Thứ Hai, 1 tháng 5, 2023

214- QUYẾT ĐỊNH ĐỘC CƯ

 


214- QUYẾT ĐỊNH ĐỘC CƯ

(15:00) Trưởng lão: Như vậy mấy con về mấy con cứ nhớ rằng cái gì chướng ngại, và giờ giấc thì nghiêm chỉnh, sống độc cư trọn vẹn thì mấy con sẽ tu tiến bộ, mà hễ nếu mấy con phá độc cư thì mấy con tu nó dậm chân tại chỗ hoặc có khi nó lùi.

Thì trường hợp mà hôn trầm, thùy miên nó cũng phát hiện, nó cũng theo cái chỗ mà phá độc cư mà nó hiện ra, nó làm cho mình lui sụt trở lại, nó không tiến. Còn mình giữ trọn vẹn độc cư thì càng ngày nó càng thăng tiến, tức là tu nó càng tiến tới, tiến tới. Sống một mình, trong cái thời gian sống một mình đó thì càng ngày càng tiến tới, mà lỡ mình thấy mình có gì mình đi ra nói cái là mình bị xuống, lui xuống hết.

Cho nên khi mà tu hành là đi tới chứ không có đi lui, sống độc cư trọn vẹn cho tới khi tu chứng rồi, đủ Tứ Thần Túc rồi thì mới nghỉ. Còn chưa có đủ thì khoan đã, thôi mình giải quyết gì đó để cho nó xong rồi, mà vô tu là tu cho tới nơi tới chốn.

Cũng như sư Pháp Ngộ chẳng hạn, bây giờ vô tu phải tu cho tới, chứ vô ít bữa còn đi về Nghệ An, Hà Tĩnh thì không tới. Bởi vì nó, cái hạnh như vậy là nó không bao giờ nó tới đâu.

(16:03) Mà mình vô đây mình tu quyết là, quyết định là ở bên ngoài mình không cần biết nữa, ở bên ngoài ai làm gì làm, không biết. Nhưng mà nhất định là mình phải tu cho tới Tứ Thần Túc, có đủ Bốn Thần Túc. Thì bây giờ đó, bắt đầu bây giờ mình tính, mình không có tính tu một năm, hai năm, ba năm gì hết, nghĩa là tu tới đó thôi. Nhưng mà cái quyết định cái thời gian như vậy thì nó lại ngắn lắm, nó tu trong vòng một năm hay nửa năm cái rồi. Còn mình tính, ờ bây giờ ráng tu ba năm cho nó xong, nhưng mà ba năm không xong, tại vì có cái thời gian định nó không xong.

Còn mình không có định, nhất định là tôi phải đi tới, tới nơi tới chốn thôi. Vì pháp là mình đã biết rằng chánh pháp của Phật rồi, con đường này phải đi tới nơi, tới đó thôi. Vì nó có từng thứ lớp của pháp. À, tu cái này sung mãn thì cái này nó phải có cái pháp này, cái pháp này có thì cái pháp này nó có, nó là thực phẩm của cái pháp khác mà.

Cho nên mình cứ ôm pháp mình đi dần tới, dần tới. Thì bất kỳ mười năm tôi cũng nhất định là tôi cũng trì chí tôi tu tới, không đi ra mà, nhất định là sống độc cư trọn vẹn. Bây giờ hai chục năm cũng vậy mà tới khi mà bây giờ tôi mới hai mươi tuổi mà tới tôi già chết, tám mươi tuổi tôi cũng nhất định là tôi không ra. Tôi ôm chừng nào mà tôi đạt được thôi. Thì cái quyết tâm mà như vậy đó, thì không ngờ là có mấy tháng, có năm cái xong à!

Mà mình tính là tôi tu ba năm, tôi nhập thất ba năm hay sáu năm, mấy cái này không bao giờ tới. Có thời gian mà định trước là không tới. Còn mình tu quyết định là tới làm chủ được đạt được kết quả đó, nghĩa là làm tới cuối cùng thôi thì nó sẽ tới, mà tới nhanh. Còn mình tính mà có thời gian đó thì thôi còn ba năm lâu lâu mình tu ít ít thôi, đợi tới chừng đó tiếp. Còn cái này không, tôi đâu có thời gian đâu, nghĩa là sớm chừng nào tốt chừng nấy. Mà không thì tôi kéo dài hết đời tôi, tôi không sợ, tôi không lui, tôi không ra nữa. Thành ra nó, cái tâm của mình, cái tâm lý đó nó biết là cái người này hướng tới chứ không có lui được, nó không có đánh mình được. Còn nó biết cái ông này còn có lui, thành ra nó biết, thành ra nó vô đó mình tu mà tốt tốt được cái nó dụ ra, nó lôi mình ra.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...