221- TÌNH THƯƠNG RỘNG LỚN
(00:00) Tu sinh 1: Khi con
mà chưa gặp được Thầy, con chưa biết được đạo thì con cứ thương các con. Cái
lòng thương của con thì cứ lúc nào con cũng cứ nghĩ đến con, cứ nghĩ nó là con
của mình, là của mình. Nhưng mà từ khi con được Thầy dạy cho con pháp và đạo
thì con thấy là cái tình thương đó bây giờ con… nó giảm, nó không còn nữa.
Nhưng mà
con cứ thỉnh thoảng, khi con ngồi tu theo các pháp môn thì nó cứ hiện lên là cứ
muốn cho cháu về đây để tu. Hoặc là ngày nghỉ hè thì muốn là các con, các cháu
nó về đây ba tháng hè, nó về đây để nó học đạo đức của Thầy. Con cũng muốn là
các con con ở đây, con cũng muốn là các con nó về đây nó thăm con để nó học
đạo.
Thì những
cái sự muốn, sự nghĩ, cái sự nó khởi lên như vậy có phải là ái kiết sử không ạ?
Trưởng
lão: Cũng kiết sử đó con. Nhưng mà từ cái chỗ kia nó làm cho
con thương ở trong cái thất tình lục dục, bây giờ thương cho nó đi vào thiện
pháp.
Cũng như
bây giờ, hồi trước khi con chưa tu, thì con thương cha mẹ, mình về mình thăm
hay gì đó, mình mua sắm cái này kia cho cha mẹ mình, còn bây giờ thì mình muốn
cho cha mẹ mình đi tu. Cũng từ cái thương đó, cái thương từ chỗ đó, nó hồi đó
thì nó phục vụ bằng vật chất, còn bây giờ, cái thương của nó bây giờ, nó phục
vụ bằng tinh thần. Mình tu được giải thoát, mình mong cha mẹ mình cũng được
giải thoát. Cái này nó đều là phần tốt đó. Cái tình thương nó chuyển thành cái
lòng đại bi con, cái tình thương lớn hơn.
Cho nên
từ chỗ mình thương ở trong những cái chùm nhân quả của mình thì mình thương
những người khác nữa: “Tội
nghiệp người ta quá, người ta không biết pháp, người ta tu được giải thoát như
mình. Cho nên mình ước muốn mọi người cũng mình như mình”. Từ cái
chỗ gia đình của mình rồi nó đi ra xã hội, nó thương mọi người. Con thấy cái
tình thương đó gọi là cái tình thương tâm đại bi, tâm từ bi đó.
Còn mới
đầu thì nó thương ở trong cá nhân của nội gia đình của mình. Nó nhớ con, xa nó
thấy nhớ hoặc là mấy cái đứa cháu, nó nhớ.
Đây Thầy
nói, như Thanh Quang, khi mấy đứa con của ông về rồi đem mấy cái đứa cháu. Con
nó lớn rồi thì ông không có nhớ nhung bằng mấy đứa cháu đâu. Thấy mấy đứa cháu
nhỏ nhỏ vậy… Đi tu rồi mà ông còn ôm cháu ông thì trời đất ơi, hết chỗ nói.
Cái kiết sử nó cũng trói buộc ông ấy ghê chứ không phải không đâu. Xong mấy đứa
con ông ấy về rồi nó đem cháu nó về đó, thì mấy cái đứa lớn thì thấy ông ấy
cũng thương nhưng mà không có bằng mấy cái đứa nhỏ. Cho nên chính nó chạy đến
ông, ông ấy còn ôm nó thì thử hỏi làm sao? Cái ái kiết sử, cái tình cảm sâu đậm
lắm, mấy con.
(02:31) Rồi nó chen vô cái lòng thương của cái,
cái tâm từ của nó nữa. Tức là muốn cho mấy con, mấy cháu của mình nó tu tập, nó
được tốt. Đó là nó xen vô đó. Từ từ nó giảm cái tình thương ở ái kiết sử, của
cái thất tình lục dục đó, cái tình riêng tư, thương yêu con cháu mình nhiều đó,
mới chuyển dần qua cái tình thương bằng cách là muốn con cháu của mình phải
biết tu tập.
Nó chuyển
qua cái tâm đại bi đó rồi, nó chuyển đó, bắt đầu nó chuyển cái tình thương nó
qua… Vì vậy mà nó dần dần thì nó không còn ôm cháu nó nữa mà nó muốn cho cháu
nó học tu giải thoát.
Từ đó nó
đi dần đó, cái lòng thương từ cái này nó chuyển dần, chứ không phải là cái lòng
đại bi của mình nó khác, nó không phải đâu. Từ cái thất tình lục dục mà nó
chuyển, từ cái ích kỷ cá nhân của nó, nó chuyển qua cái lớn, rộng lớn của nó,
là nó là thành tâm đại bi, tâm từ bi của nó. Chứ nó không phải là cái khác rồi,
cái đó, mà nó chuyển qua rộng lớn.
Cũng như
từ cái tình thương của Thầy đối với cha mẹ mình thì nó chuyển dần cái tình
thương của Thầy đối với nhân loại. Từ cái chỗ mà nó ích kỷ, nhỏ mọn, mình chỉ
biết thương cha mẹ mình thôi, ai mà động đến thì chết… thì mình đánh chết họ,
phải không? Cái cá nhân của mình vậy. Còn bây giờ nó chuyển lớn rồi thì ai mình
cũng thương yêu hết. Nó khác rồi, thay đổi rồi, thành ra nó không còn bỉ thử,
nó không còn cái của mình, cái của người, nó khác. Cũng là cái tình thương đó…
Cho nên
bốn cái pháp mà giải thoát đó là Tứ Vô Lượng Tâm đó mấy con. Bốn cái pháp độc
nhất để mà giải thoát: tâm Từ, tâm Bi, tâm Hỷ, tâm Xả. Nó là cái pháp giải
thoát độc nhất. Cho nên từ cái lòng thương yêu của mình rồi thì cái người khác
mà người ta chửi, mình không giận là do cái lòng thương nó rộng lớn.
(04:14) Còn cái thương của mình nó còn nhỏ đó,
ai động tới thì biết. Con cháu mình mà ai chửi nó thì biết, mình ăn thua đủ. Đó
là nó còn thất tình lục dục, nó hạn hẹp, nó ích kỷ.
Từ con so
sánh với con, con thấy rõ ràng, trước kia con thường hay nhớ con, nhớ cháu của
mình nhưng bây giờ mình lại không nhớ như vậy nữa mà mình lại muốn cho con cháu
mình biết pháp tu giải thoát. Đó là bắt đầu nó chuyển rồi. Rồi tu riết rồi nó
không còn lo nghĩ cho con cháu như vậy nữa mà trong đó có con cháu, muốn mọi
người cũng được giải thoát, vậy là nó rộng lớn rồi. Cho nên vì vậy mà khi cái
tình thương nó rộng lớn rồi, họ làm tất cả mọi chuyện họ không có thấy khổ. Bởi
vì họ thương người, thật sự họ thương.
Như Thầy,
bây giờ Thầy làm tất cả những cái đó Thầy biết… Người ở ngoài thì thấy Thầy
khổ quá. Nhưng mà cái tình thương, thấy người khác một… Thầy khổ, tuy có mình
Thầy, còn cái đau khổ của mọi người mà nó gom lại, thì Thầy thấy nói như là núi
Thái Sơn. Cái khổ của người ta nó chồng chất như núi, như non, còn đối với Thầy
bây giờ, cái khổ của Thầy nó chỉ như chỉ hạt cát đối với họ.
Cho nên
cái lòng thương, bắt đầu nó nghĩ đến cái khổ của người khác, còn cái sự cực khổ
của mình có chút, nó không có nhằm nhò gì. Cho nên làm nó thấy vui vẻ, hân hoan
vì đem lại cái sự lợi ích.
Đó ví dụ
như bây giờ mấy con nói những cái điều mà đã xảy ra, cả làng mà đọc sách Thầy,
đạo đức mà ăn chay hết. Thầy hạnh phúc lắm mấy con. Không có gì hơn là khi thấy
người ta đi vào con đường thiện. Mà không có gì hơn là thấy người ta không lừa
đảo mấy con được.
Như vừa
rồi con thuật lại người ta không lừa đảo được con và chú Hòa, phải không? Con
thấy không? Người ta đến đây người ta đem những cái đó để người ta lừa đảo mấy
con chứ gì? Để mấy con ham, mấy con theo chứ gì? Nhưng mà mấy con trả lời cái
rồi ông ta cụt hứng liền à, phải không? Ông ta rút lui chứ ông ta còn làm gì
được. Những cái đó đem lại cái hạnh phúc cho Thầy rất lớn. Thầy cứu mấy con,
Thầy biết mấy con đi lầm vào chỗ đó là mấy con khổ. Còn bây giờ mấy con thấy
rồi thì mấy con không có khổ nữa.
Tu sinh
1: Dạ con kính bạch Thầy, cho con hỏi Thầy việc nữa. Tức là
như ngày trước con chưa học được pháp của Thầy dạy thì con cứ khi con ra đi một
cái, bất cứ đi đâu, xa con, rồi thấy xa cháu là con cứ khóc. Cứ tự nhiên không
có cái chuyện gì cũng khóc, nước mắt nó cứ chảy, nó cứ vậy nó tuôn ra, đi đâu
cũng vậy. Hoặc là con về đây con tu, mới bắt đầu thì các con nó lên nó thăm,
nhìn nó cũng khóc, cái nó ra về cũng khóc, khi bắt đầu đi ngủ, nghĩ đến các con
một cái thì cũng khóc. Nhưng mà đến hôm nay thì con thấy cái đó là con đã khắc
phục được rồi thưa Thầy.
Trưởng
lão: Đó là con ly đó con.
Tu sinh
1: Vâng!
(06:51) Trưởng
lão: Thấy cái chỗ đó mà con mới biết là cái sự tu tập con
nó đem lại sự bình an cho con hơn. Trước kia mỗi lần xa, nó đau khổ con.
Tu sinh
1: Vâng! Nhưng mà khi mà con lại thấy Thầy, chẳng hạn ví dụ
như Thầy đổ ra biết bao nhiêu là công sức cho các con. Rồi Thầy dùng tất cả,
tìm hết tất cả mọi pháp, rồi Thầy dạy, Thầy viết, rồi Thầy làm đủ thứ để cho
các con tu tập thì các con lại tu tập chưa đến đâu hết cả, lại đang còn nói
chuyện. Thì những cái lúc mà con thấy Thầy hết lòng, hết sức với con thì con
lại tự nhiên nước mắt nó cứ trào ra, nước mắt nó cứ trào thì nó có phải là con
đang bị ái kiết sử không?
Trưởng
lão: Không phải. Nghĩ đến cái sự nhọc nhằn của Thầy lo cho mấy
con hoặc là nghe cái lời nói của Thầy mà mấy con xúc động. Là vì mấy con nghĩ
là: "Trên đời này chỉ có
một người mà thương yêu con nhất, đem lại cái đời sống giải thoát cho con."
Cho nên con xúc động. Điều đó là nhắc nhở cho mấy con, sách tấn tu hành hơn.
Cái lòng đó là cái lòng tốt. Bởi vì cái đó là cái lòng thương đối với Thầy để
rồi mấy con phải sách tấn, mấy con nghĩ: “Mình
thương Thầy mình phải làm gì đây? Mình phải tu tập.” Do đó cái này
cái tốt chứ không phải cái xấu.
Cho nên
biết phân biệt, cái tình cảm này là cái lòng thương yêu chân thật từ tấm lòng
mình biết ơn cái người đó, nó mới xuất phát ra những cái giọt nước mắt đó, nó
không phải là giọt nước mắt đau khổ đâu mà giọt nước mắt có cái sự hãnh
diện: “Mình đã được Pháp.” Cái
giọt nước mắt thương, thương xót mình, thương Thầy mà xót xa cho mình phải làm
gì. Cái giọt nước mắt của mấy con là cái giọt nước mắt… Cho nên khi Thầy nói
ra, Thầy thường sách tấn mấy con bằng cái tình cảm đó để cho mấy con cố gắng nỗ
lực, biết ơn Thầy.
(08:34) Cho nên mấy con thấy thường thường là
khi Thầy nói, lúc nào mà Thầy thuyết giảng, Thầy thấy khi mà Thầy thuyết ở
ngoài, khi mà Thầy về Linh Sơn mà Thầy thuyết cho các bác, các chú mà thọ Bát
Quan Trai, Thầy sử dụng cái tâm lý đó để mà Thầy sách tấn họ nỗ lực, họ tu.
Người nào Thầy thấy cũng quẹt nước mắt hết thì đủ biết là Thầy khéo léo đến cái
mức độ nào.
Thầy giúp
cho đệ tử Thầy phải sống trong cái tình chân thật của nó mà biết ơn Thầy vì
Thầy đem lại hạnh phúc cho họ. Cho nên thậm chí như bên nam, các con biết cũng
có vài người cũng phải quẹt mắt hết. Chứ đừng nói bên nữ, bên nữ mấy con là mít
ướt, dễ khóc. Còn bên nam là cứng rắn lắm đó mà gặp Thầy mà nói là phải khóc đó
chứ đừng nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét