230- KHÔNG TU QUÁ SỨC
(44:13) Trưởng lão: Rồi, con.
Con trình Thầy con. Con tu có khá không đây?
Tu sinh
2: Thưa Thầy, con kính Bạch Thầy. Cái thời gian của con, con
cũng tác ý cái Thân Hành Niệm của Thầy dạy con, nhưng sao con thấy cái Thân
Hành Niệm của con những cái cử chỉ hành động của con, con thì con cũng kiểm
soát được nó tức là khi con ôm cái pháp thân hành mà ra lệnh, con ra lệnh rồi
chân trái rồi chân phải bước thì sao cái chân, ở cái đầu con nó cứ lâng lâng.
Trưởng
lão: Nó râm ran hả con?
Tu sinh
2: Dạ. Nó lâng lâng làm con thấy nó có cái phần, con sợ nó
giống như, khi đó nó có như vậy thì cái tâm của con bị dao động. Nên con trình
Thầy, Thầy giảng cho con.
Trưởng
lão: Thí dụ như con tu khoảng một tiếng đồng hồ. Con ngồi xuống đi
con, đừng quỳ con. Con tu một tiếng đồng hồ, mà con nghe nó có lâng lâng ở trên
cái đầu con vậy đó, con lui lại con. Một cái trạng thái, một là cái trạng thái
của tưởng nó lưu xuất ra, nó hoạt động qua cái thần kinh tưởng của con. Khi mà
con tu tập về cái pháp tác ý như vậy thì do tập trung kỹ. Nó không có tập trung
kêu bằng tu chơi chơi. Tu chơi thì nó không có như vậy đâu, tu kỹ mới có. Do đó
con tu một tiếng thì bây giờ con lui nửa tiếng, nó không có nữa. Nghĩa là đừng
có cái trạng thái gì mà xảy ra hết, nó bình thường hết thì nó tốt, mà có cái gì
đó thì không tốt. Con hiểu không?
Cho nên
con thấy vậy đó, con lui bớt thời gian lại. Rồi chừng nào con thấy con lui tới
cái thời gian đó nó hết rồi thì con tập. Tập dần rồi con mới tăng lên thì nó sẽ
không có nữa. Tức là cái cơ thể con nó thích nghi được, nó không bị rối loạn.
Cái hiện tượng nó như vậy, nó có cái sự rối loạn, chứ không có gì hết. Mình
biết lui lại thì tốt, đó là về pháp Thân Hành Niệm.
Còn Tứ
Niệm Xứ con có tu chưa con?
Tu sinh
2: Kính bạch Thầy con cũng có tu Tứ Niệm Xứ, nhưng mà trên
thân con cũng có khi cảm thọ đau nhức. Con cũng có tác ý. Khi tác ý thì có lúc
nó hết bạch Thầy. Mà khi con tác ý mà cái đau nhức vẫn còn thì con có nghĩ là
cái thân đau nhức nó đó là vì nhân quả, bạch Thầy. Con chỉ nghĩ về nhân quả,
nên con vẫn để tâm nó yên ổn. Con cũng từ từ con xả.
Trưởng
lão: Nhưng mà con sẽ chuyển, bởi vì khi mà cái thân con, con tác ý
mà con đuổi nó, thấy nó cũng còn, mà nó chưa hết thì tức là cái nghiệp nhân quả
con nó sâu dày, cho nên con tác ý một lần nó không hết đâu. Vì vậy mà con nên
an trú ở trong… (47:14)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét