208- SỬ DỤNG ĐỀ MỤC TRONG ĐỊNH NIỆM HƠI
THỞ
(16:52) Tu sinh 1: Bạch
Thầy cho con hỏi một tí là cái chỗ Định Niệm Hơi Thở, năm phút là mình hít
vào: “Tôi biết là 5 hơi
hơi là tôi biết tôi hít vào, thở ra tôi biết thở ra.” Nhưng mà
năm cái hơi mà thư giãn của mình mà thở ra nhẹ nhàng, mà con hít vô, thở ra nhẹ
nhàng mình tác ý có được không Thầy?
Trưởng
lão: Mình tác ý từng hơi thở hay sao con?
Tu sinh
1: Mình tác ý là: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự.” Hay là con ngăn ác, diệt ác pháp
mình tác trong cái hơi thở đó có được không?
Trưởng
lão: Cũng được, nhưng mà điều kiện là nó 5 hơi thở nó để cho tự
nhiên để mình nhiếp trong tâm cho được trong 5 hơi thở đó. Mình tác ý thì mình
mắc mình nhiếp trong tác ý, nó hai hàng vừa hơi thở mà vừa tác ý. Cho nên trong
khoảng thời gian mà con tác ý là vì con biết từng hơi thở của mình để mình tác
ý, để mình xả ly cái gì đó, mình chủ động thì mình tác ý: “Quán ly tham, tôi biết tôi hít vô, quán
ly tham, tôi biết tôi thở ra.” Rồi con hít vô, thở ra thì con
lại tác ý nữa, đó là cái mục đích con để ly tham, sân, si.
Còn cái
này nó không, cái này thì con phải, cách thức con tu hiện bây giờ con biết con
đang ở cái vai trò tu cái hơi thở này là nhiếp tâm trong hơi thở, chứ không
phải nhiếp tâm để xả tâm, mình phải rõ nắm cho vững.
(18:59) Thì bây giờ nhiếp tâm trong hơi thở là
phải nhiếp cho được trong hơi thở, cho nên: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra biết tôi thở ra.” Rồi
con hít vô, thở ra trong năm hơi thở. Để lắng nghe năm hơi thở đó cái tâm mình
có nhiếp được hay không? Nếu mà nhiếp được thì nó không có niệm gì vô hết, con
hiểu không? Mà nhiếp không được thì nó có niệm xẹt vô thì tôi phải nhiếp trở
lại cho được, cũng năm hơi thở. Cho nên con tiếp tục, mà giờ nhiếp được thì con
tiếp tục nhiếp, cứ nhiếp kế, nhiếp kế cho đến khi đúng giờ con xả nghỉ. Là mình
đã nhiếp được cái năm hơi thở, cho nên không có tác ý một câu nào khác vô trong
này.
Còn khi
mình dùng cái hơi thở này mà để tác ý để mà xả tâm như quán ly tham, quán ly
sân, quán ly si hay hoặc là giúp cho cái thân mình an tịnh nó đừng đau thì mình
tác ý câu khác. Thì thường xuyên mình tác ý theo cái câu, cái hơi thở con mình
tác ý để cho nó ly cái đó, thì nó phải tác ý theo cái hơi thở. Còn không thì
coi như là nhiếp, cái phần nào ra phần nấy, nó rõ ràng.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy, cho con hỏi tí là khi mình đang định niệm
từng hơi thở trong một thời gian mới được 10, 15 phút thì có một cái gì đó nó
xẹt đến thì coi như là mình xả hay coi như là mình tác ý để cho nó qua?
Trưởng
lão: Không! Mình không có tác ý cho qua đâu. Nó xẹt vô một cái là
bắt đầu bây giờ không biết không nhớ gì: “Tao ngồi đây tao tìm coi mày hồi nãy mày xẹt cái thứ gì vô
đây?” Cái mình suy nghĩ coi: “Hồi nãy, Ờ bây giờ mày khởi cái niệm này là ái kiết sử,
mày nhớ chùa hả? Được rồi tao đưa cái đề tài ái kiết sử này ra tao quán, quán
tao diệt.” Là coi như là chút xíu con diệt nó rồi. Con đưa cái
đề tài nó thành cái Định Vô Lậu đó, chứ con không có ở trong hơi thở nữa đâu
nghe. Quán cho đến khi mà hết giờ hoặc là nếu mà còn giờ, con quán xong mà còn
giờ, con quán xong rồi con tác ý, còn giờ tiếp tục con tu hơi thở trở lại.
Bởi vì
lúc bây giờ là lúc mấy con còn câu hữu với các pháp khác, kết hợp với các pháp
khác để mà diệt hết tất cả những ác, để ly dục ly ác pháp hết. Hễ cái dục mà
khởi vô, cái ác pháp khởi vô là sử dụng pháp Tứ Chánh Cần quét ra. Câu hữu pháp
này, câu hữu pháp kia đủ thứ hết. Hễ vừa buồn ngủ là câu hữu luôn cái pháp
Chánh Niệm Tĩnh Giác, đứng dậy đi kinh hành liền, chứ không có ngồi đó đâu.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy là bây giờ là như con đang còn quán hơi thở
là tự nhiên con thấy là bao nhiêu nó giật một phát trên hơi thở của mình. Rồi
coi như là nó đầy chật đầu một cái như trên óc của mình. Thế là coi như nó xuất
hiện nó muốn xẹt đến mà, coi như là con…
(20:26) Trưởng
lão: Ừ! Cái đó là, mà mình tác ý ngay lại cho nó bình
thường con, tác ý ngay lại. Mình tác ý cho cái thân mình bình thường: “Thân phải bình thường, không có xẹt,
không có động ở trên đó được, phải bất động!” Con nhắc nó vậy
rồi cái con giữ lại hơi thở. Bởi vì nó có cái hiện tượng đó mà nó không phải là
niệm, nó chỉ một cái động nào ở trên đầu con thôi. Con thấy như nó có cái phát
ra cái động nào đó.
Tu sinh
1: Bạch Thầy, từ hôm con Định Niệm Hơi thở đến bây giờ thì
không có một cái gì mà nó thuộc về bên ngoài nó phản ứng vào, ví dụ như luồng
phản xạ hay là một cái gì mà nó đến, nhưng mà có cái coi như là thỉnh thoảng
trên óc của con coi như là đang dùng định niệm thì coi như có một cái chớp gì
nó đến, cái giật gì nó đến trên đầu một cái, hay là nơi chỗ mí mắt, hay là nơi
chỗ miệng.
Trưởng
lão: À, cái đó con bảo: “Dừng
lại bình thường. Không có giật, mí mắt không có nháy, không có giật!” Chứ
không ngồi yên cái nó giật giật, giật giật, hay hoặc là cái miệng nó méo méo
qua. Thì như vậy là phải: “Dừng!
Đều không có được mà như vậy!” Con tác ý cho nó dừng lại, sau
đó nó bình thường đó.
Bởi vì
Phật có cái pháp tác ý hay lắm con, đối trị nó, cái gì mình cũng đối trị được
hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con hỏi Thầy câu, bạch Thầy nếu chẳng hạn như
mà một câu, một cái thở ra, một cái thở vào là mình tác ý một lần được không hả
Thầy?
Trưởng
lão: Được con!
Tu sinh: Nếu
chẳng hạn nhiều niệm nó xen quá, dùng một câu tác ý thì mình vừa thở ra, thở
vào, tác ý. Thở ra, thở vào, tác ý, liên tục như vậy?
Trưởng
lão: Liên tục. Hoặc là mình dùng mỗi hơi thở mình tác ý: “Hít, thở, hít, thở, hít, thở.” Cũng
được nữa. Bởi vì nó vô ào ạt quá buộc lòng mình phải tác ý từng cái hơi thở,
hơi thở hít vô, ra. Chứ không phải hít vô, ra rồi tác ý đó là còn ít đó. Nó gặp
khó…
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bất cứ câu nào cũng được bạch Thầy?
Trưởng
lão: Câu nào cũng được hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Ôm một cái câu đó chừng cỡ 15 phút, con cũng có làm
được 15 phút, 20 phút rồi nó cũng chạy mất.
(22:13) Trưởng
lão: À! Nó chạy mất, tại vì nhờ có tác ý kèm với cái thân
hành của mình, cái hơi thở.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, theo con nghĩ cái phương pháp tu tập của con
đó, nếu mà chuyện gì xảy ra con chỉ ôm giống như Thân Hành Niệm vậy là nó chạy
mất à! Còn thở ra, thở vô, một hơi thở như vậy mà Thầy dạy đó, thì nó chạy liền
hà, Thân Hành Niệm nó chạy nhanh lắm, còn mấy cái khác nó cứ lừ lừ…
Trưởng
lão: Nó bị, nó kèm với cái pháp tác ý con. Nó kèm với pháp tác
ý, Thầy nói nó vô không có được, nó chạy mất. Nó bị, nó chặt quá, nó kiên cố
như cỗ xe đó mà, nó thành căn cứ địa rồi. Con nghe cái bài pháp Thân Hành Niệm
của đức Phật: “Kiên cố
như cỗ xe, trở thành cái căn cứ địa.” Giặc nào xen vô được cái
thân của người ta?!
Cho nên
giặc là vọng tưởng hay hoặc là thọ, nó đánh vô không được, cán nát qua hết. Nó
không cần tác ý gì cái pháp đó đâu, mà cứ tác ý cái thân hành mà nó cán nát qua
hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Cán nát hết luôn Thầy.
Trưởng
lão: Đó là cái pháp nó diệt, nó diệt hết các ác pháp hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó khởi niệm lung tung con chỉ hét lên vài ba lần như vậy,
nửa tiếng, chưa tới đâu, 15 phút, 20 phút là nó chạy mất.
Trưởng
lão: Nó đi mất.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Hình như nó đã sợ liền, con vừa hét lên mấy cái là nó
chạy.
Trưởng
lão: Nó biết cái thứ đó là thứ tao sợ rồi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Chạy liền.
Trưởng
lão: Mình nói có phát là tiêu.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Còn nó mà tấn công nữa thôi mình chạy đó.
Thôi,
rồi, còn gì cô trình đi.
Tu sinh
2: Dạ! Thầy ơi, cho con hỏi. Con cũng đang tu mà Định Niệm
Hơi Thở mà, con tu được khoảng một thời gian đi, nhưng mà con không có biết là
5 phút tác ý lần, hay 5 hơi thở tác ý lần Thầy. Nhưng mà con theo dõi hơi thở
đó, con cảm thấy một khoảng không tác ý, một khoảng con tác ý nhưng mà con tỉnh
thức lắm không có niệm xen vào. Rồi nó đau lưng, nó đau chân đó Thầy. Rồi cái
mình làm sao mà xả ra, xả ra mà mình vẫn là theo dõi hơi thở. Rồi khi mà con
đang tu cái Định Sáng Suốt thì nó có cái niệm xen vào thì con kết hợp với Định
Vô Lậu là con đuổi đi.
(24:05) Trưởng
lão: Vậy được rồi, con quá thông minh rồi! Vậy tốt!
Bởi vì
cái sự tu tập mà biết thiện xảo, khéo léo như vậy mình sẽ ngăn và diệt ác pháp
rất dễ. Còn cái Định Niệm Hơi Thở mà con tu như vậy con không phải cần đếm năm
hay mười hơi thở, thỉnh thoảng con lại tác ý. Bởi vì đếm năm nó bắt bận tâm
mình đếm.
Đó cái
giai đoạn đầu thì người ta đếm, sau này thì người ta không đếm. Nhưng mà người
ta thỉnh thoảng người ta tác ý, đó là mình thấy nó an trú được, cái đó là con
đã an trú được.
Còn khi
mình chưa an trú được cái thì mình còn phải đếm, vậy mà đếm chứ nó còn xen vô
đó, chứ không phải không đâu.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Nếu mà khoảng một thời gian mình tác ý bạch
Thầy, khoảng một thời gian mình tác ý nó có ảnh hưởng gì không bạch Thầy?
Trưởng
lão: Khoảng thời gian tác ý…
Tu sinh
Pháp Ngộ: Mình cứ canh chừng thôi, nó không biết nó đều hay không
đều.
Trưởng
lão: Canh chừng thôi, đều hay không đều mình không cần, cứ
chừng mình nhớ được năm, ba hơi hơi thở mình nhớ được là mình tác ý chứ không
phải đợi 10 hơi thở hay hoặc là 20 hay 30 hơi thở. Kệ, mình cứ hễ mình muốn tác
ý là mình tác ý. Nghĩa là mình trong bụng nó lo lo, nếu không tác ý thì ba cái
thằng vọng tưởng nó vô, thôi mình tác ý. Cái đó nghĩa là nó cảnh giác vậy thôi,
cho nên mình không cần phải đếm cái khoảng thời gian nó căn cứ nó 5 hay là 10
hơi thở.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Như vậy là lúc đó tâm nó bám vào hơi thở?
Trưởng
lão: Nó bám, an trú được rồi. Con mới làm được đó, chứ không an
trú không…
Tu sinh
2: Con thấy con vui quá Thầy ơi! Tại con ngồi, bữa nay con
ngồi được 40 phút mà con không có niệm cái nào vào thưa Thầy, tỉnh thức hết sức
luôn, nó không còn vô nữa.
Trưởng
lão: Ừ! Nó an trú, tức là an trú được trong cái thân hành của
con. Vậy tốt rồi con! Ráng tập tiến tới thêm, tiến tới được sau đó là cái nó an
trú được rồi sau đó nó mới đẩy lui được bệnh mới tu Tứ Niệm Xứ. Bởi vì khi mà
cái cảm thọ gì đó mình an trú cho được rồi thì bắt đầu mình đẩy lui, thì mình
đẩy lui được cái chướng ngại pháp ở trên thân của mình, phải không?
Rồi bắt
đầu bây giờ như vậy là về tu đi con. Xong rồi!
Tu sinh
2: Dạ! Như Thầy ơi, ví dụ như cái pháp mà Định Niệm Hơi Thở
đó Thầy, 18 cái đề mục đó Thầy, ví dụ như con đang tu cái đề mục đó là “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít
vào, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra.” Nhưng mà con cảm
thấy sao cái thân của con nó không có an được, cái con quay lại con tác ý “An tịnh thân hành” được
không Thầy?
(26:08) Trưởng
lão: Được, đặng cho nó an tịnh rồi, mỗi lần con hít vô,
thở ra con cảm thấy toàn thân con nó an tịnh nó dễ hơn là con nói suông không,
nó có cái trạng thái an ổn của nó, thì đó nó dễ. Nhiếp tâm được rồi an trú
được.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con bạch thêm Thầy một câu nữa bạch Thầy. Chẳng hạn như
mình dùng cái câu pháp hướng hôm qua con hỏi đó: “Tâm an tịnh mà thân như nước.” Đó
bạch Thầy, như vậy mình có cần dùng cái pháp tưởng để đẩy cái bệnh đó ra không
Thầy?
Trưởng
lão: Có con! Dùng pháp tưởng.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Là mình phải thư giãn hai chân ra hết, rồi cái thân lúc đó
mình giống như mềm nhũn vậy à! Nó mềm mà nó nhụn nhụn nhụn giống như là có cái
gì nó ra nữa. Như vậy nó hết bệnh phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đó thì cái đó là dùng tưởng rồi đó. Thì nó mới đẩy lui
chướng ngại pháp trên thân mình đó, nó mau lắm con, đẩy lui nó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con thấy những lúc mà con đi mà nó mệt đó, thì con dùng có
những cái loại thứ nhất thì dùng cái câu đó, thứ hai là “An tịnh thân”, tâm mà không
được khỏe thì “An tịnh
tâm”. Một cái cuối cùng nữa là “Với tâm giải thoát”. Nó cũng làm hết bệnh cho
ta, thì có đúng như vậy không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng đó con, nó làm cho thân tâm mình được giải thoát. Đó
là cái mục đích của những cái đề mục mà đức Phật đưa ra đó là mục đích để giải
quyết đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Khi mà con ngồi con để như vậy con thấy cái thân nó nhũn
mà nó giống như nó có cái nước mà nó chảy ra nó thẳng vậy nè, mình tưởng vậy
luôn, nó bùng nhùng mà hình như nó có cái gì nó ra. Một thời gian rất ngắn là
tự nhiên mình thấy mình khỏe, không còn bệnh.
Trưởng
lão: Nó không còn đau. Dùng tưởng đẩy lui, để dùng thêm cả thư
giãn mà còn dùng tưởng đẩy nữa thì nó mau dữ lắm! Cái đó là đúng rồi, con không
có sai đâu con.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Có lần con bị tức cái ngực vậy đó, nặng, tốn nhiều
hoặc là nhiều thở, dùng nó hết thưa Thầy.
Tu sinh
1: Bạch Thầy, cho con hỏi. Trong cái Định Niệm Hơi Thở nó có
18 cái đề mục thưa Thầy, 18 đề mục coi trong sách Thầy có dạy. Thế về là mình
quán chiếu và mình tác ý là trong 18 cái đề mục đó là mình trong cái hơi thở
của mình vẫn được ạ?
(28:09) Trưởng
lão: Được con! Bởi vì coi như cái mình muốn sử dụng cái đề
mục nào cũng được hết. Nhưng mà nó phải đúng cái trường hợp là trong thân mình
bị chướng ngại gì đó mà sử dụng cái đề mục đó để đẩy lui cái chướng ngại đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Con xin bạch Thầy là
mấy ngày nay con cố gắng giữ độc cư con tu. Thì nhất về những cái lúc mà nghỉ
trưa đó, thì con nghỉ rất ít, tự nhiên có một thời gian có hai mươi phút đến
nửa tiếng là bắt đầu nó thức giấc dậy và nó tâm nó sáng suốt lạ thường, nó bình
tĩnh lạ thường mà không có cái gì khác.
Trưởng
lão: Cái đó là tỉnh giác.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Nó sáng lạ thường chưa từng thấy, ví dụ như tối cũng
vậy, thì khuya cũng vậy, ngủ là khi mình thức dậy, tỉnh giấc dậy là nằm tỉnh
queo nó sáng suốt lạ thường. Hoặc là ban ngày, có những lúc con ngồi thì tâm nó
sáng lắm, không có, chưa từng thấy nó sáng lạ thường.
Trưởng
lão: Tỉnh giác.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Thì nó có kiểm chứng thì con có cái sự tu tập có tiến
bộ hơn một chút. Kính bạch Thầy thì con xin trình Thầy về vấn đề trên cái thân,
thọ, tâm, pháp của mình đó. Thì khi mà ác pháp nó đến đó, thì mình phải dùng
tất cả các câu tác ý để mình tác nó hay sao bạch Thầy?
Trưởng
lão: À, câu tác ý đó con!
Tu sinh
Pháp Ngộ: Và tác ý như thế nào?
Trưởng
lão: Tác ý một tướng khác của một cái tướng đó. Ví dụ như tác ý
nó như cái thân bị những ác pháp nó tác động, nó đau nhức chỗ nào. Hoặc là cái
tâm mình nó có trạng thái gì nó phiền não hoặc là nó có nhớ thương hoặc là nó
nghĩ ngợi cái gì tào lao. Thì mình tác ý một cái tướng khác của cái tướng đó đó
thì nó sẽ đuổi cái tướng kia đi. Trong cái bài ‘Song Tầm’ đức Phật nói, cái tầm
ác đó thì dùng cái tầm thiện mình đẩy đi, thì như vậy là mình sẽ… một lần
không đi hai lần, ba lần đi mất.
(30:07) Đó, rồi mình hễ mình tác ý thì mình an
trú vào thân hành tức là cái chánh niệm đó, thân hành niệm đó, tức là mình an
trú vào cái hơi thở, hơi thở của mình thì mình thỉnh thoảng mình phải tác ý.
Thì coi như là lấy cái bài của đức Phật mà đối trị bệnh đó, thì lúc đức Phật
phải chánh niệm tỉnh giác, tức là chánh niệm tỉnh giác trên thân hành của mình.
Rồi sau đó mới tinh cần tác ý đuổi tất cả những chướng ngại pháp. Đó thì làm
vậy thì cái chướng ngại gì mà ở trên thân con, thì con cũng đẩy lui hết, không
có còn.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Cũng như mình ra lệnh đó bạch Thầy?
Trưởng
lão: Ra lệnh đó, ra lệnh bảo đi đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Ra lệnh không được thì mình mới bắt đầu mình mới áp dụng
trong hơi thở hoặc là…
Trưởng
lão: Ừ! Nó vậy đó, mình ra lệnh rồi cái mình nương vào hơi thở,
ra lệnh nương vào hơi thở. Để cái sức mà ở trong hơi thở, an trú trong hơi thở
nó có cái lực nó đẩy, chứ còn mà nếu mà mình ra lệnh không thì nó không đẩy
nổi, phải không? Mình ra lệnh đó rồi thì mình trú vào chỗ, cũng như mình tựa
lưng vào cái điểm tựa cho chặt, cái bắt đầu nó đánh mình không được. Cái bắt
đầu mình ra lệnh nữa, mình tựa lưng đó nó chịu, mình chịu ở trong cái chỗ hơi
thở của mình đó, thì nó đẩy mình không có được đâu, còn không mình không có tựa
đó, nó đau quá hoặc này kia mình thua.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó bám vào hơi thở Thầy?
Trưởng lão: Phải
bám vào hơi thở, nghĩa là tác ý rồi bám vào hơi thở. Đẩy rồi dựa lưng, đẩy rồi
dựa lưng. Cũng như mình có, bây giờ ví dụ như mình đẩy cây, cái rồi mình chêm
cái đội lên, cái cây nó không lăn lại, rồi mình đẩy tới nữa mình chêm nữa, cứ
vậy mình xích tới hoài, nó bay luôn.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, ồ! Cái này hay quá!
Trưởng
lão: Cách thức đó của ông Phật ông dạy vậy. Cho nên tinh cần,
chánh niệm tỉnh giác mà lại tinh cần, phải không? Chánh niệm tỉnh giác đó, mình
nương vào hơi thở là mình chánh niệm tỉnh giác rồi đó. Bây giờ tinh cần là tác
ý, phải không? Tác ý cái kê đội vô, để chêm nó đừng tụt lại, kê đội vô, đẩy bay
hết. Cái thế của Phật mà!
(31:50) Bởi vì biết cách rồi Thầy nói hay lắm,
cái gì cũng bay!
Tu sinh
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Thì khi Thầy nói về quán trên bốn cái
thân, thọ, tâm, pháp đó. Thì như mấy đợt trước có, mà con nói rằng nó có nhiều
ác pháp đó, thì con cũng quán con thấy thì thật sự ra quá nhiều ác pháp bạch
Thầy, xung quanh mình quá nhiều! Chẳng hạn như khi cái thân mình nhức mỏi tức
là cũng là ác pháp, đau trong đó cũng là ác pháp, rồi hoặc là thọ, thọ khổ cũng
là ác pháp rồi, nó là thọ rồi. Rồi tâm mình mà bị phóng dật cũng là ác pháp,
rồi muỗi mòng ác pháp bên ngoài bay vô nó cắn. Cho nên bởi vậy là tâm đã phóng
dật rồi, rồi thọ lại đau, thân lại mỏi mệt. Thân, thọ, tâm, pháp đều bị ác pháp
hết, như vậy là mình bị nó xâm chiếm hết, nó quá đau khổ thì kêu làm sao mà
chịu nổi. Và nhiều lúc con quán xét đó, thì muốn gìn giữ được cái chân đế thứ
ba của đức Phật này, không phải là dễ, quá khó!
Trưởng
lão: Bởi vì nó mới hộ trì, hộ trì chân lý đó, gìn giữ nó để cho
mình phải chứng đạt với cái chân lý, tức là phải sống ở trong trạng thái đó. Nó
thực tế mà nó cụ thể mà nó khó làm chứ không có phải dễ!
Bởi vì
trên bốn chỗ này nó cứ tác động hoài cho nên nó cái chân lý đó, cái chân lý thứ
ba đó nó bị mất. Chứ nếu mà nó không bị tác động như vậy thì cái chân lý thư ba
không mất thì mình chứng đạo.
Đó, hay
chứ! Đức Phật nói mình chứng, mà ví dụ như mình hộ trì chân lý, chân lý được hộ
trì, bây giờ cái mặt của thanh thản nó lộ cái mặt ra rồi thì bây giờ đó, đầu
tiên thì mình hộ trì chân lý, mình mới biết thôi, nhưng mình dùng pháp mình tu,
mình tu tập để cho mình hộ trì cái chân lý cho nó hiện ra. Bây giờ chân lý nó
được kéo dài nó hiện ra rồi, bây giờ chân lý nó được hộ trì. Con thấy cái câu
của đức Phật dạy rõ ràng lắm.
Bây giờ
đó mình mới biết chân lý rồi bắt đầu mình mới giữ nó được, còn hồi đầu mình
chưa biết đâu, mình ôm pháp để cho nó có cái trạng thái thanh thản. Rồi khi mà
trạng thái thanh thản nó có với mình mà tự nhiên chứ không được ức chế nó, mình
mới giữ nó được chứ, chứ giờ vô mình giữ thanh thản mình bị ức chế, mình ức
chế.
Cho nên
đầu tiên thì mình hộ trì chân lý, sau đó rồi chân lý được hộ trì, rồi mới chứng
đạt chân lý. Nó đi từng bậc, từng bậc đó, chứ không khéo mình lầm đó, mình sai
luôn.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ! Thưa Thầy đòi hỏi thời gian nhiều lắm bạch Thầy.
Trưởng
lão: Ừ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét