228- DỤC LẬU, HỮU LẬU, VÔ MINH LẬU
(28:09) Trưởng lão: Không.
Coi như là cái động của nó là cái thanh thản của nó hoàn toàn nó nằm ở trạng
thái đó, chứ không phải động. Con làm gì mà con thấy nó không có chướng ngại
trong đó. Bởi vì Phật xác định Dục Lậu, Hữu Lậu, Vô Minh Lậu. Nó không có ba
cái này là nó bất động, còn nó có ba cái lậu này là nó không.
Con bây
giờ người ta bảo: “Cho tôi
mượn cái dao.” Mình cứ lấy cái dao mình đưa thôi, nhưng mà sự
thật cái dao nó đâu có là dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu đâu. Cho nên mình vẫn
làm như thường, vẫn phản ứng một cách tự nhiên như thường. Nó là thuộc về bất
động, chứ đâu phải là không có động, không có đưa dao, không có giúp người ta
đâu, không phải!
Người ta
đến xin mượn cây chổi. Mình lấy cây chổi, mình trao họ, nhưng mà mình không có
ngồi nói cà kê, dê ngỗng, chuyện tầm bậy thì nó động. Còn cái này mình trao
rồi, họ đi về còn mình cứ lo ở đây nó bất động thôi. Con thấy nó bất động rất
là tự nhiên, chứ không phải là mình kềm kẹp nó, bảo nó không có cái này, không
phải. Mà không dám đụng tới, ai hỏi gì cũng không được hết, không phải vậy.
Người ta hỏi thì hỏi, nhưng mà tâm mình có động không? Mình có chạy theo cái
câu hỏi của người ta không? Nó nằm trong cái dục lậu không?
Bây giờ
người ta đưa mình cái bánh, người ta cho mình cái bánh. “Tôi nhận, nhưng mà giờ này tôi không
ăn, tôi để tôi cất kia, chứ tôi không có thèm đâu.” Do đó thì
nó đâu có bị dục lậu đâu? Con hiểu không? Còn giờ người ta đưa cái bánh
cái: “Trời, cái bánh này
ngon quá!” Cho nên khởi ý vậy là nó bị động rồi, nó bị dục
lậu. Con hiểu không? Cho nên nó vi tế lắm con. Khi mà tu tập Thầy nói, dục lậu,
hữu lậu, vô minh lậu, ba cái lậu này nó kèm theo mà nó làm tâm chúng ta động,
thân chúng ta động.
Mà bây
giờ nó hiện cái tướng nào đi nữa, chúng ta thấy nó không có lọt trong ba cái
này thì coi như tâm không động. Cho nên đức Phật nói: “Vô tướng tâm định.” Cái
tâm mà nó không có tướng dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu thì cái đó gọi là Vô
Tướng Tâm Định. Mà Vô Tướng Tâm Định tức là tâm bất động.
Thành ra
nó dễ dàng lắm, Thầy nói hiểu rồi, mấy con tu Tứ Niệm Xứ nó dễ lắm. Nó sống như
một cái người bình thường, nó làm tất cả mọi công việc, nhưng mà không ai tác
động được nó đâu. Nó thanh thản luôn luôn, nó thanh thản, an lạc. Không có ai
làm nó được, đau bệnh gì cũng tác động cũng không vô, nó không sợ đâu. Nó là
cái Tứ Niệm Xứ đó, cái trạng thái của Tứ Niệm Xứ.
Tu sinh
1: Con trình Thầy cái chỗ này, bởi vì con hay vướng mắc. Ví
dụ như là từ sáng ngày ra con ngồi ở ngoài hiên, ngoài hè con tu. Lắm lúc cháu
nó đến cái giờ đi làm lại đưa qua con bồng cháu. Con không nói năng gì cả, con
vẫn đưa tay ra con đỡ cháu, con vẫn bế cháu, con ôm một chút thì cháu con ngủ.
Thế cháu ngủ con từ từ, con đi vào con đặt vào võng tức là thân con động, nhưng
cái tâm của con.
Trưởng
lão: Tâm không động.
Tu sinh
1: Con vẫn biết là nó an, vẫn không có cái gì xáo động.
(30:39) Trưởng
lão: Mà cái thân con nó động, mà nó động nó không phải động
trong cái đau đớn, cái bệnh tật. Nó không phải ác pháp. Bây giờ cái thân con đỡ
đứa cháu, phải không? Nó trao cho con, con ôm đứa cháu là cái thân con nó động
thật. Nhưng mà nó động nó không phải là đau nhức, mà ở đây đức Phật nói nó là
cái thọ khổ ở trong đó, nó đau nhức, nó bệnh, thì mới gọi là động. Còn cái này
con động, con đi nó cũng động vậy mà nó có động đâu, con hiểu không?
Con đỡ
cháu rồi khi ôm cháu, vậy nó nằm, con ru cho nó ngủ. Cái ru của con nó cũng
không phải động nữa. Tại vì cái trách nhiệm bổn phận của mình làm cho cháu để
nó yên, để nó nằm ngủ. Sau khi nó ngủ rồi, con để nó trên cái võng hay trên cái
nôi cho nó nằm. Thì lúc bấy giờ nó nằm, con cứ đưa. Nhưng mà tâm con vẫn thanh
thản không có cái gì mà phiền não, giận hờn, đau khổ trong đó hết thì nó đâu có
dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu đâu mà sợ. Con hiểu không?
Để rồi
Thầy sẽ giảng cái dục lậu như thế nào? Cái hữu lậu như thế nào? Cái vô minh lậu
như thế nào? Để mấy con biết đó là ba cái pháp động. Ba cái pháp động mà hầu
như con người, người ta bị sống ở trong ba cái này mà người ta động, người ta
khổ.
Còn cái
người tu vì biết mặt nó, cho nên vì vậy nó không có tác động được đâu: “Mày là dục lậu, giờ này mà mày muốn
ăn.” Mình chỉ nói vậy, cái nó cũng hoảng sợ rồi. Nó biết cái
ông này là sáng suốt, biết nó thèm ăn rồi. Thì dục lậu nó mới thèm chứ. Dục là
muốn chứ gì? lậu là lậu hoặc. Nó thèm ăn là mất công nhai nó mắc cực chứ gì?
Nuốt nó cực, cho nên nó lậu hoặc tại chỗ đó chứ đâu! Đó thành ra nó dễ dàng
lắm.
Còn vô
minh lậu là những cái mờ mịt không biết, mà mình lầm, làm cho thân mình nó đau
khổ. Còn cái hành động mà con ôm cháu như vậy, hành động đạo đức? Giúp cho con
mình nó có cái thời giờ đi làm để nó kiếm sống, thì cái đó là đạo đức rồi, chứ
đâu. Nó rất là thương mẹ, mình đi làm được như thế này để sống, mẹ mình cực khổ
coi con mình. Nếu bây giờ, không chừng con của mình, bây giờ mình gởi đi vào
nhà trẻ, người ta nuôi có bằng mẹ mình không, có phải không con? Thành ra cái
tình cảm của nhân quả nó sâu sắc hơn, nó tạo cái thiện pháp tốt hơn.
Thành ra,
Thầy thấy mấy con vừa tu, không bỏ pháp mà vừa biết áp dụng thì Thầy thấy hoàn
toàn cái đạo đức nó hiện tiền ở trong cái gia đình. Nhớ những cái lời Thầy dạy,
Thầy dạy đạo đức mà, không có dạy phá đạo đức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét