216- BÀY TỎ SỰ BIẾT ƠN VỚI THẦY
(37:46) Tu
sinh 3: Dạ bạch Thầy, con cũng có duyên thì con mới được gặp Thầy,
và con cũng không có cái gì để mà đền đáp công ơn của Thầy. Thì qua một tháng,
cũng gần bằng một tháng nhưng chưa được một tháng, nhưng mà con đến với Thầy
không có cái gì để kính tặng Thầy. Con chỉ lấy cái tâm của con, và con cũng
không phải là nhà thơ và cũng không chuyên làm thơ. Nhưng mà con thấy cái sự
tình thương của Thầy đối với con, cũng như Thầy truyền lại pháp, thì con có làm
một bài thơ theo cái tâm của con. Thì con làm bài thơ này để làm cái bài lưu
niệm, con kỷ niệm mãi những ngày gặp gỡ đối với Thầy trong cái giờ phút học
Phật và cũng giờ phút sắp con xa Thầy. Thì con để lại cái bài thơ này, xin Thầy
cho con từ bi và nhận để làm cái ngày kỷ niệm ngày gặp gỡ, con xin đọc cái bài
thơ ‘Con đến với Thầy’. Bài thơ mang tựa đề là con đã nói như vậy.
“Con đến
với Thầy giữa chiều nay
Bầu trời
lộng gió áng mây bay
Trời
không có nắng chỉ với gió
Khí hậu
miền Tây khác biệt thay.
Con đến
với Thầy một tháng nay
Thấy Thầy
vất vả suốt đêm ngày
Sáng lên
giảng đạo, đồng tiếp khách
Chiều lại
vào am viết sách dạy.
Hàng vạn
tu sinh khắp nước này
Đến, đi
hay ngủ lại nơi đây
Thầy cùng
cô Út lo chu tất
Phòng
ngủ, cơm ăn đủ tháng ngày
Thầy là
viên ngọc đất Việt đây
Có một
không hai thế giới này
Tu sinh
vấn hỏi chơn lý đạo
Thầy
thuyết, Thầy giảng quá mê say.
Tiếng đạo
âm vang của đức Thầy
Trong
Nam, ngoài Bắc tụ về đây
Xin Thầy học
đạo chơn nguyên thủy
Giải
thoát cuộc đời nỗi đắng cay!
Có đến
với Thầy mới thấy hay
Trăm ngàn
vạn pháp nắm trong tay
Hỏi đâu
Thầy chỉ chơn rành rọi
Luyện tất
đêm ngày giải thoát ngay.
Thương
Thầy con biết nói gì đây
Dòng lệ
ứa chan nước mắt đầy
Nghẹn ngào
không nói trong giây phút
Con lạy
Thầy ơi! Mấy lạy này.
Con lạy
cầu xin đức Thích Ca
Độ cho
Thầy khỏe trẻ thêm ra
Cứu sinh
ra khỏi màn u ám
Bởi vì
Đại thừa đẻ pháp ra.
Thầy còn
ngự trụ cõi Ta Bà
Hoằng
dương chánh pháp đạo Thích Ca
Chúng con
xin nguyện gieo thêm phước.
Ôm pháp
của Thầy khắp nẻo xa!”.
Con làm
bài thơ kính tặng Thầy!
(40:54) Trưởng
lão: Thầy cám ơn mấy con! Ráng mà tu tập mấy con để cứu
mình thoát ra khỏi sự đau khổ của cuộc đời. Thầy biết trao pháp cho mấy con mà
mấy con phải nỗ lực tu tập, chứ Thầy không có tu giùm được mấy con. Mấy con
phải ráng cố gắng mà đi trên con đường đạo, đời khổ lắm không có gì mà vui, tất
cả đều vô thường, sự vô thường làm cho chúng ta khổ lắm! Cho nên phải ráng tu
mấy con. Nay thì nó mạnh chứ mai đau, nay thì thấy nó sống mai nó chết, nó chết
thình lình lắm, phải ráng cố gắng! Nay vui lát nữa khổ, đời có gì mà làm cho
chúng ta đắm đuối nữa hết. Buông xuống hết!
Cố gắng,
bởi vì mấy con tu được Thầy mừng, mà tu không được Thầy lo lắm, Thầy sợ mấy con
tu không được rồi mấy con thối chuyển, mấy con bỏ. Thầy rất tiếc cho đời của
mấy con, bởi vì Thầy biết trên hành tinh này duy nhất chỉ có đạo Phật mới dẫn
dắt chúng ta đi vào con đường giải thoát. Không có một tôn giáo nào mà dẫn dắt,
và pháp Bát Chánh Đạo đó là con đường duy nhất để chúng ta đi vào sự giải thoát
đó mà thôi, không còn có pháp nào đâu.
Toàn là
sống mơ tưởng không thực tế nhưng chúng ta không đủ trí tuệ, chúng ta bị rơi
vào sự lạc. Chính vì Thầy dạy chúng ta, họ cũng chẳng biết đường, họ cũng đang
lầm lạc như mọi người khác, cho nên chúng ta đâu có trách họ. Chỉ có giáo pháp
của đức Phật quá thực, chân lý mà! Làm sao sai cho được mấy con, bởi vì chân
lý. Khi đọc cuốn IV rồi thì mấy con mới thấy thật sự là chân lý không còn cái
hai chân lý nữa, chỉ có duy nhất mà thôi.
Cho nên
mấy con phải ráng cố gắng mấy con, đức Phật đến với con người và hôm nay giáo
pháp của đức Phật sống lại làm cho mấy con biết đường đi, mà mấy con không đi
tức là biết mấy con nhỏ quá, phải ráng cố gắng! Đừng vì một lý do gì mà mấy con
bỏ Phật pháp, quá uổng! Uổng cho đời của mấy con, sanh làm người mấy con biết
đó là nhân quả nghiệp báo. Nếu chúng ta không nhờ pháp Phật làm sao chuyển đổi
nhân quả nghiệp báo này, muôn đời vẫn trôi lăn trong lục đạo. Vậy mấy con phải
ráng!
Trưởng
lão: Bây giờ tới phần con con, con trình cho Thầy nghe coi, con
viết trong này phải không con?
Tu sinh
4: Mô Phật! Con bạch Thầy, tình hình của con trong tu tập của
con trong tuần thì con thấy nó tăng lên mười phút, bệnh tình nó không thối
chuyển, tức đại bộ phận đa số là sau khi trong giờ thỉnh thoảng thì tăng thêm.
Sau cuối giờ nghỉ thì nó có giảm xuống, thế còn cái việc mà giảm được rồi còn
theo một chiều giảm được thì… không. Đa số thì con bị giờ ngồi chơi khoảng
chừng chiều hôm trước khoảng mười, mười lăm phút để vào tu tập thì nó xuất hiện
tăng, xong rồi giờ chính khóa của ba tiếng tu tập thì nó tăng, rồi sau đó giờ
nghỉ thì nó có thể hạ xuống. Tình hình tu là như thế chứ còn thì giảm được
xuống thì con thấy nó chưa có mấy… Ngoài cái việc nghiệp trước con nặng, cho
nên hắn chưa, nghiệp hắn chưa chịu tha cái thân xác này (…)
(44:49) Trưởng
lão: Ừm, con tu, khi mà tuổi lớn bệnh đau mà con ôm chặt
pháp thì trong khi đó con chưa có cái nội lực, ôm chặt pháp thì cái cơ thể con
nó bị hao cái năng lượng nhiều do đó cái bệnh nó gia tăng mà nó không giảm, tức
là hơi sai pháp của tuổi già, nó không có đúng.
Bây giờ
tu như thế này, khi con thấy con nghĩ là nó giảm phải không, con xả nghỉ ra,
cuối giờ con xả nghỉ ra con thấy cái bệnh con nó giảm xuống, mà con ôm pháp vô
tu thì nó tăng theo. À! Như vậy rõ ràng là trong cái phương pháp mà tu để đối
trị bệnh, thì nó không phải ôm pháp, mà nó giữ cái tâm bất động của nó thanh
thản, an lạc, vô sự tức là cái Định Thư Giãn đó con, con nghe cái Định Sáng
Suốt đó, Định Thư Giãn ra đó. Thì ôm cái pháp đó mà tu, chỉ còn dùng có pháp
như lý tác ý mà thôi.
Thí dụ
như con bệnh gì là con sẽ tác ý thôi. Rồi con, cũng như là mình cái người vô
sự, không có cái nghĩ ngợi gì, không có lo gì hết. Sống tự nhiên bất động tâm
thôi- thanh thản, an lạc, vô sự- coi như là con bình thường con không có tu cái
gì hết. Nhưng mà có cái tác ý thôi, tác ý cái bệnh đẩy lui thôi, con hiểu chỗ
Thầy muốn nói không? Mà nó có cái gì, thí dụ như bây giờ nó tăng lên thì con
bình thường thôi, con chỉ nghỉ ngơi bình thường…(46:30)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét