210- KHẮC PHỤC TÂM VÔ KÝ
(41:12) Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, con cũng bạch Thầy một cái nữa là khi mà con đang đếm cái hơi thở đó, từ
một, trong một phút mà mình đếm đó, như hơi thở con là từ một cho đến mười hai.
Thì nếu mà tu mà không đếm, thì cứ lâu lâu tác ý thì cái đó con không nói, con
nói trong lúc mà đang đếm. Thì lúc mà thật sự bình thường, mà tâm nhiếp tâm cho
thật, thì vẫn đếm rõ ràng. Nhưng mà vào những lúc khuya đó, tự nhiên đếm, thì
tự dưng trong lúc mình đang đếm tự nhiên nó mất, nó mất niệm giống như nó lọt
vào trong cái chỗ không đó, không còn nhớ gì trơn. Rồi lại, mình đếm ví dụ như
tới số tám rồi, mà tự nhiên nó gục rồi cũng chẳng biết mình đếm số mấy, đó là
bị cái gì bạch Thầy?
(41:58) Trưởng
lão: Vô ký, nó vô ký nó quên. Tức là thiếu tỉnh đó, thiếu
tỉnh giác rồi đó. Thiếu mất cái sức tỉnh rồi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Lúc đó là nó bị hôn trầm hả bạch Thầy?
Trưởng
lão: Nó chưa phải đâu, nó vô ký chứ chưa, chưa phải hôn trầm
đâu mà nó vô ký nó quên.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Như vậy mình cách khắc phục bạch Thầy?
Trưởng
lão: À! Khắc phục, trước khi mà nó báo cho con cái tình trạng
vô ký đó, nó có cái trạng thái an, nó có cái trạng thái an. À, là khi mình nghe
cái trạng thái là biết sắp sửa vô ký. Con nắm hai bàn tay chặt lại vậy nè, con
để vầy hé, con nắm lại. Nắm dọc hai cái cánh tay con đó, cái nó đi qua đó,
không có vô ký nữa. Chứ không nó lọt vô đó nó lặng mất đó, nó quên rồi, không
biết rằng nãy mình đếm số mấy nữa. Nó chỉ có một chút xíu thôi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, chút xíu thôi.
Trưởng
lão: Mình thấy đang tỉnh như vậy đó, mình đếm nó vậy đó, mình
nghe cái trạng thái này nghe nó nhịp nhàng nó an, tức là nó không có vọng
tưởng, không có gì hết à.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, nó cũng bình thường.
Trưởng
lão: À, bắt đầu con nắm hai tay chặt lại, cái con phá nó, cái
nó đi qua. Con thường thường để ý mình tu, mình tu mình để ý. Khi lọt vô ký thì
mình lưu ý từng cái trạng thái nó xảy ra nó mới rớt vô đó. Trước khi nó báo
động có một cái điều kiện gì hôn trầm, thùy miên. Cái sức mình bởi vì chánh
niệm tỉnh giác, tỉnh thức lắm. Cho nên khi mà có trạng thái gì xảy ra nó đều có
báo động trước mà, tại vì mình không có, mình thiếu tỉnh giác, mình không thấy.
Chứ còn mình thấy, biết ờ mày sắp sửa có tới hôn trầm đây, mày báo cho tao biết
rồi. Cái thân của mình nó báo cho biết hết mọi cái sự kiện xảy ra, nhưng mà tại
vì mình không có lưu ý kỹ cho nên mình không có thấy, rồi tới chừng nó đến mình
gục xuống hay mình ngủ thôi chứ mình không biết, chứ nó báo.
Khi nào
mà hôn trầm thùy miên, mà đến thật sự á, nó làm cho mình lười biếng á, đó là
hôn trầm, thùy miên.
Còn cái
mà nó vô thình lình mà ngủ thình lình nó không thuộc loại hôn trầm, thùy miên
đâu, mà nó thuộc loại vô ký, thuộc về loại ngoan không. Lưu ý nó cũng giống như
mình ngủ vậy, nhưng nó ngoan không.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Có khi tự con khắc phục là nó được luôn, mà khắc phục bốn
lần được có một lần còn ba lần lúc nào cũng bị. Mới đây cái này con mới phát
giác nó ra. Vượt qua, mà có khi nó tới mười hai hơi là nó quen rồi, nó quen rồi
mình tự tác ý rồi, là nhiều khi tới đó tự nhiên nó cũng làm cho mình hụt hẫng
luôn, dừng lại luôn nó không ý thức nó bắt, nó không biết gì nữa mà nó cũng bắt
mình tác ý lại. Nhưng mà lúc đó mình không tác ý mình biết.
(44:17) Trưởng
lão: Cái đó là con phải chuẩn bị trước, con biết trong cái
khoảng thời gian nào mình tu nó hay thường xảy ra, lưu ý. Thì lúc bây giờ mình
chuẩn bị là hai tay mình nắm chặt lại, nó không có vô, hai cái tay mình nắm.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Với một cái nữa là giống như nó giật vậy đó.
Trưởng
lão: Đó cũng là dạng vô ký, vô ký giật.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó giật luôn, giật nhưng mà còn biết, giật nhưng mà biết.
Còn cái
mà nó…giật mà mình không biết, cái đó là…
Trưởng
lão: Nó cũng là cái dạng vô ký, cái dạng cao cấp đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Cao cấp hơn.
Trưởng
lão: Cái dạng giật cao cấp.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Cao cấp hơn, chứ mình đang ngồi đây, giật một cái.
Trưởng
lão: Đó là cũng một dạng vô ký.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nhưng mà còn biết bạch Thầy, còn không mất cái đếm. Còn
cái này, mất luôn cái đếm.
Trưởng
lão: Mất luôn, quên.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Quên luôn, mình không biết mình đếm cái gì nữa.
Trưởng
lão: Vô ký luôn.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Cái này con nhận ra mình nặng, cho nên bởi vậy, cho nên
nó…
Trưởng
lão: Có tu rồi mới biết mặt nó đủ hết, đủ loại.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, nhất là vào cái lúc buổi sáng mà nó làm cho mình mệt
mỏi nhất là mình bị cái điều đó đó bạch Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, đó cái trạng thái đó là…
Tu sinh
Pháp Ngộ: Mệt mỏi nhất, dạ con xin trình Thầy như vậy.
Trưởng
lão: Ừ, rồi!
Rồi, con
cứ trình Thầy đi, có gì không?
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Thưa Thầy, sao con ngồi kiết già hai tay con thích để vậy,
chứ con không có thích để như vậy…
Trưởng
lão: À! Con để sao cũng được hết, bởi vì đối với cái tu mà theo
đạo Phật đó, nó cái tư thế mà kiết già hay bán già gì nó cũng tốt hết. Bốn oai
nghi đi, đứng, nằm ngồi đều ở trên Tứ Niệm Xứ đều được.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: (…)
(45:49) Trưởng
lão: Cũng được, thư giãn, thư thả nó không sao hết. Đừng
có nghĩ rằng ngồi vậy mới làm Phật mà ngồi vậy không làm Phật đâu. Con thấy
những cái tượng mà ông Phật, Thầy nói ở bên Nguyên Thủy, ở bên Thái Lan hay
hoặc là bên nước Ấn Độ, cái tượng Phật con thấy, ngồi nó không phải là cứ phải
xếp bằng ngồi bán già nè, con thấy cái hình ảnh đó. Rồi cái tay nó để ở trên
đầu gối, có tay thì nó đưa lên như vầy, nó làm đủ cách. Nhưng mà sự thật đó là
thể hiện qua Tứ Niệm Xứ hết.
Cho nên
đừng có nghĩ về vấn đề có Thiền tông với Đại thừa nó bắt mình ngồi phải co tay,
co chân như thế này, chứ còn để như con nó không chịu đâu.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Thầy, cái lúc trước, đến cái giờ con ngồi, cái giờ con đó
con ngồi được, Mà giờ sáng nó ngồi mà nó không chịu, nó quặp chân, quặp tay đủ
thứ con đi kinh hành…
Trưởng
lão: Ừ, thì khi nào mà nó tác ý ra nó muốn ngồi thì mình ngồi,
còn nó không muốn ngồi thì cứ đi. Đã con đọc cái, chắc chưa đọc cái tập sách
Thầy chứ gì? Thì trong cái bài mà ‘Đại Không’ thì đức Phật đã dạy mà…(47:08)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét