Còn
bao nhiêu vét sạch hết, vét hết, còn bao nhiêu bạc tiền đổ ra hết đi, đổ sạch
ra cho tao đi, tao cầu đó, đi đi!” . Các con biết từng tâm niệm
của mình, mình tu vậy hay lắm à con! Biết cách.
(16:31) Tu
sinh 2: Xong đấy thì bắt đầu nó đứng yên ạ.
Trưởng
lão: Đứng yên con!
Tu sinh 2: Những
ngày sau là ngồi…
Trưởng
lão: Ngồi nó yên ổn lắm con. Nó ra rồi, nhưng mà nó còn từng lớp đó
con. Cái lớp này nó đi, nó tuôn vậy đó, chứ nó còn ở trong đó mớ nữa ở trong
đó, chứ chưa phải sạch đâu. Ít bữa nó tuôn trào nói: “Sao lại còn hoài?” Không
phải đâu, mình huân vô bao nhiêu lớp, thì nó phải ra bao nhiêu lớp.
Tu sinh 2: Với lại
con không biết tại sao đi ra vườn, ra vườn nhặt cái cây rau, đi ra vườn cũng
thấy nhớ đến nó Thầy. Thế cuối cùng con bảo: "Ờ thôi hôm nay cứ bỏ đi thôi, chứ không nhớ
tới", cuối cùng sau lại hết.
Sư Pháp
Ngộ: Lâu lâu mình khiêng nó vô.
Tu sinh: Nó hết
rồi thì khiêng nó vô.
Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Thầy có sách mới gì Thầy cho con xin, con đọc.
Trưởng
lão: Rồi con để Thầy sẽ cho thêm con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét