235- RỐI LOẠN HƠI THỞ VÀ TRẠNG THÁI
TƯỞNG
Tu sinh 2: Kính
thưa Thầy! Hơi thở con bị rối loạn..
Trưởng
lão: Nó rối loạn cái hơi thở của con.
Tu sinh 2: …
(10:57) Trưởng
lão: À, thì con thay thế liền. "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra",
con đưa ra, "An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay vô". Con không sử dụng hơi thở,
bởi vì hơi thở nó nghẹt nghẹt con. Mà trong khi con đối trị với bệnh, nó phải
có cái thời gian dài con hít thở, nó lại còn làm thêm con rối loạn cái hơi thở
nữa, phải không? Cho nên vì vậy con thay liền, hành động nội không xài được,
bây giờ hành động ngoại "An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra" thì con đưa
ra, "An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay vô", cứ như vậy con cũng đuổi
bệnh đi tuốt luốt hết, không có gì đâu.
Mà con
ngồi suốt ngày, con đưa tay này đã, rồi con để đưa tay này. Tay này mỏi rồi để
nghĩ, tay này đưa ra. Con ngồi suốt ngày, hai tay không có mỏi, cho nên vẫn có
cái thế.
Còn bây
giờ hơi thở con tốt thì con dùng hơi thở. Còn hơi thở con mà thấy chướng
chướng, không chơi hơi thở nữa, tao có phương pháp khác, nhưng mà cũng vẫn y
như hơi thở đó, phải không? Cái này là cái thiện xảo của Thầy, chứ Phật không
có dạy kiểu này đâu. Nhưng mà Thầy thiện xảo, Thầy biết hơi thở họ dễ có người
bị rối loạn, không chơi hơi thở vô đâu. Nghĩa là không tập hơi thở được đâu, bị
rối loạn rồi. Cho nên cánh tay này đưa ra, đưa vô không rối loạn nữa hết, nhưng
mà giống như hơi thở.
(12:06) Tu
sinh: Bạch Thầy! Cho con hỏi điều này tí, bây giờ là con
ngồi thế này thì con bảo coi như tất cả, con tác ý, con ngồi con bảo tất cả hơi
thở của con như là hầu như tâm là phải xoay vào một cái hiện tượng cho nó chuẩn
xác, thì thấy nó tự xoáy tròn trước mặt của con nó cuốn hết vào trong cái đó nó
đi thẳng, nó đi vào thì có gì không ạ?
Trưởng
lão: Cái đó nó thuộc về tưởng rồi, con dẹp cái đó đi. Chứ không nó
thấy như vậy là nó tưởng nó quay rồi. Con dẹp để sau này bị tưởng à con.
Tu sinh: Cái đó
coi như là con có một lần bị như vậy, thế coi như con tác ý một cái…
Trưởng
lão: Đúng là ba cái ông mà thiền tưởng nó dạy bậy bạ, nào là chuyển
luân xa.
Tu sinh: Không
phải cái đó là con tự nghĩ ạ!
Trưởng
lão: Tự nghĩ hả con? Chu choa! Như vậy con là tác giả rồi.
Tu sinh: Thế là
con thấy nó xoáy tròn trước mặt, nó cuốn hút vào đấy, thì con lại thấy cái này
nguy hiểm rồi con lại con đi ra, thì coi như là vì thế nó xoáy tròn.
Sư Pháp
Ngộ: Nghe an an thầy bay luôn đó, thấy tưởng một chập nó xẹt, nó
bay lên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét