222- TỰ THẮP ĐUỐC LÊN MÀ ĐI
Tu sinh 2: Dạ,
kính bạch Thầy là cái nhân duyên cái chú mà buổi chiều mà chở nước tới, thưa
Thầy là con với lại cô con, cái đêm đó chú Hòa nói là: “Thôi bây giờ mình nấu nước sôi mình đổ,
bây giờ nấu nước sôi nó không tốn tiền.” Con với cô Ngọc nói
là: "Nội mà một ngày
mấy thùng thì cũng chết, thôi thì có mấy chục để mình đi mua."
Thì cô
Sáu với cô Ngọc nói thôi để cô mua. Thì con với cổ đi xuống đó thì gặp chú đó.
Chú hỏi chúng con ở chỗ nào, chúng con nói ở chỗ đó, ông biết chỗ đó nhưng mà
chưa biết chúng con. Tức là thật ra là ông cũng đến đó rồi, ông biết về chú Hòa
và rồi cũng biết về Thầy nữa. Xong tự nhiên đến đó, cái lúc ông ấy chở lên, chở
lên thì các cô nói mới nói: “Trời
cái chỗ ông già này bán đủ thứ hết trơn à” (…)
Xong đợt
đó thì Thầy có về đây nhưng mà Thầy bận dữ lắm, thì không có gặp được, thì biểu
dịp khác từ từ Thầy về. Với Thầy có dặn, lời Thầy có dạy là: “Những người mà đã thân thuộc quen biết
rồi, thân mà đã biết Pháp rồi, bây giờ Thầy chỉ về có một hai ngày ngắn là
không có thời gian gặp những người đó” (…)
Rồi chiều
đó, thì sao không biết là lúc đó Thầy vừa ra, ông chở vô đó, Thầy vừa ra thì
ông gặp, ông nói có gặp Thầy?
(10:33) Trưởng
lão: Àh Có! Có nói chuyện.
Tu sinh
2: Sau ông tới nữa đó Thầy, ông có đi thọ Bát Quan Trai mà
ông đi tới trễ, ông cũng đi tìm đạo dữ lắm mà sao tự nhiên cái duyên ông… Sau
ông có gặp Thầy không?
Trưởng
lão: Có, có gặp Thầy, cái duyên Thầy biết, cho nên Thầy đi ra
cho ông gặp, gặp ông cái Thầy nói chuyện…
Tu sinh
2: Dạ. Gặp ông cái ông chắp tay chào lại liền.
Dạ thưa
Thầy, con xin bạch Thầy điều này nữa Thầy, con có bà thân thưa Thầy, bà thân
con thì già yếu như vậy nhưng mà nếu con ở nhà thì bà ăn chay trường. Mà tới
lúc con đi rồi thì mấy đứa em dâu, nó thấy bà già yếu quá nó cho bà ăn mặn. Con
về rồi thì con ép. Con thấy bà cũng tội. Mà có lúc con thấy cũng thích ăn mặn
mà con vẫn ép. Mà trong lương tâm con nghĩ là: “Nếu mà ăn chay mà nó già yếu, mà để ăn chay mà năm mươi
ngày mà mất thì còn hơn là để ăn mặn để sống lâu!” Trong lương tâm
con nghĩ vậy thì con ép.
Trưởng
lão: Con ép vào cái điều thiện là tốt, nhưng mà có cái điều
thiện mình giải thích cho mẹ mình hiểu được cái ăn chay nó lợi ích như thế nào
Đồng thời cố gắng mình thuyết phục bà. Ép có nghĩa là con thuyết phục bà ăn
chay, chứ không phải ép.
Tu sinh
2: Dạ thì con thuyết phục.
Trưởng
lão: Đó, tức là thuyết phục!
Tu sinh
2: Nếu con ở đó thì bà ăn chay được.
(12:01) Trưởng
lão: Ừ, Mấy người kia ấy thì lén lén đưa đồ mặn vô?
Tu sinh
2: Dạ!
Trưởng
lão: Còn con ở đó thì không dám đưa. Cho nên vì vậy mà ăn chay.
Nhưng mình…
Tu sinh
2: Bà cũng không dám ăn luôn nếu có con ở đó. Con đi thì khác
mà con mà về đó thì bà cũng không dám ăn, không dám ăn mặn.
Trưởng
lão: Như vậy là cái duyên để mà mình độ cho mẹ mình. Bởi vì cái
ăn mặn, nó đem lại cái tà nghiệp, cái tà mạng của mình. Mình nuôi cái thân mạng
của mình, nó tà mạng, mình đem cái sự đau khổ của chúng sanh vào thân mình thì
mình không tránh khỏi cái nghiệp ác này đâu. Bởi vì cái thân này nó huân bao
nhiêu cái sự đau khổ của chúng sanh trong cái thân để nuôi nó, con.
Thành ra
từng cái thớ thịt, từng cái mạch máu, từng cái tế bào của trong thân, toàn là
cái sự đau khổ. Cho nên từ khi mình ăn chay, từng cái tế bào, từng cái mạch máu
của mình nó không còn đau khổ. Cho nên làm sao mình ăn chay cho được, đó là cái
đầu tiên. Mà ăn chay với cái ý nghĩa của nó, ý nghĩa của nó là lòng thương yêu
của mình đối với cái sự sống thì nó mới có ý nghĩa.
Chứ mình
ăn chay mà: “Thôi bây giờ tôi
nghe ăn mặn tôi ớn quá tôi ăn chay.” Thì: “Tại vì tôi ớn mặn, tôi ăn không được,
bây giờ tôi phải ăn chay.” Thì cái này không có ý nghĩa gì. Nó phải
mang đầy cái ý nghĩa của nó là cái lòng thương yêu sự sống. Cho nên cái ăn chay
mà mình bắt buộc, mình ép buộc để mà ăn chay mà không có ý nghĩa trong tâm của
mình là thương cái sự sống của chúng sanh, thương cái sự đau khổ của chúng
sanh, thì cái ăn chay đó nó chỉ có một phần lợi ích nhỏ, chứ nó không có lớn.
Trái lại
đó, khi mà giải thích làm sao cho mình, cho cái người ăn chay mà người ta hiểu
biết: “Mình sợ khổ, mà nỡ nào
mình lại ăn cái cái khổ của chúng sinh vào lòng của mình được.” Thì
người ta ý thức được thì người ta lần lượt người ta tự tâm người ta.
Bởi vì
cuộc đời của đạo Phật là dạy chúng ta phải tự giác. Ai ép buộc mình, mình làm
thì nó không có lợi ích bằng tự giác mình làm thì nó tốt nhất. Cho nên làm sao
cho người ta tự giác.
(13:57) Cũng như Thầy dạy mấy con, làm sao cho
mấy con tự giác. Những cái đức hạnh của giới luật mà lần lượt mấy con tự giác
hiểu biết nó là cái lợi ích lớn của cái đức hạnh của cái giới này cho nên mấy
con áp dụng vào. Mấy con sẽ thực hiện bằng cái sức tự giác của mình. Cho nên
cái sức tự giác đó gọi là: “Tự
thắp đuốc lên mà đi.” Đó mục đích là như vậy, nó lợi ích cho
mấy con thực sự.
Còn bây
giờ, Thầy ép buộc mà mấy con phải sống như vậy. Cho nên vì vậy mà Thầy ép buộc
mấy con độc cư là: “Mấy con
đừng có nói chuyện nha!” Như cô Út ép buộc mấy con độc cư chứ nó
không có lợi ích đâu.
Mấy con
thấy ý nghĩa của sự độc cư là phòng hộ sáu căn, giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý để cho hàng ngày mình kiểm nghiệm lại thân tâm của mình để mình quét đi
những cái lỗi lầm, cái ác pháp ở trong đó, thì cái độc cư nó mới có ý nghĩa.
Còn cái
này: “Trời ơi tôi cơ đơn quá,
tôi nhàm chán quá, tôi buồn quá mà cứ bắt tôi ngồi trong thất thì tôi chịu
không có nổi. Thôi tôi đi nói chuyện một chút cho nó khỏe một chút. Chứ còn bây
giờ khổ tui như thế này!” Thì như vậy là dù có ép con độc cư thì
con cũng làm cho con khổ thêm chứ còn không có lợi ích gì.
Mà chính
độc cư mình phải hiểu đó là một cái giới luật phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý của mình. Nó giúp cho mình ngồi một mình mà xét lại mình, để ngăn diệt
những cái điều mà không phải, sửa lại mình cho càng ngày càng tốt hơn thì cái
đó độc cư mới có ích lợi.
Cho nên
Thầy cứ nhắc nhở mấy con độc cư là Thầy phải nhắc nhở phòng hộ mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý. Chứ không có gì hơn là khi nào mà mấy con thấm nhuần được cái
lời dạy này nó là cái lợi ích thiết thực thì chừng đó cái hạnh độc cư nó mới
trọn vẹn.
Chứ còn
bây giờ mà bắt ép mấy con có làm đi nữa, bây giờ nhốt mấy con, đóng cửa không cho
ra. Thì mấy con đi ra ngoài, tâm của mấy con cũng đi nói chuyện tùm lum hết
cũng như không. Hỏi thì mấy con không ra nói chuyện ai đâu. Nhưng mà sự thật
mấy con ngồi đây mấy con cũng nói chuyện. Thấy người ta đi mấy con búng thơ ra
như vậy là nói chuyện rồi chứ gì. Ông kia ở ngoài búng vô, ông này búng ra thì
hai người nói chuyện… Cũng như mất công chứ làm gì.
Tu sinh
3: Nói chuyện đó còn phức tạp hơn đó. Bình thường nói mấy câu
là thôi, con bây giờ búng qua, búng lại…
(16:00) Trưởng
lão: Búng qua, búng lại, mất công lại phải đọc, mất nhiều
thời gian.
Tu sinh
1: Thưa Thầy là nếu mà đi ra nói chuyện thì con thấy nó uổng
lắm. Vì nói một vài ba câu chuyện như vậy thì con cảm thấy thời gian nó không…
Trưởng
lão: Thì nó phí cái thời gian. Nó thêm cái chuyện. Để rồi ra
cái người đó nói: “Cái người
đó vầy… kia… đó…” Bắt đầu nó mới đâm ra mình tức giận, nó
làm khổ mình thêm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét