224- MA CHAY, THỜ CÚNG
Tu sinh 2: Bạch
Thầy, như con là (…)
Trưởng
lão: Bà mất thì, bởi vì người tu rồi, cái nghiệp mà bà thân con
mất thì lo an táng xong xuôi. Đề nghị với anh chị em phải làm như vậy, như vậy,
vậy vậy. Nhất là tu phải nói thiên hạ nghe. Mình tu rồi, mình bày ra, bây giờ
tôi tu rồi: “Bây giờ em
hay là chị đã đi tu rồi.” Coi như con là chị, con nói với các
em, mà con là em con nói với các chị: “Bây
giờ em đã tu theo Phật rồi, cách thức phải an táng cho cha mẹ như thế này, như
thế này đúng. Phải làm như thế này, thế này. Chứ đừng có làm theo từ xưa tới
giờ. Phải nghe lời em. Mọi cái dư luận, mọi cái mọi người nói, em chịu.”
(30:13) Cho nên gia đình mình, hứa mình chịu
đi. “Tôi tu rồi, mấy người
muốn nói rồi cứ nói tôi đi. Còn cái vấn đề mà tôi ma chay, tôi phải làm đúng
theo cái tinh thần của Phật giáo. Anh chị em hay là …”. Nói chung
là con đi tu rồi, con nói họ thuyết phục. Họ nói: “Mình làm sao biết hơn cái người tu!” Về vấn đề
ma chay mà, họ nghe lời mình lắm. Do đó, mình bảo làm vậy, vậy vậy, mình đề
nghị họ.
Nhưng mà
vào trong những ngày mình ở mình lo cái ma chay đó, thì mình phải dự bị cho sẵn
sàng. Thứ nhất là không ở chung trong nhà với anh chị em. Mình có thể đem cái
mùng ra gốc cây kia, hay hoặc là cái ngôi nhà trống nào đó mình ở. Chứ mình
không có ở trong nhà. Coi như là mình ở tạm đỡ.
Như là
cái người du tăng họ đến cái nhà mồ, họ ở cũng được mà. Họ đến cái mả mà hơi
sạch sẽ, họ cũng trải đồ họ ở được mà. Chỗ nào cũng được, dưới tầng cây cũng
được. Cái hạnh mà như vậy, mình giữ gìn cái hạnh, gia đình mình rất phục.
Còn mình
sống, mình về nhà mình cũng ngủ lăn, ngủ lô ở trên giường là họ: “Trời ơi, cái cô này cô tu hành cái
chuyện mà, đâu có thua gì mình!” Còn mình giữ cái hạnh mình vậy,
mình sống riêng.
Phật tử
2: Bạch Thầy là, ví dụ như gia đình con thì trước kia là mỗi
lần người thân mất thì phải rước thầy về đưa đám thì họ nói gia đình đó mới có
phước. Còn như không có một cái gì thì họ nghĩ họ buồn, họ tự lý luận như vậy
đó. Thì như gia đình con, con không biết là mình nói thì gia đình có nghe
không?
Trưởng
lão: Có nghe không đó? Con đi tu một thời gian, con đi tu đi.
Rồi con xuất gia, con tu rồi. Bắt đầu con về, mời hết anh chị em đến đây nghe
tôi thuyết giảng. Bây giờ thuyết giảng cái gì con biết không? Bây giờ thuyết
giảng về vấn đề ma chay nè. Tôi không có nói chuyện giỡn giỡn đâu, tôi nói
chuyện này là chuyện lợi ích cho gia đình này.
(32:00) Bây giờ, có một người mẹ, mà tuổi già
rồi thể nào cũng phải chết. Phải không? Bây giờ con nói: “Em hay là chị nói cho các em nghe, là
vì chúng ta phải chuẩn bị trên cái này, để không chúng ta đi lầm lạc ở trên cái
đường sai. Về ma chay cho mẹ, phải làm sao cho mẹ tốt. Chứ không kẻo, mẹ chết
rồi bây giờ chúng ta làm những điều ác cho mẹ mang những cái ác này nữa sao?”
Bắt đầu
mình nói: “Bây giờ mấy em mà
làm bò, làm trâu, làm heo, làm dê làm đám ma là làm thêm cái tội ác cho mẹ. Cái
thứ nhất dừng lại. Cái thứ hai nữa, cái thân tứ đại này nó là đất, nước, gió,
lửa phải trả về đất, nước, gió, lửa. Không có quý báu gì. Đừng có mua cái hàng
cho tốt. Chỉ mua cái gì mà tạm thời, để cho nó kín cho mẹ, cái thân mẹ thôi.” Không
lẽ cha mẹ của mình, mình lấy cái chiếu mình bó sao?
Nhưng mà
sự thật ra, mình bó nó còn nhẹ, cái thân xác nó dễ tiêu hơn nữa. Nhưng mà vì
cái thân của mẹ, không có được làm một cái như vậy, nên mình mua cái quan tài,
cái áo quan nó vừa phải thôi, chứ không có phí tiền. Để tiền đó làm việc từ
thiện xã hội.
Bắt đầu
bây giờ: “Đồng ý không?” Tất
cả chị em đều đồng ý, được rồi. Như vậy là mình sẽ tiết kiệm được cái số tiền
đó làm cái việc từ thiện hồi hướng cho mẹ. Phải không? Bắt đầu bây giờ đi đến
chỗ mà rước thầy chùa: “Thầy
chùa ông chưa có độ ông được đâu, mà ông độ mẹ mình sao được? Chính chị đã đi
tu, chị đã biết được cái đường lối này. Cho nên, anh chị em phải nghe, không
rước thầy chùa tụng niệm. Để cái ngày mà mẹ chết, em về đây em hồi hướng cho.” Phải
không?
Mình về
đây, mình chỉ cần chắp tay hướng đến Phật: “Ước
nguyện cho mẹ mình khi chết được sanh làm người, gặp được Chánh pháp của Phật.”
Đủ rồi. Gặp được Chánh pháp tu chứ còn nếu không gặp được Chánh pháp lấy gì tu?
Thì thương mẹ thì có vậy thôi. “Thì
anh chị em nên nghe lời.” Vì mình đã đi tu, giới luật mình nghiêm
chỉnh, Thầy nói con về con nói họ nghe răm rắp.
(33:52) Thầy biết rồi, Thầy về đây Thầy nói cả
dòng họ Thầy đều nghe. Cho nên Thầy làm tang mẹ Thầy rất là khỏe, không có nặng
nhọc gì hết. Chiều chết, sáng hôm sau, 7h, 8h là Thầy đã chôn mất. Thiên hạ
không biết mẹ Thầy chết nữa. Con biết làm cái đám ma cấp tốc, thần tốc.
Tu sinh
5: Dạ, thưa Thầy. Có hương nhang gì không Thầy?
(34:11) Trưởng
lão: Không dùng hương dùng nhang gì hết.
Tu sinh
5: Đèn bỏ luôn?
Trưởng
lão: Bỏ luôn, không đốt đèn, đốt đuốc gì hết. Năm cái bàn tay
của chúng ta mười ngón là thắp lên là đủ rồi. Không lẽ bây giờ mình đến cái chỗ
mà thờ mẹ, thờ ông bà mình mà mình không chắp tay sao? Mà mình chắp tay là 5
cái thứ hương nó rõ ràng ở trên bàn tay của mình: “Giới hương, Định hương, Dữ huệ hương,
Giải thoát, Giải thoát tri kiến hương.” Đủ rồi, còn đòi hỏi gì
hơn?
Đốt ba
cái vỏ cây nó ngộp, nếu mà có linh hồn thật, nó thở không được nó còn chết sớm
nữa. Phải không? Mà nó làm dơ nhà, dơ cửa. Gì mà, trời đất ơi! Chết rồi mua một
bó nhang về đốt. Còn mua giấy tiền vàng mã, chi mà rải cùng đường. Phí gì dữ
vậy? Bộ mấy người mà làm giấy tiền vàng mã họ cho mình sao? Cũng bỏ tiền ra mà
mua.
Cho nên
dẹp ba cái này đi. Không có ai, linh hồn đâu mà xách tiền giả để mà xài. Người
thật thì phải xài tiền thật. Mà người giả mới xài tiền giả. Đâu có linh hồn của
cha mẹ của mình, nếu có là người giả hay sao mà mình đốt ba cái giả này cho họ
xài? Mình làm cái chuyện mê mờ quá vậy. Không có làm cái chuyện mê tín đó nữa.
Mà con đi
tu rồi, con về con nói gia đình nghe hết. Mà con không đi tu, con nói không
nghe. Con là cư sĩ con nói. “Mày
biết cái gì mà nói? Cả hồi nào tới bây giờ người ta làm vậy. Bây giờ mày làm
khác à?” Có phải không? Nhưng mà con đi tu rồi, con nói mạnh dạn: “Tôi đi tu, tôi biết rõ ràng. Mấy người
đừng có cãi tôi, anh chị em đừng có cãi tôi. Mấy người có đi tu không mấy người
biết? Mấy người tin mấy ông thầy gạt, lừa đảo.” Các con gạt ngang
hết được.
Bởi vì
Thầy nói, người đi tu mạnh lắm. Mà cái người không đi tu, các con đừng có nói.
Nói bậy là chúng đập mình đó.
Tu sinh
2: Kính bạch Thầy, nhưng mà con thấy là nó khó như vầy. Bên
đó, ông thầy chùa không mời thì được, cái này con nói thì nó nghe. Nhưng mà thí
dụ như là không coi ngày giờ đó, thì mai mốt cái nó làm ăn thất bại, nó nói đó
là tự chị hết. Tự toàn bộ là tự chị hết, chị không cho tôi coi ngày, coi giờ
cho nên bây giờ nó thấy công chuyện nó làm ăn đổ vỡ. Mà nói nhân quả thì nó
không có nghe.
(36:08) Trưởng
lão: À, bắt đầu con nói: “Bây giờ tất cả những cái gì không coi ngày giờ tốt xấu, tẩm
niệm không coi ngày giờ tốt xấu. Cứ chôn, chết rồi chôn.” Phải
không? “Có gì chị chịu cho.”
Phải không? “Rồi chị chỉ cho
mấy người coi ngày giờ tốt xấu. Xe đụng cũng chết họ đó. Coi ngày giờ thôi cũng vậy” Bây
giờ, lỡ có chút, mấy con: “Cái
nghiệp mấy người, tại sao đổ thừa mẹ? Bộ mẹ chết, mẹ xô mấy người ra xe đụng
sao? Đừng có đổ thừa như vậy!”
Đâu có
phải ngày giờ tốt xấu gì: “Ngày
nào cũng là ngày, giờ nào cũng là giờ, chứ làm sao mà tốt, xấu. Ai đặt ra tốt
xấu? Bộ bữa nay mưa nó xấu hả. Mưa nó cây cỏ lên tốt. Mà nắng bữa nay đâu có
xấu. Nắng mình đi khô ráo không phải khỏe ha?” Cái nào cũng tốt.
Tại vì
mình biết nó tốt là nó tốt chứ. Mình nghĩ nó tốt là nó tốt. Mà nói: “Trời mưa dơ dáy đi cực khổ.” Ai
biểu mình đi, mình ở trong nhà thì nó tốt chứ sao? Nhưng mà mưa cho cây cỏ lên
tốt thì nó phải tốt nó chứ sao. Mấy người đừng có nghĩ nó xấu. Không có cái gì
nó xấu đâu. Tại cái tư tưởng của mình làm xấu tốt. Gạt phắt hết.
Tu sinh
2: Con bạch Thầy, thí dụ như khi mà chôn cất rồi xong khi về nhà
không có bàn thờ gì cả thì nó kỳ.
Trưởng
lão: Hoàn toàn, có bàn thờ đàng hoàng. Bắt đầu bàn thờ đàng
hoàng. “Những ngày tháng mới
chết, các em hay hoặc các chị, cái tình thương mình còn, cho nên mỗi ngày ăn
cơm, mấy em nhớ rằng phải xới một bát cơm như mẹ mình còn sống, hoặc là như
những người thân mình còn sống. Nên nhớ gọi mẹ mình về ăn cơm với mình.
Mặc dù
mình biết rằng không có linh hồn, nhưng mà cái tình của mình thương mẹ, nhớ khi
mẹ còn sống. Như vậy là mấy em đã thực hiện được cái tình thương của em. Cái
lòng thương yêu đó nó tốt, tinh thần đó đẹp.
Nhưng mà
em biết rằng, không có linh hồn mẹ ăn đâu. Nhưng mà những ngày mà mẹ mới chết,
chúng ta vẫn thấy cái hình ảnh, cái sự quấn quít của mẹ bên các chị. Cho nên
các chị, các em đừng có nên không làm cái điều này. Nhưng không phải cúng đâu,
nói lên cái tình thương của mình đối với cái người mất, nó đẹp.
(38:05) Sau
cái thời gian nó nguôi ngoai, một tháng, hai tháng hay một năm nó nguôi ngoai
mấy em không cúng nữa. Cái đó là cái tình cảm. Còn mấy em mà mê tín, cúng tưởng
là như vậy như các nhà Đại thừa.”
Nó có cái
ý thức trong 49 ngày làm tuần hoặc là 100 ngày hoặc 2 năm mãn khó đó, cái nghĩa
nó làm vơi cái tình cảm của mình thôi. Nhưng mà ngầm trong đó nó đưa vào cái mê
tín. Còn cái này là thật sự, nó làm vơi cái tình cảm. Mới chết ai cũng khổ hết.
Nhưng mà vơi vơi, lần lần, mình bớt cái khổ, thương nhớ mấy con. Phải không?
Cho nên
mình biết cách để làm cho cái tình cảm của mình nó vơi lần. Bịch cái, mình
không có cúng bái, không có thờ phượng nữa chắc kiểu này chắc mình chết luôn.
Mình thương nhớ quá mà. Con hiểu không? Cho nên cách thức mấy con làm cái bàn
thờ để cái hình mẹ mình. Mặc dù bây giờ không thấy bóng dáng người nữa, nhưng
thấy hình mẹ mình nó cũng là một cái nỗi niềm an ủi mình lớn lắm mấy con.
Tu sinh
2: Thầy ơi, hàng ngày có phải thắp nhang?
Trưởng
lão: À, không cần phải thắp nhang, không cần chưng bông. Chỉ
cần chắp tay lên trước hình mẹ. Ước nguyện mẹ sanh nơi đâu đó, mẹ sẽ được gặp
Chánh pháp. Con ước nguyện mẹ gặp được Chánh pháp mẹ tu hành. Khi mình ước
nguyện cho mẹ mình vậy, mình thấy cái lòng thỏa, vui vẻ lắm con, hạnh phúc lắm!
Khỏi cần
thắp hương, tốn tiền mua nhang. Uổng! Chỉ cần cái ngày nào mấy con cũng đến đó.
Chỉ cần cái giờ ăn cơm, mấy con xới một bát cơm: “Mẹ về ăn cơm với con.” Đủ
rồi, hạnh phúc rồi!
Tu sinh
2: Thưa Thầy là, thí dụ như khi mà người thân chết, họ đến họ
cúng, họ bái, họ đem nhang, đem đồ để chật nhà. Như nhà con không có chỗ chất
luôn. Rồi họ thảy đến cái chỗ bàn thờ, họ lạy, họ cúng nữa. Họ lạy mấy lạy nữa.
Trưởng
lão: Được rồi, họ làm theo cái tục lệ, họ cứ làm mặc tình. Bây
giờ, đem bao nhiêu cũng được hết. Mai mốt mấy người về rồi tôi đem tôi đốt
ngoài. Còn không, tôi coi cái chỗ nào, tôi đem bán tôi lấy tiền tôi cho mấy trẻ
mồ côi. Bởi vì nhang nhiều quá, mình bán rẻ, mấy cái chỗ bán nhang nó mua rẻ
lại. Thì mình cũng lấy tiền đó mình đem mình cho người khác.
(40:08) Mấy người tốt bụng, mấy người mua nhang
mà tôi không có đốt. Tôi không có điên tôi đốt tiền, uổng. Tôi đem ra ngoài
chợ: “Tôi nhờ chị mua giùm
tôi. Bởi vì đám ma. Trời ơi! Người ta cúng nhiều quá! Cho nên, vì vậy tôi đốt
không có hết. Chị làm ơn chị mua, tôi lấy tiền này tôi mua cái gì đó tôi cúng
còn tốt hơn.” Cái người đó người ta mua giùm mình, mình bán rẻ
cho người ta mà. Mình lấy số tiền đó, mình in kinh thiện mình rải, mình bố thí
cho người ta cũng được. Các con hiểu chưa?
Cho nên,
vì vậy, cái phong tục đó, cứ để người ta cúng điếu nhang đèn gì, người ta cứ
mua đến, mình cứ nhận hết, không nói gì hết. Không có phê bình người ta, người
ta làm gì làm. Nhưng mà trong gia đình mình là đừng đốt.
Tu sinh
5: Dạ, cho con hỏi thưa Thầy. Thí dụ như mà mình mời ông bà
về ăn cơm thì có cúng cá, cúng thịt gì không?
Trưởng
lão: Thôi thôi, dẹp, con ơi! Con ăn chay mà con cúng cá thịt.
Tu sinh
5: Cơm không? Ý là…
Trưởng
lão: Cơm không, cầu cho có cơm mà cúng. Để nói, bây giờ cái mâm
của con ăn cái gì. Có cá, có thịt thì con mời mẹ ăn cơm, con xới lấy bát cơm,
con để bên đây là coi như mẹ con ngồi bên đây rồi. Có phải không? Thì con ngồi
đây ăn, cũng như là bà về bà ăn cơm với con. Thì con có cá, có thịt chứ gì? Bắt
đầu, con đừng có làm cái kiểu mẹ con không biết. Con gắp miếng cá, con bỏ vô
chén là không có được. Để bà tự gắp bà ăn.
Thường
thường, Thầy thấy họ cúng vong đó, họ gắp miếng đồ ăn, họ bỏ vô chén cơm. Trời
đất ơi! Làm như cái linh hồn không tay. Mà sao họ ngu quá vậy. Cái linh hồn
không tay, nó đâu có gắp được, họ gắp bỏ vô cho nó ăn.
Tu sinh
5: Dạ con còn hỏi Thầy cái này nữa Thầy. Cái mấy người mà
chết đó Thầy, cái người ta mua mấy bộ độ áo. Năm, ba trăm ngàn bộ đồ, đẹp lắm.
Nón, dài, áo còn đẹp lắm, mấy trăm ngàn. Mặc vô không có thiếu.
Trưởng
lão: Mặc vô cho cái người chết đó phải không?
Tu sinh
5: Dạ. Mặc vô cho cái người chết thể hiện cái lòng hiếu thảo
của mình đó Thầy.
(42:00) Trưởng
lão: Phải rồi. Nó bày ra cái chuyện đó cho nó tốn tiền.
Cha mẹ hồi nào mặc áo quần như thế nào thì cứ việc mặc vô rồi tẩm niệm đi, cho
rồi đi. Chứ ở đó mặc thêm cái đồ đó nữa. Bởi vì, cứ chết rồi ở đó… Hồi sống,
không được mặc đồ vua. Bây giờ chết mặc đồ vua để làm vua, làm hoàng hậu. Dẹp
hết đi, mấy con đừng nói chuyện mê tín, lừa đảo, tốn tiền.
Tu sinh
5: Cái bàn thờ để ở ngoài ạ? Rồi muối gạo nước, dầu, cao gì
đó treo ngoài đó hết hay gì?
Trưởng
lão: Có cái gì? Ở đó có tưởng, ai mà ở đó ăn trầu? Thử hỏi tây
nó có ăn trầu không? Sao nó chết nó không đem trầu?
Nói chung
cái phần này, những cái sách mà Thầy viết về đạo đức Thầy sẽ viết nó đầy đủ
hơn. Thầy nói đây thì coi như là tóm lược lại để chúng ta hiểu thôi. Chứ sự
thật ra phải có sách vở hẳn hoi, đàng hoàng mới đập phá hết những cái mê tín
này, những cái hao tốn, những cái nhảm nhí này.
Thường
thường là người ta bày đặt ra, để người ta làm ra người ta bán lấy tiền. Chứ
người ta chết rồi, thân tứ đại này còn cái gì nữa. Người ta chỉ kín đáo trong
lúc mà gói ghém cho kín đáo trong cái quan tài là đủ rồi, không còn gì nữa hết.
Coi như là bỏ đất, nước, gió, lửa, bỏ cả cái đất, nước, gió, lửa không còn gì
hết. Thì chỉ còn có cái tình của mình thương cha, thương mẹ thôi. Muôn đời nó
không mất đi cái lòng thương đó.
Vậy mà nó
xóa nhòa, nó làm cho chúng ta một thời gian sau chúng ta quên, chúng ta chỉ
phảng phất chúng ta nhớ lại cái ơn. Cũng như bây giờ cha mẹ mình chết 10 năm,
20 năm rồi, phảng phất mình nhớ lại chứ sự thật ra mình không có còn nức nở như
lúc mới chết nữa mấy con. Không còn đau khổ như lúc mới.
(43:53) Cho nên nhờ như vậy mà người ta cấm,
coi như người ta nói con người dễ quên. Chứ cỡ như lúc mới đầu mà đau khổ vậy
đó, mà cứ kéo dài hai, ba chục năm mấy con sống nổi không? Chỉ có chết luôn đó.
Cho nên cái con người nó hay quên, nó dễ sống lắm. Chứ mà nó cứ nhớ vậy hoài
chắc nó chết.
Cho nên
đối với chúng ta làm sao mà chúng ta thực hiện được cái tình của chúng ta là
đúng. Đừng có để đến lúc mà chúng ta bị nức nở, chúng ta khổ đau quá thì nó
sai.
Cho nên
từ cái lòng thương yêu của mấy con, gia đình, cá nhân của mấy con, mấy con
chuyển lần cái lòng thương yêu rộng lớn vào. Đó, mấy con thấy nó chuyển, đạo
Phật nó chuyển cho mấy con cái tình thương yêu đó, nó không còn ở trong thất
tình lục dục, nó gói ghém nhỏ mọn.
Cho nên,
những cái sai này chúng ta lần lượt chúng ta quét ra hết, để làm chúng ta trở
thành một cái trí tuệ trên cái ma chay nó cụ thể hơn. Trên một cái cuộc sống
của chúng ta nó phải thực hiện được cái gì nó lợi ích thiết thực mà đem lại cái
tình người nó thật sự là tình người.
Thí dụ
như mình đối với cha mẹ bằng cái tình thật, còn mình làm cái chuyện giả dối đó
nó thật không? Nhưng mà mình cứ ngỡ tưởng là nó thực hiện cái lòng thương của
mình. Nhưng mà mình đã gạt, đã gạt, gạt mình và gạt người khác nữa. Đem quần áo
này kia đốt, giấy tiền vàng mã đốt. Mình đã tự bị gạt, rồi mình lại gạt người
khác là tôi hiếu hạnh như vậy. Trời đất ơi! Mẹ mình có mặc được cái thứ này
đâu. Đốt tan nát hết rồi. Con hiểu không?
Rồi nhang
đốt. Mẹ mình có ngửi được cái này đâu? Hồi bà sống, bà có hít ba cái nhang này
đâu? Mà chết thôi đốt một đống, khói lên ngùn ngụt. Vậy thì làm sao? Nếu mà
thực sự có linh hồn nó dám ngồi gần không? Nó hít nội cái đó nó cũng chết nữa
chứ ở đó.
Cho nên
vì vậy mà chúng ta xét thấy những cái sai, sai quá sai. Nhưng mà chúng ta tượng
trưng cho cái lòng của chúng ta, cung kính, tôn trọng là bàn tay của chúng ta.
Đạo Phật rất đẹp mấy con. Cái người Tây phương họ bắt tay nhau, nó không có vẻ
cung kính đâu. Còn cái người Đông phương của chúng ta nhất là Phật giáo, con
thấy khi mà gặp nhau họ chào nhau bằng 2 bàn tay, họ chắp lại, họ cúi đầu xuống
với hai bàn tay chắp lại. Rất là cung kính, tôn trọng với nhau. Mà đẹp nữa, hai
bàn tay chúng ta chắp lại. Con thấy nó đẹp không?
(45:59) Còn đằng này, nếu mà có một cái nước họ
cũng chào nhau, cái họ xuôi tay, họ cúi đầu. Họ cũng cung kính đó mà họ xuôi
tay, họ cúi đầu. Nó không bằng chúng ta đâu. Cái đạo Phật đẹp lắm.
Thường
thường Thầy thấy, thường thường như bên Thiên Chúa hoặc tôn giáo nào đó, khi mà
gặp nhau 2 tay nó không có chắp như Phật. Hễ khi nào mà thấy chắp tay biết Phật
giáo đó. Phải không? Mấy con thấy không? Mà xuôi tay hay hoặc là khoanh tay. Hễ
khi mà khoanh tay là Nho giáo đi, nó nắm lại vầy.
Còn cái
chắp lại 2 bàn tay, đẹp lắm.
Tu sinh
3: Bên Thái, bên Lào vẫn giữ vậy. Gặp nhau cũng chắp tay.
Trưởng
lão: Nó chào, nó chào nhau bằng cách này. Nó ảnh hưởng của Phật
giáo. Nó hay mà nó đẹp, nói lên được cái tinh thần. Sau này Thầy viết sách đạo
đức, Thầy nói về cái hành động mà chào nhau, xã giao nhau trong cuộc sống.
Còn có
cái thứ gặp nhau ôm hôn nhau. Trời đất! Lạ lùng! Nó thương nhau bằng kiểu đó.
Nó chào nhau bằng kiểu đó. Rồi cái người nam với người nam thì không nói gì.
Còn người nam với người nữ làm vậy, Thầy nói thật, không có cái ngăn nắp nào
hết. Thầy nói nó lạ lùng, không có cái tốt đẹp chút nào hết.
Tu sinh
5: Dạ, thưa Thầy, con cũng có cái thắc mắc vậy thưa Thầy. Ví
dụ ông bà mình chết mấy chục năm rồi mà cứ…(47:31)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét