Thứ Hai, 1 tháng 5, 2023

215- TRI KIẾN GIẢI THOÁT HƯƠNG

 


215- TRI KIẾN GIẢI THOÁT HƯƠNG

(17:58) Tu sinh 1: Dạ Thầy ơi! Lúc mà con có thể đi kinh hành mấy tiếng mấy nó không có mỏi, nhưng có điều là vọng niệm trong tâm con nó cứ khởi liên tục, liên tục. Thí dụ như cho con, con viết một bài gì đó cho Thầy hay là cho người nào đó hoặc là con đọc một bài gì đó thì trong quá trình con đi kinh hành là từng chữ, từng lời nó nổi lên, nó hiện lên hết cho con có thể đọc luôn cả trọn bài đó, mà con không hề có học thuộc bài đó.

Trưởng lão: Cũng được đâu có sao đâu, cái đó tốt chứ sao, tại vì nó tuôn trào mà.

Tu sinh 1: Nó liên tục làm con khó, con không có thể nào mà tỉnh táo…​

Trưởng lão: Không, Thầy thấy cái đó là một cái tốt là như thế này, bây giờ ví dụ như bây giờ con đi kinh hành mà nó hiện ra, thì trong khi biết rằng con trong một cái giai đoạn đó con sẽ biết con tu cái gì chưa? Con phải biết pháp mình tu, mình đang ở trong Tứ Chánh Cần, cái tâm mà nó như vậy là mình biết đang ở pháp Tứ Chánh Cần.

Vậy thì pháp Tứ Chánh Cần là luôn luôn câu hữu với các pháp khác. Đang đi kinh hành mà có cái mặt mày ra, tao câu hữu với định vô lậu tao đưa cái đề tài này tao quán. À nó bây giờ nó không có đưa cái, ví dụ như con đọc cái bài kinh nào đó mà nó hiện ra. Ừ, được rồi tao đưa cái đề tài này ra tao tư duy thêm cho mày, mày động tao cho động lung. Thì tức là không có cần nhiếp tâm yên tịnh không có niệm, mà cần phải khai triển cái tri kiến, mà cái tri kiến này tốt chứ đâu có sao đâu. Cứ đọc đi, thấm nhuần.

Tu sinh 1: Mà con đâu có học thuộc lòng đâu, tại sao tự nhiên nó hiện ra con có thể đọc từng chữ trong lời đó luôn.

Trưởng lão: Được rồi! Thì vậy càng tốt chứ vậy nó mới thấm nhuần con, con lại đưa cái đề tài đó ra con quán, con tư duy nó từng chữ, từng nghĩa. Con đọc coi nó hiểu, từng chút, từng cái từ của nó ở trong đó để thấm nhuần được cái lý của nó. Bây giờ nó hiện ra để làm cho con thấm nhuần được cái Định Vô Lậu đó. Nó mới biết được cái sai, cái đúng của mình mới cụ thể. Không đem dẹp nó, trời đất ơi, cái này là uổng, quá uổng! Như vậy bỏ ra…​

Tu sinh 1: Con dẹp, con nói, trời sao mà khởi vọng niệm liên tục, con sợ quá con ngưng luôn.

Trưởng lão: Không phải, đừng có cho nó là vọng niệm.

Tu sinh 1: Tâm niệm của con khởi ra thì con biết nó thiện chứ không có ác, con điểm nó từng cái, từng cái thiện.

Trưởng lão: À thì nó thiện, thì tức là con phải biến nó trở thành một cái đề tài của Định Vô Lậu. Đã là thiện thì phải biến nó thành đề tài.

Tu sinh 1: Thưa Thầy, chỉ có đọc mấy bài văn hay viết bài văn mà nó cứ khởi vào lòng, con hết hồn, con nói trời mình đâu có học thuộc đâu mà sao tự nhiên khởi lên liên tục từng chữ, từng lời nhớ hết trơn, con hết hồn vậy.

(20:01) Trưởng lão: Cái đó là cái nguồn tâm của mình, mà cái nguồn tâm khi mà những cái này nó đều trở thành một cái, vì thí dụ như con hỏi một câu hỏi đi, Thầy trả lời. Thì bắt đầu bây giờ nó muốn thấm nhuần được cái lý mà hiểu biết của nó đó, nó mới sống động vậy. Mà trong khi đó con gạt ngang thì con lại lờ mờ, con không rõ. Bây giờ từng chỗ, từng chữ, từng cái câu mà Thầy trả lời bắt đầu sống lại đó, nó không học mà nó thuộc làu những cái lời Thầy trả lời. Đó là nó làm cho con thấm nhuần được cái pháp vô lậu, con hiểu không? Vậy mà con đâu có diệt nó đâu, đó là Định Vô Lậu.

Tu sinh 1: Con ngừng ngang, con sợ muốn chết.

Trưởng lão: Nó đâu phải, con ngừng ngang tức là con ức chế nó, con làm cho cái tri kiến của con nó lụn bại, nó cùn nhụt, nó không có sáng suốt nữa.

Cho nên nó thông suốt, nhiều khi cái từ mà Thầy dùng để trả lời đó, con đọc con hiểu có một phần à, còn mười phần chưa hiểu. Mà khi mà nó sống dậy, nó tỉnh dậy con sẽ lần lượt con sẽ hiểu hết mười phần. Nó nhờ cái đó mà thông suốt. Ôi thôi! Thầy nói hay quá mà mình hồi đó hiểu có chút. Nó như vậy!

Cho nên bây giờ Thầy nói như thế này, sách của Thầy mấy con đọc một lần mấy con hiểu, mấy con cũng thấy hay đó, nhưng cái hiểu mấy con chưa sâu đâu. Nhưng mà đọc lần thứ hai, các con đọc kỹ lại lần thứ hai, các con nghiệm thấy nó còn hay hơn nữa. Nó cứ như vậy mà các con lần lượt triển khai được cái tri kiến của mình càng lúc nó càng sáng suốt hơn, trên con đường tu tập, không thể nào mà Thầy viết một cái danh từ đó mà Thầy nói hết cái ý của Thầy ra được, nhưng mà ngầm ở trong cái danh từ đó nó có hàm chứa nhiều cái nghĩa của nó, nó sâu sắc. Khi mà mấy con tu rồi nó mới lòi ra được cái nghĩa này, chứ không phải khi không mà nó hiện cái nghĩa.

Cho nên Thầy thấy Phật, ông Phật ông hay là ông dùng những cái từ nó bình dân, nó đơn giản. Mà mình hiểu cái nghĩa, đầu tiên cái người mới hiểu thì nó cái nghĩa nó rất là đơn sơ. Nhưng mà khi tu rồi mới thấy sâu sắc, tu nữa mới thấy nó sâu nữa, nó càng làm cho chúng ta thấy tuyệt vời. Ông nói có một từ đó mà lại có nhiều cái điều làm cho chúng ta thấy nó cởi mở hết cái sự hiểu biết trong tâm hồn của mình thấy đúng, đúng là cái chân lý.

(22:08) Con hiểu, trong cái sự tu tập nó lúc nào mà chúng ta cần phải dùng cái tri kiến chúng ta để chúng ta hiểu thì chúng ta phải tập trung về cái phần đó. Bởi vì đức Phật nói, các con thấy: Giới, Định, Tuệ phải không? Rồi tri kiến, rồi tri kiến giải thoát, tại sao tri kiến giải thoát sau cùng? Nghĩa là cái tri kiến giải thoát sau cùng là cái đời sống của một người đó như bình thường như mọi người, nhưng mà người đó luôn luôn có một cái tri kiến, tri kiến thấy biết đều là làm cho họ bình an không có gì đau khổ, gọi là tri kiến.

Con thấy khi mà niệm hương đó: “Giới hương. Định hương. Dữ huệ hương. Giải thoát hương. Giải thoát tri kiến hương.” Phải không? Con thấy đức Phật dạy cho chúng ta năm cái hương mà tại sao “Tri kiến giải thoát hương” là sau cùng? Tu cuối cùng rồi chúng ta trở về đời sống bình thường mà không ai động đến chúng ta được hết, do cái tri kiến của chúng ta, chứ đâu phải mà chúng ta định hương, giới hương đầu tiên. Bây giờ chúng ta vô chúng ta tu thì cái Giới trước, rồi Định rồi Tuệ phải không? Nhưng mà giải thoát tri kiến rồi tri kiến giải thoát thì con thầy cái tri kiến giải thoát này rất quan trọng, nó là cái hương thứ năm của đạo Phật mà.

Cho nên chúng ta trở về đời sống bình thường, hồi đầu thì chúng ta nhờ trong giới luật mà chúng ta ly dục, ly ác pháp. Kế đó chúng ta nhờ Định mà chúng ta ly ác pháp, rồi chúng ta nhờ Tuệ mà chúng ta ly ác pháp. Bây giờ chúng ta nhờ tri kiến giải thoát, trở về với cái ý thức của chúng ta bình thường chứ không phải Tuệ nữa.

Các con thấy, tại vì sao mà như Thầy, Thầy không sống trong Tuệ? Nếu mà Thầy sống ở trong Tuệ ai nói gì đó Thầy cũng nghe hết, người ta chửi Thầy cũng nghe hết, chắc có lẽ ngồi đây Thầy chịu không nổi đâu.

Còn Thầy sống ở trong tri kiến giải thoát là cái gì đụng Thầy, Thầy cũng giải thoát hết, Thầy đâu có động. Chứ bây giờ ở xứ nào họ chửi Thầy đây, Thầy cũng nghe làm sao? Thì như vậy Thầy bị động hết làm sao? Cho nên vì vậy đâu ở trong cái Tuệ được, đó là Tuệ Tam Minh. Thầy muốn nói Tuệ là phải Tuệ Tam Minh chứ làm sao mà nói Tuệ được. Nhưng mà ở trong cái tri kiến giải thoát này bình an vô cùng! Người ta chửi không giận, bệnh đau thì cũng không lo gì nó hết bởi vì tri kiến giải thoát mà nó thấy vô thường rồi nó đâu có còn lo gì nữa.

(24:12) Cho nên cuối cùng chúng ta cũng trở về cái ý thức của chúng ta sống, chứ không phải là ở trong những cái…​

Có nhiều người hiểu lầm, hiểu lầm không ngờ mục đích chúng ta ở chỗ bất động tâm này là cái chính của nó là cái chơn lý “thanh thản, an lạc, vô sự”, đó cái chỗ mà tri kiến giải thoát đó.

Mà có cái tri kiến hiện ra lại diệt nó, trời đất ơi! Các con thấy cái tri kiến giải thoát nó hiện ra, mà bây giờ mình lo mình diệt nó rồi còn cái gì mà còn cái gì của nó nữa.

Tu sinh 1: Mà Thầy ơi! Như là mình lệnh đó là mình giờ này mình đi kinh hành, cái câu: “Ta đang đi kinh hành …​” thì lúc đó xung quanh đâu có còn ai đâu, nó có mình con, thì nó lại khởi nghĩ: “Thầy cứ nhắc mình hoài, giữ độc cư mà không biết giữ độc cư làm gì?” Cái nó bắt con phải ngồi lại quán sao phải giữ độc cư? Rồi trong khi nói là con đi kinh hành giờ này, con mới thấy sao ngộ vậy. Nó bắt con phải ngồi xếp lại tại sao phải giữ độc cư? Giữ độc cư có lợi ích gì?

Trưởng lão: Đó thì vậy nó mới thấm nhuần được, bây giờ mới quan sát lại cái hạnh độc cư.

Tu sinh 1: Lúc đó thì con, giờ con giữ con đi kinh hành hay là con phải trở lại Định Vô Lậu Thầy?

Trưởng lão: Ờ, Thầy đã nói mình xét, à bây giờ đó là mình đang tu Tứ Chánh Cần rồi, bởi vì nó có những cái điều kiện đó là mình đang tu Tứ Chánh Cần. Mà Tứ Chánh Cần là những cái pháp câu hữu, vừa đi kinh hành nhưng mà có điều kiện xảy ra kết hợp lại cái pháp khác liền, dẹp qua liền. Tức là bây giờ ví dụ như bây giờ nó có cái dòng tư tưởng vậy đó, dòng niệm vậy đó, thì con đưa cái đề tài đó ra con trở thành Định Vô Lậu rồi, chứ không phải ở chỗ Chánh Niệm Tỉnh Giác đi kinh hành nữa. Nó thay đổi pháp liền tức khắc, nó không để mà ôm nó.

Cũng như bây giờ con đang hít thở để mà ngăn các pháp ác là nó không cho vô nè, mà giờ có cái pháp nó lọt vô rồi, tôi đưa cái đề tài của cái pháp đó ra thành một cái pháp khác chứ tôi không còn ở đây tôi tu hơi thở nữa. Bởi vì Tứ Chánh Cần là nó hay lắm: “Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện…​” Mà bây giờ ác pháp nó lọt vô rồi thì hoàn toàn là phải đưa cái pháp khác để diệt. Làm cho cái tâm, cái tri kiến giải thoát vô lậu lớn lên để nó dẹp những cái lậu hoặc này, cho nên nó câu hữu. Còn bây giờ đương ngồi hít thở, hít thở mà nghe nó buồn ngủ. Đứng dậy đi kinh hành liền, kết hợp liền, đánh liền chứ, nó không phải là còn ngồi đó được nữa. Nó hay là cái chỗ Tứ Chánh Cần phải biết thiện xảo để áp dụng.

(26:11) Còn Tứ Niệm Xứ thì nó khác rồi, nó tới cái giai đoạn khác rồi, nó ngồi lại một chỗ mà nó bảo vệ, nó bảo vệ không có cho cái gì mà đụng vô cái thanh thản, an lạc, vô sự nó được. Mà hễ đụng vô được thì nó trở về ngay Tứ Chánh Cần liền tức khắc, đem những cái pháp khác của Tứ Chánh Cần vô quét, quét xong rồi cái trở về Tứ Niệm Xứ nữa.

Chứ không phải nó ở trên Tứ Niệm Xứ mà quét đâu, nó trở về Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác- nó quét. Bởi vì Tứ Chánh Cần nó mới có pháp ngăn ác, diệt ác. Còn Tứ Niệm Xứ nó không có, nó thanh thản, an lạc, vô sự thôi. Nhưng mà vì, vì chướng ngại pháp đó nó tác động nó làm cho mất thanh thản, an lạc, vô sự, buộc lòng chúng ta phải trở về Tứ Chánh Cần, sử dụng bốn pháp của Tứ Chánh Cần quét ra, các con hiểu không? Cái đó là cái chiến thuật, chiến lược đánh ra, chứ không có thể nào mà ở trên Tứ Niệm Xứ được.

Tu sinh 1: Trước con có làm như thế, nhưng mà khi mà làm vậy thì coi như là con đi kinh hành con không còn biết là bước chân mình đi nữa, mà nó chỉ sống trên mọi trong suy nghĩ tư tưởng con thưa Thầy.

Trưởng lão: À lẽ đương nhiên, thì điều đó điều tốt con chứ, đâu có còn thiết nó. Chính con đang tư duy từng niệm ở trong đầu là Chánh Niệm Tỉnh Giác, còn cái kia là chỉ con đi con biết bước đi con là chỉ tập trung để tỉnh giác trên thân hành mà thôi, con hiểu không?

Mà mục đích tỉnh giác trên thân hành để Chánh Niệm Tỉnh Giác trên những từng tâm niệm, lậu hoặc của con. Thì cái mục đích đi đây để áp dụng vô đây, chứ đâu phải là đi đây để mà biết đi không có nghĩa lý gì?!

Cho nên vì vậy mà trên Tứ Chánh Cần người ta đi vậy chứ mà người ta nhữ giặc coi mày lọt vô là chết đó. Chứ đâu phải mà đi mà vậy, ví dụ như bây giờ đó thấy nó, ví dụ như giặc nó đóng ở đây, nó đóng ở đây. Thì muốn, nó đóng ở trong cái đồn nó thì mình cũng khó thắng lắm. Nhưng mà mình làm bộ mình dụ dụ nó ra ngoài đặng đánh nó chứ, thì đi Chánh Niệm Tỉnh Giác là dụ cho nó ra, có phải không? Chứ đâu phải mà con đi để mà để con biết Chánh Niệm Tỉnh Giác mà duy nhất có bước đi đâu, nó không phải đâu.

(28:00) Nhưng mà khi mà tập luyện một cái pháp nào đó, bây giờ đó thì mình nhiếp phục, bởi vì con không thấy, khi chúng ta đi mà quyết định nhiếp phục để ở trên bước thân hành của mình, nhiếp phục không có vọng tưởng. Người ta đi, Thầy từng nói tập từng hơi thở, tập từng bước đi thì làm sao có vọng tưởng được.

Còn cái này đi thư giãn đi, coi như là đi thường thường thôi, không có tập trung nhiều để dụ cho ba cái vọng tưởng này, ba cái niệm này nó xen vô đây đặng đem Định Vô Lậu mà quét, đặng xả.

Còn khi mà nhiếp thì con thấy Thầy bảo nhiếp từng hơi thở, nhiếp từng bước đi, mỗi bước đi phải bước tập trung rất là kỹ lưỡng cái đó là khác rồi mấy con. Cái này là cái rồi, nhưng mà muốn tập trung tu tập được mà nhiếp được như vậy nó không phải là cái giai đoạn của Tứ Chánh Cần, mà cái giai đoạn để đi vào cái nhiếp tâm và an trú tâm cho được đó, là cái giai đoạn sắp sửa chúng ta qua Tứ Niệm Xứ rồi mới tập cái này. Còn đầu tiên là chúng ta tập xả thôi, tập xả trên Tứ Chánh Cần thôi.

À, sau khi cuối những năm mà tu tập Tứ Chánh Cần thì chúng ta mới tập chuyên. Bây giờ hơi thở, tập năm hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Hít vô rất kỹ, mà thở ra rất kỹ. Sau đó người ta mới dạy cho con các cái đề mục vận dụng hơi thở đó, hơi thở dài hoặc hơi thở ngắn đó để cho mình vận dụng, có sự vận dụng nó mới tập trung kỹ. Còn không có vận dụng không có tập trung kỹ.

Cho nên vì vậy mà người ta khi mà dạy các con những năm mà những cái cuối cùng của pháp Tứ Chánh Cần đó. Nghĩa là sau khi mà tốt nghiệp Tứ Chánh Cần xong rồi đó, thì người ta dạy cho mình cẩn thận là như là thân hành đó. Thì khi đưa cánh tay ra thì mình tác ý: “Đưa cánh tay ra!” Thì mình sẽ đưa ra, mình đưa ra sao mà đưa ra tập trung rất kỹ. Nhiều khi người ta tu pháp Thân Hành Niệm người ta tu không có kỹ cho nên nó có niệm khởi vô. Còn này không, tu rất kỹ. Người ta tu một hành động, hai hành động hay năm, mười hành động mà rất kỹ không có một niệm nào vô được. Cho nên người ta bảo: “Đưa tay ra!” Thì người ta lần lượt người ta chú ý cánh tay người ta đưa ra rất kỹ. “Đưa tay vô!” Thì người ta lần lượt người ta đưa rất kỹ, người ta làm công việc rất là kỹ lưỡng, cẩn thận không có được một kẽ hở nào mà cho niệm gì xen vô.

(30:19) Thì như vậy là lúc bấy giờ chúng ta chuẩn bị để qua Tứ Niệm Xứ, để mà chúng ta có cái phương pháp, cũng như là chúng ta chuẩn bị có những cây đội. Cái phương pháp đó là tập có những cây đội, để khi mà chúng ta lăn cái cây đây, thì cây đội đó chúng ta kê vô, rồi chịu cây lại rồi chúng ta đẩy tới nữa thì chúng ta kê nó vô cho nên cái cây nó không tụt. Do đó chúng ta biết chướng ngại pháp nó có cái lực rất lớn mà chúng ta không có cái đội như vậy đó, thì nó sẽ đẩy chúng ta tụt mất cái pháp đi, con hiểu không?

Cho nên vì vậy mà sao những khi mà, đầu tiên thì con tu con để ba vọng tưởng vô đặng con tu Định Vô Lậu, đặng con xả tâm. Còn sau này khi mà sắp sửa mà đi vào Tứ Niệm Xứ, thì người ta sử dụng cho các con để mà đẩy lui các chướng ngại pháp.

Cho nên dù là bây giờ các cụ già lớn tuổi, thì biết họ không thể tu Tứ Chánh Cần được, rất là khó! Bởi vì nó bốn cái pháp Tứ Chánh Cần lận mà. Do buộc lòng họ phải giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự ngay liền. Mà bây giờ muốn cho họ đẩy lui được những chướng ngại pháp. Buộc lòng họ phải nhiếp tâm từng hơi thở hoặc là từng bước đi rất kỹ để khi thân họ bị đau đó, họ nương vào hơi thở họ đẩy cái bệnh đi. Rồi họ tiếp tục họ tác ý, họ nương vào hơi thở họ đẩy đi, cứ như vậy mãi riết cái bệnh họ mới hết. Đó thì như vậy chứ không cách nào khác hết.

Bây giờ ví dụ như trong các con nè, cái người nào mà có cái bệnh, bất kỳ bệnh gì ngặt nghèo. Thì ngay chỗ tâm thanh thản đó Thầy dạy tâm thanh thản như vậy, như vậy rồi, nhận ra được rồi thì bắt đầu Thầy dạy cho cách thức nương vào cánh tay hoặc là nương vào hơi thở. Đó là cái chỗ khi mà tác ý đuổi nó thì phải trụ vào trong cái hơi thở hoặc trụ vào cánh tay thì cứ đẩy dần dần thì cái bệnh đó nó sẽ đi ra khỏi thân. Đó là cách thức để đối trị những chướng ngại khó của người khác, của cái người già yếu, bệnh tật để cho họ còn được cái thanh thản mà thôi.

(32:05) Còn như con bây giờ là phải ngăn ác, diệt ác, thì chờ cho có những cái niệm đến để mà quán xét tư duy, nó làm cho cái tri kiến mình càng ngày nó càng rộng lớn, nó càng sâu sắc, nó hiểu biết và đồng thời nó trở về với cái trạng thái bất động tâm của nó. Các pháp không tác động được mình, mình hoàn toàn giải thoát, là nhờ cái tri kiến của mình chứ gì.

Cho nên tại sao Thầy nhắc, con thấy: “Giới hương, định hương, dữ huệ hương, giải thoát, giải thoát tri kiến hương.” Tại sao Thấy nhắc cái hương cuối cùng là tri kiến giải thoát hương? Đó là cách thức của đạo Phật chúng ta trở về với cái sự sống mà không có cái sự tác động nào được với cái tri kiến của chúng ta chứ không phải là cái Tuệ. Cái tri kiến giải thoát, mà bây triển khai tri kiến mà không chịu triển khai thì Thầy làm sao? Tu mà cứ triển khai như cái cục gốc cây vậy đó, cứ đi biết đi, đứng biết đứng làm như con cù lần vậy thôi rồi. Bước lần lần, lần lần thôi rồi, đâu có giải thoát đâu được, phải không?

Đó thì hôm nay Thầy nói mấy con thấy rõ chưa? Bởi vì tu phải nhắm triển khai được cái nào cho nó tốt chứ, chứ không khéo mình cứ ức chế riết rồi bắt đầu mình ngu si không có còn sáng suốt gì hết. Tri kiến giải thoát không có, hỏi giờ quán thân bất tịnh cũng không biết, quán thân vô thường, quán nhân quả, quán có chút hết không biết đâu nữa hết. Trời đất ơi! Cả một trời vô thường, cả một trời nhân quả mà nói không ra, không ai ra hết. Có phải không? Bây giờ mấy con quán có chút hết trơn à, không biết đâu mà quán nữa.

Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con gửi Thầy xin mấy quyển sách đó cho cha, với con gửi tấm hình với tên tuổi con.

Kính bạch Thầy, mấy ngày nay, con tu thì tương đối là có tiến bộ đôi chút rồi, con nhìn thấy được cái tâm mình nó quán chiếu được cái bốn nơi thân, thọ, tâm, pháp. Và nó có vẻ tâm nó định tĩnh sáng suốt, bớt cái vọng niệm cho nên nhìn thấy tốt hơn. Thời khóa mà khoảng hai giờ sáng, thì do cái sự nó không khởi niệm nhiều, cho nên ngồi vào buổi sáng mà nó yên lặng mà nó vẫn cứ phát triển tốt ra, cho nên bởi vậy thành ra thì con vẫn đang nỗ lực tu. Hôm nay con đến Thầy để con trình mục đích như vậy.

(34:24) Trưởng lão: Ừm, vậy tốt quá con ráng tu con! Cái đó là nhận được bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp là tu tốt rồi. Quan sát được bốn chỗ.

Con có trình gì không con? Con tập coi mấy bữa rày con sao con?

Tu sinh 3: Bạch Thầy, thì mấy hôm nay con đã tiếp tục tu thì có tiến bộ hơn, và nói chung lại là trong 45 phút với 40 phút và 35 phút là con ngồi bình thường. Cái sự hôn trầm thì không có, nhưng mà thỉnh thoảng có những cái với vọng tưởng nó đến, nhưng con có theo dõi cái vọng tưởng thì xem thử cái lành hay cái ác, nhưng mà hoàn toàn là thấy điều lành, không có cái gì điều ác nó đến.

Nhưng mà khi có những lúc có những khi con không nhắm mắt mà tự nó, nó bắt phải nhắm mắt lại thì con nhắm mắt lại. Nhưng mà con thấy những cái sự nó xuất hiện đến, thì con cố giữ tâm và giữ hơi thở và giữ đôi cánh tay thật chặt và đôi mắt để con nhìn theo cái sự nó đến xem như thế nào, nhưng mà qua cái nó đến con thấy là cái điều lành. Không thấy cái gì điều ác nó đến với mình, nhưng mà cứ đến một lúc là nó mất luôn. Thì trong một tý là nó mất thì cái đó là phải là thỉnh thoảng nó còn có đôi tý.

Trong cái sự đó con ngồi, trong cái hơi thở định niệm là con có đôi lúc là nó bị như kiểu vô ký Thầy. Nó tự nhiên nó mất, con đang cái hơi thở hít vào, thở ra năm hơi bình thường thì không mất, nhưng mà cái năm hơi nhỏ sau ngắn thì thỉnh thoảng nó bị mất, nó bị mất thì con lại phải sưu tầm trở lại thì coi như thấy nó cũng, nó cũng lạ. Thế con lại phải quay trở lại coi như là Định Niệm Hơi Thở tiếp.

Đó là coi như con bạch Thầy như vậy, thì cái pháp đó là coi như là con tu tập cho đến hôm nay. Nếu như ngồi một tiếng thì con vẫn ngồi được, nhưng mà vì sợ sai phạm với lời của Thầy dạy cho nên con không dám ngồi. Mà con chỉ ngồi vượt quá cái lời Thầy dặn là mười đến năm phút trở lại con không dám ngồi hơn. Thế còn thì sức của con vẫn ngồi được cái mức độ như vậy. Con bạch Thầy, có gì Thầy chỉ dạy thêm.

(36:51) Trưởng lão: Cái phần mà nhiếp tâm được vậy đó, khi đó con sẽ dẫn cho nó “An tịnh thân hành…​” để cho nó nhiếp được cái thân của con cho nó an trú. An trú, con tiếp tục cái đề mục thứ tư “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Con tiếp tục cái đề mục đó. Khi mà thấy nó nhiếp tâm được trong cái khoảng thời gian mà tuy rằng nó năm phút hay là mười phút, nhưng mà con thấy con nhiếp vô được rồi, thì lúc bây giờ con dẫn cho nó an vô trong năm, mười phút đó thôi. Khi mà nó an được đó thì mình mới tăng dài lên mới được, còn nó chưa an con tăng dài nó bị vọng tưởng.

Nhớ về tập cái đề mục thứ tư: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Con cứ dắt cái tâm riết nó sẽ an. Nó mới thì nó không an nhưng mà mình bền chí mình tập thời gian sau nó an hết.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...