204- TU TỨ NIỆM XỨ- TRÊN PHÁP QUÁN PHÁP
(27:22) Tu sinh Liễu Châu: Thưa
Thầy cho con hỏi, Thầy dạy về phần đoạn dục lậu, xin Thầy giảng cho nó rõ chút?
Trưởng
lão: Tu Tứ Niệm Xứ là khi có chướng ngại pháp là cần tác ý, mà
không có chướng ngại thì không tác ý. Như bây giờ có một cái niệm gì đó thì con
cần tác ý cái niệm đó, tức là con phải hiểu cái niệm đó rồi tác ý đuổi nó, còn
không có thì không có tác ý. Còn bây giờ thân con đau nhức chỗ nào thì tác ý
chỗ đó để đuổi cái chỗ đó thôi, đó là đuổi những cái lậu hoặc, con hiểu không?
Còn nếu mà không có thì thôi.
(27:58) Bởi vì tu Tứ Niệm Xứ thì không có, thì
không có khắc phục chi. Bởi vì nó có gì đâu mà khắc phục? Còn khi có thì khắc
phục tham ưu ở đó. Cho nên vì vậy mà cứ nối tiếp hoài, chừng nào mà nó không
còn có nữa thì coi như là mình thành công. Còn nó còn có thì chưa thành công,
còn phải tu.
Thí dụ như
con ngồi vậy mà một giờ đồng hồ con nghe thấy không có mỏi mệt, không có một
cái niệm nào khởi trong đầu con thì đó là nó đã không có lậu hoặc. Còn nó có
lậu hoặc thì nó sẽ một lúc nó mỏi tay, mỏi chân, hoặc mỏi lưng, hoặc nó đau
bụng hay nhức đầu, thì cái đó là nó còn lậu hoặc. Rồi bây giờ về tâm thì nó còn
niệm này hay niệm kia đó, nó xảy ra nó khởi nghĩ nhớ cái này, nhớ cái kia thì
đó nó còn lậu hoặc.
Còn nó
hết rồi thì nó thanh thản, an lạc, vô sự nó kéo dài hoài cho đến khi 12 tiếng
đồng hồ là nó đủ bảy cái năng lực của giác chi. Cái Tứ Niệm Xứ mà kéo dài 12
tiếng đồng hồ thì nó đủ bảy năng lực của giác chi.
Rồi đủ
bảy năng lực giác chi thì bắt đầu mình không có tu Tứ Niệm Xứ nữa đâu. Mình sử
dụng bảy năng lực giác chi đó để mình thực hiện bốn định và mình thực hiện Tam
Minh. Thì nó đi tới, chứ nó không có thực hiện cái Tứ Niệm Xứ này tu hoài. Bây
giờ con còn thấy nó có những cái lậu hoặc tức là nó có hữu lậu, vô minh lậu
hoặc là dục lậu nó khởi ra. Trong khi giữ Tứ Niệm Xứ thanh thản, an lạc, vô sự mà
thấy nó còn xảy ra, trong một giờ nó xảy ra chừng một niệm thôi. Thầy nói một
niệm đây là một cái cảm thọ hoặc một niệm đây là một cái ý của con nó khởi ra
một niệm, thì con còn đang tu Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà khi mà nó hết rồi, nó không
còn có nữa thì nó chuyển qua tu pháp khác rồi, nó không còn có tu Tứ Niệm Xứ
nữa. Bởi vì tu Tứ Niệm Xứ có thời gian thôi, chứ không phải tu hoài.
Tu sinh
3: Dạ con kính bạch Thầy là khoảng 1 tiếng hoặc là 1 tiếng
rưỡi mà không có một niệm gì hay phải là đến 12 tiếng không có niệm gì?
Trưởng
lão: Phải 12 tiếng đồng hồ con. Bởi vì bây giờ 1 tiếng hay hoặc là
2 tiếng nó chưa đủ đâu. Nó chưa đủ cái bảy giác chi nó xuất hiện đâu. Nó chỉ
mới có xuất hiện một, hai cái giác chi thôi thì mình tiếp tục mình tu cho đủ.
Bảy cái giác chi đó xuất hiện đủ thì nó kéo dài được 12 tiếng đồng hồ là nó
đủ, ‘Nhất Dạ Hiền’ mà,
nó đủ.
(30:04) Thực sự ra thì con lắng nghe, khi mà
còn tu ở trong cái đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng thì nó mới là cái cơ bản
đầu tiên người bước vào tu. Còn tới cái Tứ Niệm Xứ rồi thì khỏi nói, người nào
nói thì họ nói, thì họ nghe, chứ tôi không có nghe đâu. Tôi cũng không đưa tay,
tôi không ra dấu gì, thì chuyện muốn nói gì nói, tôi như gốc cây vậy, tôi không
biết nghe của mấy người. Tức là tôi biết Tứ Niệm Xứ, mấy người đừng có đem pháp
mà động tôi.
Bởi vì
trên Tứ Niệm Xứ thì nó có pháp. Cái lời nói người đó là pháp nó tác động mình
đó. Mà mình làm vậy là mình động rồi, mình bị động rồi, động Tứ Niệm Xứ, con
hiểu chưa? Cho nên nhất định là không có làm gì hết, tôi nghe rồi thôi, mấy
người nói gì nói. Bây giờ tôi không có thân với mấy người nữa, tôi biết tôi
phải sống với Tứ Niệm Xứ thì tôi không có chơi với mấy người nữa, mấy người là
pháp ác, chứ không phải pháp thiện. Mà hễ mà tôi tu Tứ Niệm Xứ mà tôi còn gặp
pháp này thì chắc tôi chết tôi rồi, tôi tu sao vô?
Bởi vì
thân, thọ, tâm, pháp mà nó tác động hoài. Cho nên mình sống ở trong pháp, chứ
không phải là mình ra khỏi pháp. Nó tác động, nhưng mà tôi biết tôi phòng hộ
rồi, tôi không có cho. Phòng hộ tức là anh tác động gì tác động, nhưng mà tôi
không có để ý anh đâu. Tui không có đưa tay, tôi không có ra dấu gì tui. Nghĩa
là con đưa tay ra dấu là con mới cái giai đoạn mới bắt đầu mà kêu là độc cư
thôi, chứ chưa, tức là bị tác động rồi mới ra dấu.
Sư Pháp
Ngộ: Khởi niệm nhiều lắm rồi?
Trưởng
lão: Khởi niệm rồi, có khởi niệm. Bởi vậy mấy cái người, thiệt ra
Thầy nói mấy người tu vô đây mà người ta đã nỗ lực tu mà mình còn nói chuyện!
Sao mình không hiểu cái điều đó, không biết nữa, cứ đi nói chuyện? Người này
lo, người kia cũng lo tu hết thì đừng ai nói chuyện, chắc nó tốt quá. Một cái
người nói chuyện nó làm động bao nhiêu người chứ không phải. Nó bắt buộc mấy
người kia người ta tu, cứ thấy hai cái ông này sao kỳ cục, nói chuyện. Mấy con
thấy nó làm động họ chứ không phải không động. Hai cái người này nói chuyện
thôi mà nó động bao nhiêu người. Người ta thấy: “Trời hạnh độc cư gì đâu mà phá!” Tức
là bị pháp nó tác động mấy ông luôn rồi.
(32:06) Mà nó ở xa, họ thấy họ cũng bị tác động
luôn, nó nguy hiểm lắm. Chứ huống hồ là nó kê sát bên lỗ tai con nó nói. Trời
đất ơi! Pháp ác thiệt nó tới cái lỗ tai nó nói rồi, nó nguy hiểm.
Cho nên
tu theo đạo Phật đặc biệt khi mà ôm Tứ Niệm Xứ rồi thì kể như tất cả các pháp
là tôi đã phòng hộ hết đó, anh đừng có tác động vô đây.
Cho nên hồi
Thầy tu cũng vậy, Thầy ngồi tựa cửa mà Thầy tu, mà có bóng dáng ai là khoanh
chân ngồi lại, làm như mình tu lung, đặng họ đừng có nói, đặng họ đừng có lại.
Chứ còn mình thả lỏng ra họ tới họ kiếm chuyện. Kỳ cục, mình tu vậy, chứ họ tới
họ nói. Cho nên Thầy cứ khi mà Thầy ngồi vậy chứ mình quan sát bốn chỗ, thấy
cái dáng người đó là mình tréo chân lại, ngồi nhắm mắt lại để chờ cho cái pháp
nó bay đi, rồi mình mở mắt. Tu vậy mới thật tu, bởi vì đó là những kinh nghiệm
rồi.
Mình nghe
nói Tứ Niệm Xứ là thân, thọ, tâm, pháp, ghê sợ lắm. Nhất là pháp thì sợ lắm,
cái chuyện gì đâu mà nghe nó lọt vào tai, nó làm động tâm. Chẳng hạn bây giờ
trong chúng mình có cái gì đó nó xảy ra, bắt đầu nó lôi mấy con ra hết, pháp nó
độc. Có cái ông nào có chuyện gì đâu đó cái bắt đầu nó lôi. Thôi bây giờ Thầy
nói có ông thầy nào đó, công an nó mời lên, bắt đầu mấy con run lên, cứ nghĩ
cái đó không biết sao? Thầy nói chuyện nó xảy ra nhỏ vậy thôi, chứ mà nó cũng
làm động mình rồi, chứ không phải không. Khó lắm!
Sư Pháp
Ngộ: Đi chụp hình mình cũng bị động?
Trưởng
lão: Cũng bị động, các con thấy không? Thầy nói không chạy đi đâu.
Cho nên cái pháp nó ác pháp lắm, nó ác lắm! Đời đức Phật tu dễ, chứ đời mình
khó lắm!
(33:51) Rồi con về tu đi con, biết rõ đó là ác
pháp chứ không phải họ là bạn tốt đâu. Họ là ác tri thức, chứ không phải là
thiện tri thức.
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy, con gặp Thầy trước tiên con cũng xin sám
hối Thầy, để cho con thanh tịnh chứ con tu mấy ngày nay nó bị ức chế quá. Ức
chế trong Tứ Niệm Xứ nhiều. Hồi nãy nghe Thầy giảng thì con thấy toàn là ức chế
nhiều lắm, nhiều thứ mà lại động tâm nữa. Cho nên nó từ cái động tâm rồi nó sẽ
bị vỡ ra những cái khác, con không giữ độc cư được. Trước con xin sám hối Thầy.
Thầy để con đọc lại chương trình thực hiện.
Trưởng
lão: Rồi được rồi con.
Cái này
để Thầy giữ hả con? Rồi chừng đó Thầy sẽ cho những cái bản gốc. Bản gốc nó phải
đậm. Bây giờ cái máy photo của Thầy thì nó photo lại cái bản mà nó máy photo nó
cũng lợt, dù nó đậm nó cũng không đậm bằng cái bản gốc mà mình từ cái máy vi
tính mình in ra. Cho nên Thầy có thể Thầy in ra từ trong máy vi tính ra cho con
mấy bản gốc này. Rồi con về bển con photo hàng loạt ra nó mới đẹp.
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy! Nếu có cần cái gì thêm thì Thầy cứ photo,
cho thêm bạch Thầy, thì máy ngoài đó tụi con cũng hoạt động liên tục đó Thầy.
Nếu mà mình không có thì phải đành phải lấy bản cũ.
Trưởng
lão: Lấy bản cũ nó mờ lắm. Tội.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ nó mờ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét