223- ĐỜI SỐNG XUẤT GIA
Tu sinh 4: Bạch
Thầy, Cô Liễu Châu có nhã ý cũng muốn xin xuất gia thưa Thầy, con nói: “Thôi bạch thẳng với Thầy chứ lâu nay tu
với Thầy rồi bạch thẳng luôn đi!” Cái cô Liễu Châu nói: “Thôi thì xin phép giúp, bạch với Thầy
trước, chứ con sang năm xin.” Con nói, “Nếu sang năm thì để sang năm.” Con
nói thôi thì bây giờ nhân duyên con có ở đây, không biết sang năm có duyên khác
làm sao, thôi con cũng bạch với Thầy trước. Chứ con mắc nợ cô, mà bây giờ vẫn
còn nợ nữa.
Trưởng
lão: Bạch rồi là hết rồi.
Tu sinh
4: Nay mai mà sang năm mà cô giải quyết gia đình xong, thì cô
ấy xin Thầy thì Thầy cũng cho cô xuất gia.
Trưởng
lão: Rồi thì Thầy đã lo cái Ni bộ cho mấy con, chỗ ở cho mấy
con. Ni bộ là cái chỗ ở của bên nữ chứ không có gì hết. Mà đã lo cái chỗ đó thì
Thầy biết rằng mấy con đã có duyên xuất gia với Thầy không phải là một người,
con hiểu không? Chứ không lẽ Ni bộ có người ở mà gọi là Ni bộ, có phải không?
Cho nên Thầy đã nhắm rồi, Thầy đã lo rồi.
Vì vậy mà
Thầy biết rằng sẽ có một số người, nhiều người nữ xuất gia theo Thầy tu hành.
Thì đây là cái duyên nó sắp sửa mà mấy con trở thành một cái giáo đoàn Ni. Như trong thời
đức Phật khi mà về thăm thì năm trăm cung nữ và những người thân mà phụ nữ ở
trong cái gia đình của vua chúa đó, gia đình vua chúa đó đều xin Phật xuất gia
để tu theo Phật thì cái giáo đoàn Ni nó mới ra đời.
Còn từ
lâu tới giờ thật sự ra cũng có nhiều người xin xuất gia mà Thầy thấy bây giờ
Thầy làm sao có cái Ni bộ được. Sư bà Huyền Học mất rồi thì cái cánh tay của
Thầy mà bên nữ nó không còn. Hồi sư bà Huyền Học còn thì Thầy đưa sư bà ra
ngoài khu Long Hải, ở ngoài đó thì nó có cái xã Phước Hải và cái xã Long Hải,
thì ở bên Long Hải, ở bên Phước Hải thì Thầy cất cái tu viện cho nam và bên
Long Hải thì làm cái tu viện cho nữ.
(18:25) Thì sư bà Huyền Học mới ra ngoài nằm ở
trong cái khu rừng đó, ở trên núi đó mà lo lắng mà khai mở giùm Thầy cái bên
nữ. Thì Thầy thấy thành lập cái Ni bộ được rồi chứ gì, phải không? Nhưng mà sư
bà đã mất rồi cho nên không có gì nữa. Cho nên cái cơ sở đó thì bây giờ nó cũng
còn nhưng mà không có người. Đất đai đó bây giờ thì có giá trị rất lớn nhưng mà
Thầy trả lại hết, Thầy không nhận, bây giờ không có người.
Mà bây
giờ là cái duyên Thầy thấy mấy con, người nào cũng muốn xuất gia với Thầy hết.
Mà bây giờ nếu mà không thành lập, không tìm cách mà lập Ni bộ thì mấy con lấy
chỗ nào ở? Cái chỗ Tu Viện Chơn Như nó đâu có được. Nó không có thể thành lập
Ni bộ ở đây được, con hiểu chưa?
Ở đây chỉ
tiếp nhận mấy con để rồi xuất gia, rồi đưa mấy con vào cái chỗ của mấy con cho
nó đúng cách của nó. Cho nên vì vậy mà Thầy đang lo. Vì Thầy biết mấy con sẽ
xin Thầy nhiều, không phải ít đâu. Do đó mấy con đến đó thì với cái sự điều
hành, điều khiển của Thầy nhưng mà trong đó có những người đã thông suốt hơn,
người ta chỉ trông nom phụ Thầy ở trong đó.
Thí dụ
như sư bà Huyền Học, bà sẽ thay Thầy trong đó để trông nom chúng ở đó thôi. Còn
hướng dẫn, còn tất cả mọi cái đều là do Thầy hết. Rồi những sách vở, giới luật,
học tập đều là Thầy về Thầy hướng dẫn mấy con hết. Nhưng mà ở đó thì sư bà lại
thay Thầy để mà quản lý cho cuộc sống của mấy con. Chia ra cái ăn, cái uống
hoặc như thế nào cho nó phù hợp, cho nó đúng.
(20:03) Chứ còn mấy con về, mấy con mà nếu lập
thành Ni bộ thì mấy con người nào cũng có một cái thất. Nếu mà có được hai cơ
sở, thì cái cơ sở này đi tới cơ sở kia thì cơ sở kia về cái cơ sở này, nó thay
phiên nhau để các con đừng có chết một chỗ. Mà nếu được ba cái nơi thì mấy con
lại di chuyển được ba nơi. À, bữa nay thì mấy con ở, thí dụ như ở Tây Ninh thì
ngày mai, một tháng sau thì mấy con ở Lâm Đồng, rồi tháng tới nữa thì mấy con ở
Linh Sơn, thí dụ vậy, nó thay đổi.
Thì ở từ
cái người mà ở Linh Sơn thì họ trở về Tây Ninh. Người nhóm ở Tây Ninh thì nó
trở về Đà Lạt. Đó thì mấy con cứ di chuyển mà trở thành du tăng khất sĩ. Buộc
lòng mấy con phải trở thành người lính chiến thôi, không có gì, nghĩa là có cái
ba lô trên vai thôi, với cái súng để mà đi đánh giặc thôi. Chứ bây giờ cái đó
mấy con đâu còn có cái gì nữa đâu.
Tu sinh
5: Xả hết hả Thầy?
Trưởng
lão: Xả hết chứ. Mấy con không xả hết, mấy con mang theo làm
sao cho hết, cực khổ mình. Đời sống của mấy con còn có một chút gia tài tứ sự
mà thôi, để mà sống. Cho nên Thầy bắt buộc mấy con phải di chuyển. Di chuyển từ
chỗ này đến chỗ khác.
Tu sinh
2: Con kính bạch Thầy! Tuy là hai cái chữ ‘xuất gia’ thì nó quan
trọng nhưng mà mình nghĩ sao nó đơn giản! Nhưng mà với riêng con nó rất là nặng
nề thưa Thầy. Khi mà đã quyết định rồi, khi mà quyết định tức là đã từ bỏ những
gì từ bỏ. Thì thí dụ như xuất gia thì nó dễ mà giữ cái hạnh suốt đời rất là
khó. Một khi đã xuất gia thì mình đã quyết định rằng là cuộc đời mình sống còn
một hơi thở là phải…
Thí dụ
như bây giờ, theo Thầy nhất định giữ giới là quan trọng. Thì phải quyết định là
cuộc đời này phải theo giới dù phải chết, còn một hơi thở cũng phải giữ giới.
Do đó thì
con thấy xuất gia nó cũng rất là nặng nề chứ không có phải là do là cái sự
thiếu quyết tâm. Tự cố gắng mà nguyện phải giữ được trọn đời thì mới dám còn
nếu không thì tùy cái nghiệp cái duyên của mình. Hiện tại phải quyết tâm phải
rũ bỏ mới dám xuất gia. Xuất gia như mấy cô kia thì nó đơn giản, dễ xuất rồi về
cũng được. Còn cái này là mà đã xuất gia rồi là kể không cái đường lui nữa!
(22:03) Trưởng
lão: Đi tới thôi. Mà con xuất gia rồi, cái giới ‘Không Ăn Phi Thời’ nó
không phải như cái còn cư sĩ đâu, lỡ mình lột trái chuối ăn không sao chứ mà
xuất gia rồi là không được, nó gắt gao lắm. Đúng là phải đúng cái giới luật,
bởi vì đó là cái hạnh ly rồi. Nó tạo cho mình từ đó mình sống đúng cái hạnh
người xuất gia hẳn hoi, đàng hoàng. Các con thấy ly dục, ly ác pháp.
Bởi vì nó
đi tới, nó không có đi lui. Còn bây giờ đó mình vì cái giới luật mình lỏng lẻo
đó, mình coi thường nó cho nên mình không có ly. Mà mình còn mang cái tội ăn
vụng, ăn vặt, ăn lén nữa, nhiều khi nó còn mang cái tội đó nữa.
Còn cái
người xuất gia người ta thấy được ý nghĩa của nó rồi nhất định là chết bỏ, nhất
định không phạm giới đâu, nhất định không phạm! Cũng như bây giờ, thí dụ như
các con thấy trong cái giới luật của Phật nó có cái giới ‘Không Tụng Niệm’ mấy
con, không có làm cái nghề tụng niệm, mà mình xách mõ, mình đi tụng niệm là
mình đã phạm giới. Nó không đúng, đó thuộc về Bà La Môn rồi. Sau này tới những
cái giới mà dạy về nghề nghiệp thì nó có những cái giới này trong đó.
Tu sinh
5: Dạ thưa Thầy cho con hỏi. Thưa Thầy, niệm Phật có bị phạm
giới không Thầy? Niệm sáu tiếng thưa Thầy?
Trưởng
lão: Có chứ, con niệm sáu tiếng, bảy tiếng gì con cũng bị phạm
hết. Con bị phạm bởi vì con niệm phải “ê
a” của con thì con cũng sẽ bị à. Cái đó là ca hát rồi, cũng sẽ
bị à, chứ không phải gì đâu. Nhưng mà cứ đưa giới ra thì con bị mà không có đưa
giới ra thì con không có bị. Bởi vì giới luật cấm hẳn hoi mà, không có được làm
cái chuyện mà nó… Bởi vì chỉ có trí tuệ và giới luật mà thôi, ngoài trí tuệ và
giới luật ra thì cái gì cũng bị phạm.
Trong
kinh Sonadanda đức Phật đã nói là, Bà La Môn thì tụng niệm, chú thuật này kia
rõ ràng, cúng tế… Hoàn toàn năm cái điều kiện của Bà La Môn chỉ còn có hai cái
điều kiện là được xài thôi, còn ba cái điều kiện bên kia bỏ, chỉ còn có giới
luật và trí tuệ tức là đức hạnh và trí tuệ, hai cái này còn xài được, còn bao
nhiêu bỏ hết, mà người nào mà làm sai là bị phạm giới. Vì vậy mà trong Kinh
Phạm Võng và Kinh Sa Môn Quả, Đức Phật xác định những nghề nghiệp…
(24:07) Sau này Thầy viết rồi Thầy sẽ rút những
loại kinh khác mà chỗ nào nói về tụng niệm này thì Thầy sẽ đưa vô, các con sẽ
thấy ông Phật chuẩn bị cho người tu đầy đủ hết trong giới luật, trong những cái
giới kinh.
Tu sinh
1: Kinh bạch Thầy, khi xuất gia thì coi như là cái giới ‘Không nhà cửa’, ‘Không gia đình’ khi về
thăm chỉ về được một ngày, chứ còn sang ngày thứ hai mình bị phạm giới?
Trưởng
lão: Được, mình về mình thăm, mình sang ngày mình ở trong nhà
của mình một đêm thôi cũng bị phạm giới nữa chứ đừng nói sang ngày thứ hai.
Chẳng hạn bây giờ con về thăm nhà con, thì con ngủ lại ở trong nhà con đâu
được, con phải ra ngoài vườn cây trải cái mùng ngoài đó con ngủ.
Bởi vì
sống không nhà, không gia đình. Con nghe trong giới Tỳ Kheo, cuốn Văn Hóa
Truyền Thống tập II đó: “Cạo
bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không nhà cửa, không gia đình.” Còn
bây giờ mình về thăm là cái tình của mình đối với gia đình, cái tình nhân quả
mình thăm là có quyền, giới không cấm. Nhưng mà khi mình vô nhà nhận lãnh thực
phẩm rồi thì kiếm gốc cây nào ngồi ăn chứ không có trèo lên ngồi ăn với gia
đình.
Đến nỗi
con của ông Cấp Cô Độc khi mà xuất gia rồi thì cậu ta về nhà, cậu ta đứng ở
ngoài, người đầy tớ mới đem cháo thiu đổ thì vị khất sĩ này mới bảo: “Cô ơi cô đem đổ giùm tôi trong cái
bát của tôi đi, đừng có đổ uổng lắm.” Thì cô này mới xách lại
đổ cho vị khất sĩ này nhưng mà nhìn mặt thì biết cậu hai rồi, hoảng hồn chạy vô: “Cậu hai về!” Nhưng mà
đổ trong bát thì ông này xách lại gốc cây kia ngồi ăn chứ không bao giờ vô nhà
đâu, nhưng mà vô thăm rồi đi về tăng đoàn của mình chứ không phải ở đó mấy
ngày. Giáo Đoàn của Phật hồi đó kỹ lưỡng lắm.
Tu sinh
1: Thì nếu mà sau này các con của mình thì không được, nhưng
mà các con, các cháu hoặc là anh em chung quanh chắc con nghĩ cũng không được,
mà chỉ có một gia đình của một người phật tử nào đó mà người ta mời mình về đó
ngủ.
(26:27) Trưởng
lão: Ngủ, nhưng mà trong khi đó người ta dành cho mình cái
phòng đừng ngủ nhiều người, một mình mình thì được. Trong gia đình mình cũng
vậy, có thể nói rằng khi mình về thăm gia đình của mình, người ta dành cho mình
một cái phòng riêng yên tịnh thì mình có thể ở được. Đừng có ở chung nhau trong
một căn nhà ngủ chung là không được.
Giới
luật, bởi vì Thầy phải viết những cái này để mấy con biết khi mà xuất gia rồi
mấy con phải học cái này chứ không khéo mấy con không biết, mình không biết tức
là mình đã phạm giới chứ sao, mình không biết mình sẽ lầm lạc lối đi.
Và nó có
khó là mấy con xuất gia rồi mà mấy con về gia đình của mình sống như người chưa
xuất gia thì không được, tình cảm hay quyến luyến làm cho mình thoái lui, khó
lắm chứ không phải dễ. Vì vậy trong khi xuất gia rồi, trong thời gian ít ra
phải ba năm mới được trở về gia đình, để ba năm đó mình tu tập cho mình cứng đã
hãy về thăm.
Cho nên
Đức Phật khi ở đó có người theo Phật xuất gia cái Phật dẫn đi tuốt luốt, không
cho ở khu đó đâu, đi hoài đi hoài ba năm sau mới trở lại khu vực này. Biết là
trở lại thế nào ông này cũng về thăm, nhưng mà ba năm thì ông cứng cựa rồi ông
mới vô. Ông Phật hồi đó khôn thiệt, thương đệ tử mình đến mức độ đó, con.
Tu sinh
3: Vậy mà cũng có người tới lui nữa thưa Thầy, trong thời
Phật có hai vị tỳ kheo rủ nhau đi tu, có một vị tu chứng A La Hán rồi còn một
vị thì chưa chứng. Khi về, vị chưa chứng thì mấy bà vợ bắt lại, còn vị chứng
rồi thì bắt không được, ông chứng rồi mấy bà kia cũng gài bẫy để bắt mà ông đi
mất rồi, chứng A La Hán rồi bắt không được…
(28:04) Trưởng
lão: Còn ông chưa chứng thì bắt dễ.
Tu sinh
2: Con kính bạch Thầy, ví dụ như ở nhà xa thì đương nhiên
phải ở lại một vài đêm thưa Thầy. Chỉ còn có nước là như con khỏi về luôn.
Trưởng
lão: Về chứ con.
Tu sinh
2: Chú ấy sau này cũng có cái tư tưởng đó nên con nói trước
thưa Thầy. Để cho đôi khi chú ấy cũng còn… Cha già, mẹ già nữa. Đôi khi về lắm
lúc như Thầy nói ví dụ như vầy có lẽ là bị phạm, còn nếu mà về thì nhà của chú
chỉ có một phòng thôi, cha mẹ cũng ở chỗ đó.
Trưởng
lão: Không được đâu, không được đâu. Như vậy không được. Nó rất
khó mấy con. Thương cha mẹ mình thì khi mình đã xuất gia rồi, thì cha mẹ mà có
thương con hãy cất cho nó một cái chòi lá nào ở ngoài đi. Khi nào nó về cho nó
ra cái chòi đó nó ở thì được, rồi nó đi. Chứ còn mà nếu nó ở chung trong một
cái nhà như vậy không có được, bởi vì cái hạnh của người tu vậy.
Cho nên
con biết không, khi mà Đức Phật về thăm, thấy cái gương hạnh của Đức Phật về
thăm đâu có còn vô ở chung nhà vua được. Ông ở cái khu rừng, cả đoàn, chứ đâu
có đi vô mà ở trong. “Bây giờ
nhà cửa, lâu đài, thôi con về con ở đây đi!”, ông Phật ông có vô ở
đâu. Phải theo cái gương đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét