229- TU LÀ SỐNG ĐẠO ĐỨC VỚI GIA ĐÌNH
(32:53) Tu sinh 1: Bạch
Thầy con cũng thương Thầy lắm.
Nhân tiện
đây con cũng cám ơn thầy Pháp Ngộ đây, tức là thầy chỉ cho con vào đây. Thì vào
đây thầy là người chỉ đường cho con để biết lối vào. Nhưng vào đến đây thì con
cũng sẽ thăng tiến con tu. Nhưng mà con cũng nhận ra cái pháp này thì đúng là
chân lý của Phật, nó đúng quá. Chứ vào đây cũng là một cái nhân duyên. Con cũng
một mình con lận đận con vào như thế, con mới thấy càng ngày con càng thâm sâu
trong cái pháp này. Và con lại thực hành chứ không phải là chỉ có nói không
hoặc là nghe không thôi. Thế con mới thấy nhiều cái thấm thía quá rồi.
Bây giờ
con về con hành tu thì nói thật với Thầy con cũng cám ơn Thầy lắm. Thế cho nên
là khi gia đình như vậy, nhưng mà con ngồi con quán vô lậu luôn, con bảo: “Phải chăng đây là, âu là cái nhân duyên
của nhiều đời mình mắc nợ, mà sao mình lại trốn đi như vậy? Có phải mình là
người thiếu đạo đức không thì thôi phải giúp nó.” Nếu bấy giờ
một chồng đi làm mà ba người ăn thì cực quá. Thế cho nên bây giờ con giúp cháu
thì hai vợ chồng đi làm được cả thì cuộc sống chúng nó cũng đỡ hơn. Thế con bảo
mình phải hy sinh đi một phần, chứ bây giờ mình vì mình nhiều quá thì cuối cùng
đâm ra có thể sẽ mắc oán ra.
Thế con
nghĩ thôi tu tập cho nó hết nợ đi, đời còn nợ thì ta trả, trả được bằng nào thì
ta trả nhưng vẫn ôm pháp tu chứ không phải lười biếng gì. Nhưng mà tất nhiên là
nó phải vơi đi chứ không thể nào tinh tiến như những cái tháng ít công việc.
Nhưng con vẫn tỉnh thức hằng ngày ở trong mọi hành động. Con vẫn giúp đỡ. Con
bảo, con vừa làm đạo đức mà lại vừa, vẫn là mình tu mà lại lấy cái đời mình đưa
vào đạo. Thế thì coi như mình thành được cả hai bên, không có bỏ bên nào.
Thì tự
nhiên là gia đình thấy con như thế, ăn uống như thế tức là từ đây hy sinh như
thế để làm hết những cái như vậy. Thì bây giờ tự nhiên nó đưa đẩy, cho mẹ đi
một vài tháng cho nó sảng khoái đầu óc, chứ bắt mẹ thế này thế kia thì con nghĩ
đấy cũng rất là lỗi đạo.
Trưởng
lão: Đúng đó con.
Tu sinh
1: Nếu không có ôm pháp của Thầy thì con sai nhiều. Thế bây
giờ có môn pháp của Thầy thì con cũng đang dẫn bước dần đến chỗ không phải
trông cháu nữa.
(34:53) Trưởng
lão: Chính cái chỗ đó là cái chỗ nó chuyển biến cho cái gia
đình của mình hết, ai cũng đi về cái hướng thiện hết.
Tu sinh
1: Con bạch Thầy, đầu tiên gia đình con chống đối lắm. Vì
trước kia ăn uống theo các pháp môn kia thì ăn uống nó khác. Thế sau khi ôm
pháp của Thầy về, ăn uống cả nhà nó cứ ớ cả ra. Đầu tiên phu quân của con đọc
hết pháp của Thầy, thế nhưng mà đọc xong thấy con ăn như thế này chỉ ngồi lắc
đầu thôi, lắc đầu xong rồi chán. Thế rồi con mới bảo: “Ông thấy chưa, tôi không bệnh mà ông
bệnh.” Bây giờ con vẫn còn một đống thuốc khi đi khăm bệnh về
người ta đã cấp cho con nhưng con không dùng, con để đấy.
Nhiều khi
khám cứ khám, người ta cấp cứ cấp thôi nhưng về không dùng. Lại lát nữa nó hỏi
mẹ uống thuốc chưa, con bảo: “Uống
rồi.” Nhưng con chỉ có ngậm nước muối, con ngậm xong rồi con
lại nhổ đi. Thế con nhổ đi xong rồi con lại vào con ngồi hành pháp. Đứng, đi
lại, mọi việc lúc nào con cũng hành theo pháp. Thế là, bạch Thầy con lại tập
thêm cái hạnh xả nữa là, tức là về kinh tế, thì bấy giờ con cũng tập sự. Trước
kia con là chủ gia đình. Xong bây giờ con tập sự cái hạnh ăn xin. Tức là không
có quyền hành gì, cứ cho sao thì dùng vậy. Vì tập sự nên bấy giờ con chuyển dần
cho phu quân con. Thế là dẫn dắt cho người biết chợ búa, xong rồi các thứ. Thế
bây giờ người lo hết cái phần đấy.
Kinh tế
đến bây giờ cũng như Thầy dạy con là sau này phải kiếm được người con dâu mà
người ta tâm đắc với mình thì mình trao chuyển. Thế giờ con lại lấy cái chị mà
tu nhất, con truyền cái đấy sang. Giờ chị ấy nắm kinh tế gia đình, khỏi phải
ghen tị với các anh, các em. Xong con lại nói với các em, ráng chuyển tâm tính
các em, đưa làm sao cho chúng gần nhau vào. Bây giờ cứ chợ búa cho con ăn sao
con ăn vậy. Con dễ ăn lắm Thầy, có hôm nó quên. Thức ăn con chỉ có một ngàn
tiền chợ, đậu hủ, thế là cháu cứ nấu cho con hấp vào nồi cơm cho con thế là
xong một bữa. Con rất đơn giản. Ăn đơn giản thế nó cũng thấy nhẹ nhàng.
Trưởng
lão: Cảm hoá được đó con.
Tu sinh
1: Đời và gia đình không dám chê con tại vì không có thịt cá
gì mà mẹ vẫn cứ bình thường như không vậy. Thế mà gia đình cứ phải thế này thế
kia. Con trình Thầy qua những tháng con về thực nghiệm, con hành tu, nghe lời
Thầy con hành đạo và đời, hai cái. Về đạo đức thì con vẫn làm, chỉ còn về đạo
thì con hành, tức là tất nhiên là con không được nhiều thời gian bằng những
người có thời gian nhưng mà con vẫn nghiêm chỉnh bên trong và luôn lấy cái hành
động ra con đưa vào thiện xảo con tu hành.
Bây giờ
con trình Thầy trong những tháng con về là như vậy. Thế giờ con lại trình Thầy
lại giúp con để con tiếp tục trên đường hành tu, vì thời gian, giờ con cũng đã
già rồi.
(37:39) Trưởng
lão: Thầy thấy tuổi mấy con cũng lớn rồi. Nếu mà không tu đến
chừng nó chết nó không kịp chứ không. Coi vậy chứ vô thường lắm, ghê lắm. Đừng
có nghĩ là…
Tu sinh
1: Ví dụ như ai mà khó chịu với con, hay là có những điều
tiếng gì thì con cũng thương người ta chứ con không nổi lên giận.
Trưởng
lão: Đúng đó con. Phải tập thương họ.
Tu sinh
1: Hồi họ giận mình thì họ khổ chứ chả sướng gì. Thứ hai nữa
là cớ gì mà giận vì họ không suy… con chỉ nghĩ được có thế thôi. Nếu như giận
thì tại sao họ không suy, nếu suy ra thì phải biết được cái đúng cái sai. Cái
sai thì mình sửa đi, còn cái đúng thì mình tiến lên. Thì đấy nó là đúng và
được, còn đây họ tức tối với mình thì chỉ có khổ thân thôi. Còn riêng con là
giả dụ, như ngày xưa thì con sẽ nổi sân lên. Nhưng giờ con lại nghĩ: “Thôi, mình nổi sân lên là mình mất hết
mà mình khổ thân thôi.” Thì con vẫn giữ thân tâm thanh thản,
an lạc, vô sự. “Cái thân
này sẽ được an và cái tâm định tĩnh thì không khổ, tâm đừng có suy nghĩ đừng có
nhớ, đừng nhớ những lời của họ nói.” Con tác ý như vậy thì con
thấy năm phút hay mười phút gì đấy thì con lại cứ bình thường.
Trưởng
lão: Nó bình thường.
Tu sinh
1: Không nổi sân và không có giận hờn. Như con của con nó hôm
nọ nó gọi vào bế cháu không được, nó cãi bừa. Chứ nếu như không thì con giận
chết nhưng xong con bảo: “Cứ
yên tâm để mẹ còn suy nghĩ.” Thế con chỉ nói mỗi thế thôi. Con
thấy là do cái pháp tu Thầy dạy là con đã hành được như vậy. Bỏ được cái sân,
bỏ được cái giận hờn. Con thấy bỏ được cái sân với cái giận hờn là con thấy nó
nhẹ nhàng. Còn cái tham thì có lẽ con cũng bỏ được đó Thầy. Cho nên thôi kệ,
muốn được thì được. Thế đi thế này là hỏi xin như thế có cho không. Thế ví dụ
con hỏi phu quân là: “Xin một
triệu có cho không?” Thế phu quân bảo cho. Thế thì xin. Thí dụ
vậy.
Trưởng
lão: Mình xin mà, cho thì lấy không cho thì thôi.
Tu sinh
1: Dạ. Con cũng tính thế. Nếu mà cho thì sử dụng mà không cho
thì thôi. Phu quân bảo thế thì cho, con bảo nếu cho thì xin, xòe tay xin luôn.
Tức là tập sự cái hạnh. Trước kia mình làm chủ, bây giờ mình tập sự cái hạnh
phụ thuộc mọi người đi, tập xả dần tức là không giữ tiền của tiền bạc nữa.
Trưởng
lão: Chính cái đó là chỗ xả ngã đó. Hồi nào tới giờ tiền bạc ở
trong tay mình vung ra, mình sai người ta bằng tiền bạc nữa mà bây giờ phải
chắp tay xin người ta tiền. Nếu mà cái ngã nó lớn, xin không nổi đó con, không
phải dễ đâu.
Tu sinh
1: Để họ khỏi nghi ngờ mình đi chùa hết tiền nữa. Có lúc con
không có đồng nào trong túi con vẫn đâu có gì đâu, bởi vì cái hạnh, hạnh đi xin
này rồi. Bây giờ cho cơm thì ăn, cho tiền thì tiêu mà không có thì thôi cũng
được.
(40:08) Trưởng
lão: Đúng đó con, giữ cái hạnh đó rất tuyệt vời
Tu sinh
1: Phải chuyển dần, chứ trước kia cứ phải có tiền trong túi
thì nó mới yên, chứ không có thì lúc giờ lo lắng. Bây giờ con chẳng nghĩ về
tiền nong gì. Con trình Thầy, con cũng được mấy cái mặt này thì con cũng trình
Thầy cái tiến bộ con cũng trình Thầy. Còn cái thối chuyển con cũng trình Thầy,
tức là sáng ngày ra đôi lúc cháu nó cứ ép. Nên là con có đôi lúc có dùng ly
sữa, nhiều hôm “Cứ để lúc
nào mẹ thích mẹ dùng, chứ con cứ pha thế này mẹ không thích mấy, con biết mẹ
rồi.” Thí dụ như vậy. Con cũng trình Thầy là như vậy.
Trưởng
lão: Cái hoàn cảnh của mình tùy thuận. Nhưng mà trước khi mà con
giữ được cái giới mà không ăn phi thời. Đương nhiên là mình người cư sĩ nó
không có lỗi lầm, nó không có lỗi lầm. Nhưng mình sống cái đời sống phạm hạnh
rồi, tức là như Phật rồi đó con. Do đó mà nếu mà có cái trường hợp mình biết
tùy thuận thì xin khai giới này ra: “Tôi
quyết tâm tôi sống như Phật, tôi xin khai giới ăn phi thời.” Thì
mình nhận cái ly sữa của các cháu để cho nó vui lòng thôi. Mình cũng uống bình
thường vậy thôi, nhưng mà sau khi uống rồi thì con xin đóng giới lại. “Đây là cái hoàn cảnh gia đình tôi phải
thực hiện cái tâm nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng.” Không có
sao, không có còn phạm gì nữa hết. Con hiểu không? Xin khai giới, con chỉ tác ý
khai giới thôi.
Tu sinh
1: Coi nghĩ con cứ dùng thời gian sau thì con cứ từ chối dần,
bắt đầu con chuyển để cho nó vui lòng trước. Bởi vì nó thấy mình lao động suốt
ngày như vậy nên nó lo.
Trưởng
lão: Cái đó là cái tình thương, nó thấy nó sợ con đói. Làm nhiều
quá. Nhưng mà con giữ vậy mà Thầy thấy cái cơ thể của con nó cũng vẫn bình
thường, không đến nỗi.
Tu sinh
1: Thưa Thầy bây giờ có gầy chút.
Trưởng
lão: Có gầy chút. Nhưng mà gầy chút không có sao con, nó khoẻ người
ra lắm. Thành ra tu vậy tốt rồi con, không có gì hết.
Tu sinh
1: Con trình Thầy thế bây giờ con tập sự đi Tứ Niệm Xứ, và
ngồi Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà tập ngồi nhiều hơn là đi.
Trưởng
lão: Ngồi thì nhiều hơn, nhưng mà đi rồi nằm rồi đứng, tùy theo bốn
oai nghi mà, Tứ Niệm Xứ trên bốn oai nghi.
Tu sinh
1: Cứ để Tứ Niệm Xứ nhiều hơn thôi chứ còn không đưa…
(42:12) Trưởng
lão: Không, mấy cái kia ít. Mấy cái kia tu bình thường, giữ cho
cái thời giờ giấc cho nó quen cái đó thôi, ít thôi, có thể lui lại cũng được
nữa. Còn có pháp nào cần phải bỏ mình cũng bỏ đi. Thì khi áp dụng thì lấy ra áp
dụng, còn không thì thôi. Mình dồn hết cái về Tứ Niệm Xứ hết, thời gian dồn cho
nó.
Tu sinh
1: Giả dụ theo con hiểu như thế này thì con trình Thầy coi
đúng không, thí dụ như cái thân nó có bệnh, nó có đau hay có nhức mỏi gì đấy
thì con dùng “An tịnh
thân…” Nếu không thì vẫn cứ dùng Tứ Niệm Xứ.
Trưởng
lão: Tứ Niệm Xứ.
Tu sinh
1: Mà cái tâm mà nó có suy tư một cái gì đấy hay là có chướng
ngại pháp gì đó thì con “An
tịnh tâm…”
Trưởng
lão: “An tịnh
tâm hành…”
Tu sinh
1: Từ bữa giờ con tác ý để định tĩnh cái tâm, chỉ có thế
thôi. Còn đâu thì con chỉ: “Thân
tâm thanh thản, an lạc, vô sự.” Vì vậy ta nhắc: “Cái thân và cái tâm phải vô sự, thân
đừng có động, tâm đừng có suy nghĩ!” Con tác ý như thế, tức là
bây giờ tác ý nhiều và hoàn toàn dùng cái Tứ Niệm Xứ nhiều.
Trưởng
lão: Tứ niệm Xứ nhiều. Đó là cái pháp cuối cùng.
Tu sinh
1: Có cần đi Thân Hành Niệm nhiều không Thầy?
Trưởng
lão: Thân Hành Niệm ít thôi. Thân Hành Niệm con giữ.
Tu sinh
1: Trừ buồn ngủ?
Trưởng
lão: Trừ buồn ngủ.
Tu sinh
1: Đêm ngày trừ buồn ngủ thì phải đi, mà không buồn ngủ thì
vẫn hành theo Tứ Niệm Xứ thôi.
Trưởng
lão: Thôi, chỉ Tứ Niệm Xứ thôi. Coi như dồn hết Tứ Niệm Xứ, còn cái
kia khi nó có đối tượng của nó đến thì dùng nó thôi. Còn không thì kể như là
mình dùng qua, cái thời gian đó bỏ qua Tứ Niệm Xứ tu. Cho nó nhuần nhuyễn cho
nó có thời gian nhiều để mà kéo dài cái trạng thái, coi như con hộ trì chân lý
rồi, tức đó là hộ trì cái chân lý đó. Thôi rồi, bây giờ con xong rồi.
Tu sinh
1: Con trình Thầy, con thực hành mấy buổi sau rồi con lại xin
lên.
Trưởng
lão: Lên gặp Thầy con. Con cứ thực hiện một, hai ngày hay mấy buổi.
Thì cứ hai giờ hay hoặc là bảy giờ sáng, hễ sáng thì bảy giờ mà chiều thì hai
giờ. Con lên khoảng giờ đó thì có Thầy.
Tu sinh
1: Con cứ thực hành thấy như thế nào, được hay không được,
coi cái thời gian dài như thế nào để con hành được hay không hành được, con sẽ
lên trình Thầy.
Trưởng lão: Con sẽ
lên trình Thầy, rồi Thầy sẽ giúp đỡ để cho con tu tập tốt hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét