207- TỨ CHÁNH CẦN- NGĂN ÁC DIỆT ÁC THÔ
(00:00) Trưởng
lão: Niệm này rồi nó tới niệm khác tác ý nữa, tác ý hoài.
Tao không có ngồi im được thôi, bây giờ rác nhiều thì không có ngồi yên chơi
được.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy có bữa tác ý con muốn xỉu luôn.
Trưởng
lão: Thì xỉu. Mệt quá, quét rác mệt quá! Thì bây giờ nó nhiều quá
thì thôi tao quét hơi tao nghỉ chứ không lẽ tao quét hoài, tao chịu sao nổi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con phải xả bớt Thầy, con phải xả những cái niệm, những
cái giới bớt nữa bạch Thầy. Vì nó tác ý, nó phạm giới cho nên con phải xả ra.
Trưởng
lão: Thì phải xả ra chứ, bây giờ bây nhiều quá trời như đống rác
thành phố. Tao quét hơi thôi chứ tao hốt một lần sao hết được thì tao chịu
thua, để từ từ tao hốt sau.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy con có hai cái điểm. Con thì lúc thì nó yên nó
tốt nhất là ngồi tu, thứ hai thì nó động lên nó động dữ. Hai cái điểm nó trỗi
dậy mạnh.
Trưởng
lão: Vậy cái đó là cái tu Tứ Niệm Xứ tốt nhất rồi. Tu Tứ Niệm Xứ
tốt nhất để cho mình vô trong chịu khó tao hốt riết. Chừng nào tao hốt hết thì
thôi, thế nào tao cũng phải hốt hết. Nghĩa là ra công, dù đống rác thành phố
tao cũng quét sạch, không có gì đâu mà sợ con.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Trước sau cũng phải quét?
Trưởng
lão: Trước sau cũng phải quét hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, bạch Thầy, nhiều khi con nghĩ không biết làm sao? Bây
giờ mình tu cái Tứ Niệm Xứ còn kém, chắc có lẽ là mình phải nỗ lực tu Tứ Chánh
Cần nhiều hơn.
Trưởng
lão: Tứ Chánh Cần đó con, chính nó nhiều quá là đang tu Tứ Chánh
Cần chứ Tứ Niệm Xứ không có được đâu. Nó tràn vô quá mà làm sao mà tu Tứ Niệm
Xứ nổi. Tứ Niệm Xứ là một hai giờ nó vô một niệm, hai niệm là tu Tứ Niệm Xứ.
Một giờ, hai giờ mà ngồi nó nghe nó mỏi chân chút, nó mỏi mệt chút thì đó tu Tứ
Niệm Xứ.
Vô ngồi
cái đau chân rồi làm sao tu Tứ Niệm Xứ? Vô ngồi thì thôi bao nhiêu vọng tưởng
nó ào ạt ra, nó đổ đống, đổ đống! Cái đó là tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác.
Cho nên vì vậy mà lúc bây giờ Tứ Chánh Cần nó có bốn pháp. Mình ngăn, mình đi
Chánh Niệm Tĩnh Giác là ngăn đó, rồi mình tu Định Niệm Hơi Thở là ngăn đó, con
thấy không? Chứ đâu có tu Tứ Niệm Xứ! Chỉ có thư giãn có chút, nghỉ thôi! Chứ
đâu có dám tu, đâu có dám tu Tứ Niệm Xứ đâu, hoàn toàn là tu Tứ Chánh Cần không
hà con.
(02:05) Tu Tứ Chánh Cần thì nó có bốn pháp:
Định Thư Giãn, Định Sáng Suốt, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu. Đó mấy cái đó tu
hoàn toàn ôm pháp tu hoài thành ra nó vô không có được, không có hở, chỉ có thư
giãn có chút đó thôi mà, vậy chứ mà ngồi thư giãn chút cái nó vô, nó không phải
dễ đâu. Cho nên cái Tứ Chánh Cần thì ngăn ác, diệt ác. Còn Tứ Niệm Xứ nó không
có pháp. Trời đất ơi! Nó không có pháp mà như đống rác thành phố thì thôi, làm
sao mà quét ra hết.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, bạch Thầy. Nhiều khi con nghĩ là coi như là mình mang
rác về nhiều quá rồi bây giờ mình hốt ra mệt rồi.
Trưởng
lão: Mà con dùng cái Tứ Niệm Xứ mà con hốt rác nó không hết đâu. chỉ
có dùng cái Tứ Chánh Cần đó là cái xe xúc nó xúc. Cái Tứ Chánh Cần là cái xe
xúc lớn, nó gom rác cả đống vậy chứ nó xúc nó đẩy đi hết. Cái Tứ Chánh Cần đó.
Còn cái Tứ Niệm Xứ nó không có cái xe. Tứ Niệm Xứ là lấy cây chổi quét, cũng
như mình quét nhà vậy là Tứ Niệm Xứ. Còn cái Tứ Chánh Cần là cái xe xúc rác. Nó
mà rác nào vô bao nhiêu nó cũng hốt hết. Bởi vì nó là pháp mà, nó là cái pháp
cho nên không có vô được nó đâu, nó đẩy ra hết, nó ngăn, nó diệt.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ đúng rồi, nay con nghe con mới hiểu. Bữa có lúc con lại
suy nghĩ bạch Thầy, con nói: “Nếu
mà rác nó nhiều như vậy, bây giờ mình phải nỗ lực tăng Tứ Chánh Cần lên thời
gian tu lâu.”
Trưởng
lão: Đúng rồi, phải tu Tứ Chánh Cần. Sau đó thì nó bắt đầu rác nó
sạch rồi mới là ngồi quét, còn chút ít mình quét chơi đó, nó mới sạch sẽ cái
nhà mình luôn. Cũng như bây giờ cái nhà con giờ rác đổ hết rồi, con đem xe con
xúc nó ra hết là Tứ Chánh Cần đó. Sau khi hết rồi giờ lấy vải lau cho nó sạch
sẽ cái nhà, tức là nó còn những cái bựa đất bụi nó đóng dưới nền nhà mình đó,
thì đó là Tứ Niệm Xứ đó. Chứ còn trời đất ơi! Nó còn hôi quá trời, đống đống
vậy mà con ngồi đó mà con không lấy xe xúc mà con xúc thì làm sao mà hết cho
được?
(04:05) Con chờ Thầy chút con.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con xin lỗi Thầy. Mấy ngày nay con cũng có vài
ba ngày nói chung ra là con cũng cố gắng giữ độc cư, thì càng giữ độc cư thì nó
càng sinh khởi ra bạch Thầy. Trong đầu mình nó khởi nhiều cái niệm càng nhiều
lên nữa.
Cũng
giống như bữa hôm trước con trình Thầy con ngứa quá con phải gãi. Mà có bữa con
cũng ngồi như vậy đó, con đang ngồi con xả cái tâm ra thư giãn, thanh thản, an
lạc, vô sự. Tự nhiên niệm đâu nó tuôn nhiều quá. Mà con ngồi con quán một chặp
con mệt quá, nói thôi con đứng dậy con đi cho rồi. Còn đứng dậy đi, mà đi kinh
hành nó lại không có niệm bạch Thầy, cứ đi đi nó lại ít niệm khởi vậy Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vậy cho nên tu, bây giờ con trở về căn bản là Tứ Chánh
Cần, con tu những cái pháp đó. Ví dụ nó bốn pháp, mình tập cái pháp này rồi tới
cái pháp khác, tới pháp khác. Mình tu một buổi vậy mình cho nó bốn pháp của nó,
thì bốn cái định của nó con tu lại căn bản. Cái này nó không khó. Chứ không
mình tu thí dụ Tứ Niệm Xứ nó ào ạt, ào ạt, có lúc nó yên có lúc nó không yên.
Mình tu lại Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác từng chút từng chút để diệt cho nó
sạch. Chỉ có ôm pháp đó, ôm pháp như ôm phao mà.
Tứ Chánh
Cần là ôm pháp, ôm phao bắt đầu nó ngăn, nó ngăn ghê gớm lắm, nó tập cho mình
sức tỉnh cao lên rồi nó ngăn. Nó ngăn rồi khi mà dùng cái Định Vô Lậu mình đưa
cái đề tài ra đó là diệt, cái Định Vô Lậu là diệt. Ví dụ như bây giờ con đưa về
cái đề tài như ‘Quán thân vô thường’. Rồi con quán một lần rồi chưa thấm nhuần
đâu, đã mình hiểu rồi đó. Bây giờ mình đưa lại mình quán lần nữa, cứ hoài. Cứ
cái Định Vô Lậu đó mà cứ đặt một cái đề tài đó quán chừng 10 lần, 20 lần, 30
lần, 100 lần cũng một cái đề tài đó, quán tới, quán lui hoài cho nó thấm nhuần
vậy đó.
Mình hiểu
rồi, nhưng mà cái hiểu của mình nó chưa thấm nhuần. Cho nên mình quán nó mới
thấm nhuần, bởi vậy mới gọi là Định Vô Lậu. Cho nên mình quán cái Định Vô Lậu
là nó xả đó.
Còn cái
Định Chánh Niệm Tĩnh Giác là nó ức chế đó, nó ngăn đó, nó ngăn là ức chế. Mình
đi kinh hành mà có niệm xen vô là mình tu không có cẩn thận từng bước đi. Còn
Định Niệm Hơi Thở mình tu từng hơi thở mà có niệm xen vô là mình chế ngự nó
chưa nổi. Cho nên những cái này là cái pháp ngăn, phải biết pháp đó là ngăn ác,
không có cho nó vào.
Còn cái
pháp diệt là Định Vô Lậu.
Còn cái
pháp thư giãn là để nghỉ ngơi.
(06:27) Nó có những cái pháp của nó, bốn pháp
của người ta, bốn pháp định của người ta mà. Cái pháp nào ngăn, mà pháp nào
diệt mình biết. Cho nên Thầy dạy nó rất rõ và cụ thể.
Cho nên
khi mà diệt thì phải dùng cái tri kiến của mình quán xét, đưa cái đề tài quán
xét tức là diệt. Nó thấm nhuần là nó diệt tất cả những cái tham, sân, si. Ba
cái dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu là do cái Định Vô Lậu đó mà nó quán. Bởi vì
nó vô lậu, cho nên ba cái lậu hoặc này nó không còn nữa. Chỉ có cái Định Vô Lậu
là cái pháp nó diệt.
Còn cái
Định Chánh Niệm Tĩnh Giác, Định Niệm Hơi Thở đó là cái ngăn, cách ngăn. Cho nên
mình nhiếp tâm cho được, chớ mình nhiếp tâm không được mình ngăn đâu được. Con
hiểu chỗ đó không? Nó ngăn, rõ pháp vậy đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ kính bạch Thầy, mà có bữa nó khởi niệm nhiều đó con chỉ
lật ra cái cuốn Bát Quan Trai Giới, con chỉ đọc một cái câu vậy thôi, tự nhiên
con chọn một trong số các câu con tác ý, Định Niệm Hơi Thở mà kết hợp với Định
Vô Lậu nó có một câu tác ý gọi là: “Tâm
không phải là của ta." Rất là nhiều: "Tâm không phải là ta, tâm không
phải của ta, là bản ngã của ta.” Con chỉ chọn có một câu thứ
nhất thôi, con chỉ tác ý nó rồi bắt đầu con ngồi xuống con tác ý nó chạy mất
tiêu, rất là nhanh.
Trưởng
lão: Nó ngăn đó con, nó ngăn chứ chưa xả, nó sẽ còn tới.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con tác ý trong lúc đó vào buổi ban đêm rồi con tác ý như
vậy thì cho đến khi mà ngủ dậy. Sáng dậy thì trong đầu con nó khởi niệm, mà
không phải là khởi niệm của ác pháp mà nó khởi cái niệm gọi là thiện pháp, nó
đi ngược cái điều ác pháp, hồi tối con giết nó. Nhưng mà bây giờ nó lại khởi
cái niệm. Thức dậy, vừa thức dậy là đã có khởi niệm trong đầu rồi, nó khởi niệm
trong tưởng thức nữa, chứ không phải luôn là cả thức dậy. Tại vì con đánh nó dữ
quá mà tưởng thức cũng đánh nữa.
(08:08) Trưởng
lão: Bởi vì con dùng cái tác ý con đánh nó, cho nên nó khởi
lung tung. Nghĩa là bây giờ nó đi qua thiện rồi nó đi qua ác nó tùm lum đó. Tứ
Niệm Xứ, các con nhớ Tứ Niệm Xứ thì niệm thiện không có diệt. Còn mà Tứ Chánh
Cần thì vì con đưa cái đề tài ra để mà con quán về cái đề tài mà Định Vô Lậu
thì đó là cái diệt của ác pháp, diệt ác pháp. Cho nên còn cái pháp mà Định Niệm
Hơi Thở và cái Định Chánh Niệm Tĩnh Giác là cái pháp ngăn, cho nên nó đâu có ác
pháp vô được, mà nó đâu có sanh thiện được, đó cho nên nó không có.
Nhưng mà
tới Tứ Chánh Cần nó có thiện, có ác rõ ràng. Ác pháp là nó đến là do tham, sân,
si nó ra đó.
Còn thiện
pháp, nó có những dòng tư duy của nó, tức là nó dòng tư duy của Định Vô Lậu.
Mình diệt nó thì như mình diệt cái Định Vô Lậu thì không được.
Cho nên
trong Tứ Niệm Xứ thì có niệm diệt mà có niệm không. Còn Tứ Chánh Cần thì cái
pháp nào diệt thì nó diệt, mà cái pháp nào ngăn là nó ngăn, chứ đâu nó rõ ràng.
Mà chỉ còn có cái bảo vệ của nó là để cho sau này nó giữ được cái tâm thanh
thản, an lạc, vô sự của nó là pháp Tứ Chánh Cần, nó mới lòi ra cái mặt của
thiện pháp ra.
Cho nên
vì vậy mình tu mình ngăn và diệt nó, nó mới có hiện ra cái trạng thái thanh
thản, an lạc, vô sự. Khi mình ngồi lại, mình tu cái thư giãn đó, cái Định Sáng
Suốt nó mới hiện ra cái tướng thanh thản.
Mà nếu mà
nó không hiện tướng thanh thản thì ngay đó cái mình đưa cái đề tài Định Vô Lậu
vô mình quét, quét vô lậu nếu mà có niệm. Còn nếu mà cái thân nó bị đau thì
mình đưa Định Niệm vô Hơi Thở rồi mình quét cái thọ của đau. Tác ý, tác ý mình
quét nó. Mình an trú vô cái hơi thở thì mình tác ý cái nó đi. Còn cái kia mình
tác ý một cái là mình ôm cái Định Vô Lậu mình tư duy mình quán, cái mình tác ý
mình đuổi đi, đuổi cái niệm về tâm.
Con thấy
pháp nào ta có pháp nấy, đối trị nhau hết, ta ngăn, ta diệt hết. Thành ra nó
còn lại cái thiện gì con biết không? Cái thiện nó không phải niệm mà cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự.
(10:07) Sau khi cái này nó thành hình được rồi,
cái chân lý này nó rõ ràng rồi, bắt đầu mới vô mới tu Tứ Niệm Xứ là mình giữ
cái này, kêu là: “Hộ trì
chân lý.” Còn bây giờ chân lý mình chưa có làm sao mình hộ
trì? Còn ngăn, còn diệt, còn đang đánh, đấm, đá nhau làm sao giữ?
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nó tấn công tùm lum.
Trưởng
lão: Nó tấn công tùm lum, bên đây đánh, bên kia nó đánh, nó còn
đang tranh giành nhau thì đâu có giữ được. Cho nên mới gọi: “Hộ trì chân lý.” Hộ
trì chân lý là cái chân lý đã lộ hình rồi. Cho nên mấy con mới tu thì cái chân
lý chưa có ló mặt đâu. Bây giờ nói: "Thanh
thản, an lạc." Thầy nói cho mấy con nhận biết, chứ sự
thật ra chừng một phút giây cái bắt đầu bị chúng dập nó liền, chết tiêu nó hà,
nó đâu có sống được đâu. Mà cứ hễ ngồi là con như cái đống rác, con nói vậy ông
nội nó, chứ cái chân lý con nó bị dập hết trên cái đống rác, còn cái thứ gì đâu
nữa mà giữ gìn, nó bảo vệ nó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ kính bạch Thầy! Mình tu lúc khi mà mình tăng lên cái
phương pháp, các cái pháp mình tập đó, chẳng hạn như là Chánh Niệm Tĩnh Giác
hoặc là Định Niệm Hơi Thở hoặc là Thân Hành Niệm hay là Định Vô Lậu, tăng những
cái pháp đó lên, thì con thấy khi mình tập các pháp thì đương nhiên nó tăng lên
thì nó phải có mệt hơn. Mình ngồi lại con giữ tâm thanh thản, con nhìn cái gọi
là “Hộ trì chân lý” con
thấy nó đâu có đâu, nó chạy mất tại vì con đang mệt mà, nó đang thư giãn thôi.
Trưởng
lão: Nó đang mệt, bởi vậy thư giãn. Bởi vậy tu nó mới mệt chứ sao?
Tu mà Tứ Chánh Cần nó mệt lắm. Kêu là đánh đá không mà mệt.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ con thấy nếu mà mình tu như vậy mà giữ tâm thanh thản,
an lạc, vô sự thì đâu có thanh thản đâu.
Trưởng
lão: Thanh thản gì, mệt gần chết, đã mệt mà còn thanh thản gì nổi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con ngồi thư giãn con nói: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” con
quán xét cái thân, thọ, tâm, pháp mình có thanh thản, an lạc, vô sự không? Đang
thở phì phò mà thanh thản, an lạc, vô sự cái gì.
Trưởng
lão: Bởi vậy tu Tứ Chánh Cần thư giãn, bảo thư giãn ra khỏe lại, do
mà được nó khỏe cũng là may rồi chứ ở đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con thấy hình như là trong con nó đang lộn xộn
nhiều thứ. Thứ nhất là nửa Tứ Chánh Cần, rồi vừa lại Tứ Chánh Cần trên Tứ Niệm
Xứ, vừa Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ nữa, dạ nó đang lộn xộn cái chỗ đó.
(12:14) Trưởng
lão: Con tu nhiều thứ đó.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ, nó đang lộn xộn cái chỗ đó.
Trưởng
lão: Đúng rồi con lộn xộn.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Lúc nào mà nó thanh thản là mình nhìn được cái chân lý, mà
lúc không có thì mình lại đánh nó mình đánh nó mình mệt quá mình giữ chân lý
không được, mình nói: “Thôi,
không có thì chơi đi, không có thanh thản, an lạc, vô sự gì hết”.
Trưởng
lão: Không, cái điều của con tu tập là con thấy rất rõ con, thanh
thản nó không có đơn giản đâu, nó mệt như vậy đó, mình đấm đá nó hơi, mệt quá!
Bây giờ thanh thản, bảo nó thanh thản sao nổi? Nó đang mất tiêu rồi. Thành ra
mình nhận biết được, mà nhận hiểu được như vậy đó, mình mới biết bây giờ mình
phải tu cái gì gì con. Lần lượt con rút tỉa từng kinh nghiệm con sẽ tu nó đúng
loại pháp hết. Chứ không phải đâu, mình biết cái giai đoạn mình tu cái gì? Mà
giờ này nó đang bị cái gì, mình tu cái gì? Chứ không phải nó cố chấp. Ví dụ như
bây giờ nó thanh thản, an lạc, vô sự được thì mình giữ thanh thản tu Tứ Niệm Xứ
chứ có gì. Mà giờ thanh thản không được bây giờ tui tu cái khác, ôm pháp.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Ôm pháp, không phải cố chấp theo cái đó?
Trưởng
lão: Không phải cố chấp theo pháp. Bởi vì coi như là tôi thuộc về
loại du kích rồi, nó không ở trong quân trường mà đi ra mà trường lớp đâu. Tôi
đụng gì tôi bắn nấy, còn tôi thua thì tôi xách tôi chạy, còn tôi thắng được,
tôi làm tới, có vậy thôi! Bởi vì du kích thì nó tập luyện tại chiến trường, chứ
nó không phải là trong quân trường, con hiểu không? Cho nên vì vậy mấy con là
thuộc về loại du kích thôi. Chỉ biết bây giờ dạy bắn vậy vậy đó, rồi ra đó thì
tự trườn, tự bò, tự lết như thế nào, mà giặc nó bắn không chết thì thôi, mà coi
bộ không thắng thì xách chạy.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Con cũng thí điểm một cái nữa bạch Thầy.
Là lúc rạng sáng vào khoảng 5 giờ thì thường thường là khoảng 4 giờ trở đi, con
tu khoảng 4 giờ là con đi kinh hành nửa tiếng, rồi khoảng 4 giờ rưỡi là con vào
con lại ngồi tiếp Định Niệm Hơi Thở hoặc là tu theo cái giữ cái hộ trì chân lý
thanh thản, an lạc, vô sự đó Thầy. Thì có lúc thì nó tốt mà có lúc thì nó không
tốt như hồi nãy con trình.
Nhưng mà
thường thường là khoảng 5 giờ trở đi là mình tu quán một chặp có khi mệt quá là
con vô nằm xuống. Nằm xuống thì con xem xét mình thì nó không ngủ, giữ cho nó
ngủ thì nó không có ngủ đâu. Nhưng mà khi nằm nó nửa tiếng hoặc một tiếng thì
hơi thở mình cũng đơ ra như y là đã nghỉ, mà khi ngồi dậy thì thấy con người
mình nó không có còn tỉnh táo giống như là mình ngồi hoặc là mình đi trong
những giờ đó mình hành, như vậy nó như thế nào vậy Thầy?
(14:46) Trưởng
lão: Cái đó là mình phải biết là mình tu tập cái pháp nào cho
phù hợp để cho mình thư giãn cho nó khỏe lại, nó lừa con.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ nó không có ngủ, nhưng mà nó làm cho mình không còn
tỉnh táo như mình ngồi.
Trưởng
lão: Thì mình phải nhắc, bởi vì nó có cái đề mục của Định Niệm Hơi
Thở đó: “Quán tâm định
tỉnh tôi biết tôi hít vô”. Bởi vì nó không tỉnh, nó mới còn mờ mờ
đó, thì con phải dùng cái câu đó con nhắc. Chứ còn không, nó làm con không rõ.
Con phải làm cho nó rõ, nó tỉnh thật tỉnh mới tu, chứ còn không tỉnh thì thôi.
Còn không ấy bảo nó ngủ đi, ngủ luôn đi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Bảo nó ngủ là nó ngủ nhanh lắm Thầy.
Trưởng
lão: Bảo nó ngủ luôn đi, chứ mày làm kiểu này không có ích lợi gì
hết. Có ngủ được mày ngủ đi, mà lát nữa mày tu thì mày phải tỉnh cho thiệt
tỉnh, chứ mày chơi kiểu này không được.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Dạ. Nó mơ mơ màng màng.
Trưởng
lão: Mơ mơ màng màng đó không có được, tỉnh là tỉnh, thiệt tỉnh mà
không tỉnh thì thôi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Nhưng mà nhiều khi mình bảo ngủ thì nó không ngủ, nó
chướng vậy bạch Thầy?
Trưởng
lão: Nó chướng. Mình bảo nó ngủ không ngủ thì mày chết, mình hăm dọa
nó con. Bởi vì nhiều khi đó mình phải làm mọi cách thức. Nếu mà thực sự nó ngủ
mà mình bảo nó ngủ thì nó ngủ. Mà nó không ngủ, nó kiểu đó mình thấy một lúc mà
mình bảo ngủ mà, nó không chịu ngủ thì con đứng dậy, con ôm pháp Thân Hành Niệm
con đi cho chết cha nó đi.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Đi vậy tỉnh luôn.
(16:03) Trưởng
lão: Tỉnh luôn cho mày tỉnh luôn, khỏi ngủ.
Tu sinh
Pháp Ngộ: Con mà ôm pháp Thân Hành Niệm chừng một tiếng là nó tỉnh
queo rồi chứ nó không đợi, Thầy.
Trưởng
lão: Vậy đó, cho phá cho luôn…
Tu sinh
Pháp Ngộ: Cỡ khoảng mấy ngày nay thì con ôm Thân Hành Niệm không đi
nhiều đâu, con đi cỡ khoảng một tiếng. Còn lúc buổi sáng thì đi cỡ nửa tiếng
thôi, con giữ cái mức vậy thôi, nhưng mà nó vẫn phá ngủ, bạch Thầy. Tới giờ này
thì con không có ngủ phi thời đâu, nhưng nó vẫn tỉnh táo tốt, có những cái hiện
tượng như vậy xảy ra thôi. Chứ còn khi ôm Thân Hành Niệm chừng 1 tiếng là nó
tỉnh queo rồi Thầy, tăng lên 1 tiếng rưỡi đến 2 tiếng thì nó chết ngắt, nó tỉnh
luôn nó hết ngủ bạch Thầy.
Trưởng
lão: Tốt, nó mê thì cứ cho nó ngủ, mà nó không ngủ được thì cho nó
tỉnh luôn. Con cứ vậy mà cốt cho nó thật.
Rồi, còn
phần con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét