209- TÁC Ý ĐẨY CHƯỚNG NGẠI KẾT HỢP AN
TRÚ
(34:19) Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy nói lại giùm con cái mà mình dùng nương vào hơi thở này mình dùng tác ý
câu này, xong cái mình dùng nương vào cái hơi thở, nương vào cái hơi thở xong
bắt đầu cái rồi mình lại dùng tác ý để mình đẩy nó?
Trưởng
lão: Đẩy nữa, rồi nương vào hơi thở nữa, coi như là mình hơi
thở đó là mình cái con đội mình kê đó, kê đặng cho nó đừng có tụt lại. Mình dựa
lưng nó để mình đẩy, rồi bắt đầu mình đẩy rồi cái dựa lưng lại, mình chống lại.
Cho nên cái bệnh nó càng ngày đẩy ra, cái chướng ngại pháp nó đi ra, chứ không
đi vô được.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Như vậy là bạch Thầy cho nên Thầy dạy mỗi người mà họ thực
tập cái Định Niệm Hơi Thở đó, khi mình tập cái Định Niệm Hơi Thở là Thầy dạy
cho nhiếp tâm là như vậy đó?
Trưởng
lão: Như vậy đó con. Đó, cái cách thức đó để mà đẩy lui chướng
ngại, chướng ngại pháp trên thân, thọ, tâm, pháp.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, chẳng hạn như trong ba cái câu của Thầy dạy cho
con chẳng hạn như là câu: “An
tịnh thân”, “An
tịnh tâm” và “Với
tâm định tĩnh” đó, thì mỗi câu pháp hướng đều nó là khác nhau,
nhưng mà khi nó an trú vào tâm đó thì là con dùng các cái câu con an trú vào,
thì con thấy nó cũng là nó bám chặt vào cái hơi thở thôi, thì nó có kết quả gì
nữa không bạch Thầy?
Trưởng
lão: À, cái đó có kết quả, mỗi kết quả là mỗi cái tác ý, ví dụ
như bây giờ đó con nhắc: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết….” Thì
nó một mục đích để nó an trú trong cái thân của con thôi. Nhưng mà trong đó nó
có cái tâm con cũng có an trú nữa chứ không phải không, nhưng mà cái chính của
nó là cái thân.
(35:51) Rồi bắt đầu bây giờ con thấy cái tâm
con bị chướng ngại gì đó con cũng: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra.” Thì
trước khi mà cái tâm con bị động mà cái tâm con bị động, thì con sử dụng theo
cái đề mục đó để nó, con nương vào, con đưa vào đó thì nó là chính. Cái tâm đó
lúc bây giờ nó chính, nó an tịnh chính chứ không phải là cái thân nữa, nhưng mà
trong đó cái thân có an lạc. Có cái thân trong đó, nhưng mà chính cái chỗ tác ý
đó nó mới chú ý vào cái chính của nó là cái tâm chứ không phải là cái thân, mà
chính cái tâm nó đang bị cái chướng ngại.
Cũng như
bây giờ cái thân con đau nhức, chính cái thân của con nó mới là chính cái chính
của nó về cái câu tác ý “An
tịnh thân hành” nó là chính. Cho nên bây giờ con tác ý, cái
cảm thọ như cái thân con nhức cái đầu, con: “Thọ là vô thường cái đầu nhức này phải đi!”.
Thì lúc bấy giờ con mới: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô…” Nó dựa vào cái hơi thở
mà con tác ý bảo nó an đó, thì con ở chỗ đó con chịu đựng với nó để cái tâm con
không bị dao động, phải không?
Mà tâm
không dao động thì cái sức đề kháng của cái thân con nó mạnh lắm, nó đẩy cái đó
ra nữa. Mà giờ nó có nó đẩy mà nó đẩy chưa hết, thì con còn thấy nhức cái đầu
nữa, thì con tác ý: “Thọ
là vô thường, cái nhức cái đầu này phải đi!” Con tác ý lần
nữa, rồi bắt đầu con mới: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Thì con tựa lưng vào cái hơi thở, con tựa lưng vào hơi thở như con đội mà kê
cái cây không cho nó tụt lại nữa, nó tụt lại. Cho nên vì vậy mà cứ riết hơi cái
thân con nó bất động thì ba cái cảm thọ này nó đi tuốt luốt.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, thì con tu tập thì có lúc con thấy như thế này
có phải như cái câu Thầy dạy hồi nãy không. Khi mà mình hướng câu “An tịnh thân” thì hoặc
là hướng câu “An tịnh
tâm” thì đầu tiên nó đẩy lui những cái điều đó theo cái việc
chính mà Thầy dạy hồi nãy, nhưng mà đến một lúc nào không còn nữa thì “An tịnh thân” và “An tịnh tâm” nó cũng
vẫn nằm trong cái bám trụ cái tâm bình thường trở lại nó không có vấn đề gì nữa
hết, nó đều giống nhau.
Trưởng
lão: À! Bây giờ thân nó…
À! Nó
giống nhau. Bây giờ nó trụ lại, nhưng mà trụ rất cách nhẹ nhàng mà hồi đó nó
bám thật chặt, hồi mà đẩy bệnh nó bám cho thật thật chặt. Còn cái hồi mà nó,
khi mà nó hết đau rồi bắt đầu nó chỉ thấy nhẹ nhàng, con thấy hơi thở ra vô nó
không có bám chặt. Tức là thanh thản, an lạc, vô sự đó, tức là tâm định trên
hơi thở.
(37:56) Chứ nó không phải là, nó không phải
không biết hơi thở đâu. Nhưng mà thấy siết vô chặt như hồi mà nó bám vô để đẩy
bệnh đó, thì tức là mình phải tác ý, mình phải nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự không có
bám vô hơi thở nhiều” chứ để không nó quen nó siết vô, nó
nhiếp vô, nó dính chặt ở trong đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ nó cứ nhiếp bạch Thầy?
Trưởng
lão: Ừ, mà để cho nó tự nhiên nó thấy hơi thở ra vô, ra vô vậy
đó, thì mình để tự nhiên thì nó không nhiếp vô. Tức là nó biết hơi thở ra vô,
nó định trên hơi thở thôi, thì nó là thanh thản, an lạc, vô sự đó, chứ không có
gì. Cái này nó quan trọng lắm đó chứ không khéo, không khéo là nó bị dính trong
Định Niệm Hơi Thở.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, thì con thấy là giữa mình an tịnh thân, an tịnh tâm
xong bắt đầu là nó hết rồi. Đầu tiên hướng thì nó làm theo cái mục đích là an
tịnh thân hay là an tịnh tâm. Sau một thời gian trở lại bình thường, thì con
mới quán xét lại hai cái này sao nó giống nhau? Thì giống nhau là giống cái
điểm sau cùng là nó hoàn thành các công việc của nó rồi.
Trưởng
lão: Làm các công việc của nó bây giờ nó định lại hơi thở, nó
nằm nhẹ nhàng ở trên đó, thanh thản, chứ không có gì. Bởi vì nó bao giờ cái tâm
thì nó định nó phải định ở trên cái thân hành của nó thôi, chứ nó không có định
ở trong một cái im lặng được. Cho nên buộc lòng nó phải thấy cái hơi thở ra vô,
ra vô nhưng mà nó không quá là gom. Lưu ý nó gom chặt vô hồi mà bị đau đó. Con
cố gắng con gom cái tâm con, nhiếp tâm vô cái hơi thở cho thật chặt để cho nó,
cái cảm thọ con nó sẽ, nó mới phá mới được. Chứ không cái cảm thọ nó có cái lực
nó làm cho cái tâm con cứ bám vô cái cảm thọ, con hiểu không? Bây giờ mình lôi
cái tâm mình ra bám vô hơi thở, bám hơi thở cho nên mình tựa lưng hơi thở vầy
cái nó, do nó tựa lưng chặt quá cho nên vì vậy cái tâm mình nó không rời ra
được cho nên cái cảm thọ nó không có lôi ra được. Do đó cái cảm thọ nó bị đẩy
lui.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Đẩy lùi xong nó lại bám vào hơi thở?
Trưởng
lão: Nó lại bám lại hơi thở một cách nhẹ nhàng.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, Bạch Thầy có hai cái khi mà con tu cái số đếm, trong
một một phút nó đếm rồi tác ý mười hai hơi thở đó, với cái con để tự nhiên, thì
tự nhiên con, nó cũng bám hơi thở mà con để tự nhiên. Thì mình vừa đếm mà vừa
tác ý nó cứ một phút mà mình tác, thì cái này nó bám chặt hơn cái bên này bạch
Thầy?
(40:01) Trưởng
lão: Đúng đó! Bởi vì khi mà con, khi mà con bị cảm thọ đau
thì con vừa đếm mà con, bởi vì nó làm cho con phải tập trung rất cao, rất cao
trong hơi thở để nó đẩy lui cái cảm thọ, con hiểu không? Mà khi mà nó không còn
cảm thọ nữa thì con tu Tứ Niệm Xứ đó, thanh thản, an lạc, vô sự thì để cho nó
biết hơi thở mà con không cần đếm, con đếm nó siết vô à.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Đếm nó siết vô bạch Thầy?
Trưởng
lão: Tức là con đi vào trong cái Định Niệm Hơi Thở rồi. Còn cái
này con không có ở trong Định Niệm Hơi Thở nhưng mà tại vì nó thanh thản, an
lạc, vô sự thì nó phải biết hơi thở nhẹ nhàng, nó biết hơi thở.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, thì lúc đó mình cũng tác ý nhẹ nhẹ?
Trưởng
lão: Ừ, mình tác ý nhẹ nhẹ chút, tác ý mạnh nó cũng bị sốc nó
đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Buông hơi thở ra, nó không buông mình Thầy. Nó buông ra,
bắt đầu nó lan tỏa trong cơ thể.
Trưởng
lão: Ừ, thì coi như là khi mà mình dùng cái tâm mình quan sát
bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp đó thì nó buông cái hơi thở ra, buông ra nó không
thấy đâu. Cái bắt đầu cái mình để cho nó trở lại thanh thản, thì bắt đầu thấy
nó nhịp nhịp hơi thở.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó chạy trở lại?
Trưởng
lão: Chạy lại, nhịp mình nó đi nhẹ nhàng lắm!
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó chạy vô một chập, rồi nó chạy vô một chập cái con để
yên vậy là bắt đầu nó bám tiếp, nó bám chặt lại lần hai.
Trưởng
lão: Nó bám chặt lại mình mới tác ý nữa đó, bởi vì bây giờ nó
hay bám vô đó nó quen với hơi thở. Thành ra mình khéo để lôi nó ra, nó đừng ở
trong hơi thở, biết nhẹ nhàng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét