205- NHIẾP TÂM MỘT PHÚT TRONG HƠI THỞ
(35:23) Sư Pháp Ngộ: Dạ
kính bạch Thầy! Con xin bạch Thầy về vấn đề Thầy dạy, con cũng tu tập về Định
Niệm Hơi Thở bạch Thầy. Thì chẳng hạn ví dụ như con cũng tập nhiếp tâm một phút
nghỉ, một phút thư giãn, một phút nhiếp tâm, một phút thư giãn được không vậy
Thầy?
Trưởng
lão: Được con.
Sư Pháp
Ngộ: Theo ba cái đề mục mà Thầy dạy?
Trưởng
lão: Đúng đó con, vậy đó phải thư giãn. Tức là mình tu ít vậy chứ
chất lượng cao, chứ mình tu nhiều quá chất lượng nó thấp. Cái khả năng của
mình, cái sức của mình nó không đủ mình gom lại để mình tu nhiều. Cho nên mình
tu vừa với cái sức của mình, nó tiến bộ, rồi từ đó nó lần lượt nó thích nghi,
mình tăng lên thì nó dễ.
(36:04) Cho nên phải biết, mình biết cái khả
năng biết mình, rồi biết cái pháp mình, mình sử dụng mình biết, lúc mình tu tập
mình biết cái chất lượng của nó. Do đó mình tu rồi mình có kinh nghiệm, mình
rút ra mình biết được cái chất lượng, cái khả năng của mình và cái pháp đó nó
phải tu như vậy nó mới có chất lượng. Thì mình tu vừa với sức của mình thì nó
có chất lượng rất tốt.
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy! Con cũng tập một phút coi thử hơi thở con
bao nhiêu? Thì con thí dụ như trước khi thở thì hít vô, thở ra xong rồi bắt đầu
mình tác ý. Mình nín thở rồi tác ý, tức là tác ý xong là 12 hơi thở trong một
phút vậy đó Thầy. Con lấy tiêu chuẩn là 12 hơi và một hơi thở đầu là 13 và một
câu tác ý nữa là một phút. Như vậy được không bạch Thầy?
Trưởng lão: Được
con, như vậy là hơi thở con cũng chậm đó.
Sư Pháp
Ngộ: Chậm hả Thầy? Thì có lúc gần tới 14, rồi có lúc lại gần
tới 12, quá 12, có lúc lại 13, 13 là tính luôn một hơi thở đầu với một câu tác
ý nữa.
Trưởng
lão: Tức là cái khoảng thời gian đó nó nằm ở trong 13,12 thì cái
khoảng đó.
Sư Pháp
Ngộ: Tức là khoảng giữa, con lấy cái khoảng giữa đó là đúng
nhất. Vì khoảng giữa con thực hiện bốn cái hơi thở thì hai cái hơi thở nó trùng
một điểm, còn cái hơi thở kia nó xịch một chút xíu, cái hơi thở này nó lại lui
chút xíu, cái này lên chút. Cho nên nó cũng gần đều nhau.
Trưởng
lão: Như vậy là kể như mình chọn lấy 12 hoặc là 13 hơi thở là một
phút, thì như vậy là con chỉ cần đếm đó là biết nó là một phút rồi. Còn nó xê
xích chút ít một vài giây trong đó, không có sao hết con. Chỉ cần mình sau đó
nó đều đặn hơi thở mình thì nó chính xác lắm. Bây giờ thì nó chưa có đều đặn
đâu, nhưng mà như vậy là quá tốt, không còn gì đâu.
Sư Pháp
Ngộ: Xê xích một chút ít không có gì, có nhiều người xê xích
nhiều hơn.
(37:57) Trưởng
lão: Nhiều lắm, có nhiều người xê xích nhiều lắm. Có lúc thì 15
có lúc thì 20, có lúc thì 10. Họ thở không có đều, có lúc thì chậm, có lúc thì
nhanh. Cho nên có nhiều người thở hơi thở vậy chứ, vì cái thở vậy mà rối loạn
hô hấp. Có lúc mình cũng thở, có lúc mình thở nhanh có lúc mình thở chậm vậy đó
mà rối loạn hô hấp. Họ vận dụng không có đúng cách, người ta vận dụng sao mà nó
chỉ đều đều. Thí dụ một phút là 10 hơi thở là 10 hơi thở, 12 là 12, nó xê xích
nhau một vài giây không sao hết, thì không có gì.
Xê xích
thí dụ một hơi thở, ví dụ có lúc mình thở 12 có lúc thì mình thở 13. Nó cứ
khoảng 12, 13 vậy đó thì nó không sao hết. Nó xê xích có một hơi thở như vậy
cái thời gian nó dài hơn một chút vậy nó không sao hết. Đó là nó đúng ở trong
cái hơi thở đó là đúng 12 hơi thở. Cho nên các con canh chừng đúng vậy rồi thì
ôm cái đó mình cứ tu mình tiếp. Rồi bây giờ mình không có chú ý đồng hồ gì nữa,
mình cứ đếm theo dõi hơi thở của mình, sau đó nó nhu nhuyễn hơi thở rồi, tự nó
nhẹ nhàng, nhiếp vô nó đúng, nó không có trật.
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy! Khi mà con tác ý con tập như vậy chỉ có
một khóa thôi. Khóa thứ hai thì con tập chỉ có nửa tiếng, khóa đầu được gần một
tiếng, khóa thứ hai là gần nửa tiếng thôi. Vì nó gần hết giờ tu rồi thì mình
thư giãn. Cho nên con thí nghiệm cái khóa đầu con tu thì con thấy rằng là thật
sự ra nó cũng khởi một hai cái niệm nho nhỏ thôi chứ không có nhiều.
Nhưng mà
một trong một hai cái niệm nho nhỏ đó thì có lúc thấy cái tâm con nó nằm trên
cái hơi thở mình rồi Thầy, nhưng mà sao trong đầu nó có cái gì lăng xăng trong
đó. Nó có phải không bạch Thầy? Tâm nó vẫn bám hơi thở. Con biết nó như vậy
nhưng mà trong cái này này, nó không khởi niệm ra nhưng mà nó có lăng xăng.
Trưởng
lão: Cái đó là cái niệm vi tế của nó ở trong đó con, nó làm lăng
xăng ở trong đó. Mình cũng có nghe, nó cái dạng nó cũng lăng xăng. Nhưng mà nó
không thành ra cái niệm, nó chưa có rõ ràng cái niệm. Nhưng mà vì mình mắc
nhiếp tâm đây, ông ra không được, ông ở trong. Làm riết thời gian sau tiêu ông,
ông ra không được ông đi tiêu, ông không có lăng xăng nữa.
(40:08) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Khi mà con cũng nhiếp tâm được vào
hơi thở xong xuôi rồi đó, nó kéo dài thêm một hai tiếng. Thí dụ như khoảng thời
gian một tiếng là nó làm cho mình rất là nhức mỏi chân khi mình đang ngồi.
Trưởng
lão: Nó thay đổi.
Sư Pháp
Ngộ: Bây giờ mình phải tác ý như thế nào để mình duy trì ngồi
lâu hơn được? Tâm thì vẫn nhiếp nhưng mà cái chân bắt đầu nó lại chuyển rồi, vì
cái thời gian nó đau rồi đấy.
Trưởng
lão: Thì bắt đầu con đứng dậy, con đi kinh hành đi. Con đừng có
thèm tập ngồi, ăn thua cái chỗ tâm con nhiếp tâm trong cái hơi thở con. Con
đứng dậy con đi kinh hành con cũng nhiếp vô để cho cái thân con nó thoải mái,
chứ đừng có tập ngồi, không có tập ngồi nữa. Bởi vì mình muốn ngồi là sau khi
mình nhập định mình ngồi nhiều. Còn bây giờ đó mình tập để mình tu bốn oai nghi
đi, đứng, nằm, ngồi để mà thực hiện Tứ Niệm Xứ. Trên Tứ Niệm Xứ con đi mà con
gặp chướng ngại gì trên đó, con cũng dùng hơi thở con tác ý con đuổi đi đó. Con
nhiếp tâm trong hơi thở để đẩy lui chướng ngại trên thân con.
Bởi vì
những cái pháp Định Niệm Hơi Thở nó là cái phương pháp để sử dụng sau khi dụng
nó trên Tứ Niệm Xứ để khắc phục tham ưu, cho nên nó không quan trọng cái chỗ
ngồi nhiều đâu. Cho nên vì vậy mà con thấy nó có dạng hai chân nó mỏi hay nó
tê, nó nhức gì rồi thì con cứ đứng dậy. Con đứng dậy rồi tiếp tục con nhiếp hơi
thở, con tu trong hơi thở bằng cách con đi.
Sư Pháp
Ngộ: Nếu con đứng dậy thì khoảng thời gian nào mình đứng được
vậy Thầy?
Trưởng
lão: Trong khoảng thời gian nếu mà con thấy con ngồi trong 1 giờ
đồng hồ chưa có bị tê gì hết thì đúng một giờ đồng hồ con đứng dậy con tiếp tục
con nối liền cái hơi thở con tu tiếp.
Sư Pháp
Ngộ: Mình cứ giữ trạng thái đó?
Trưởng
lão: Giữ trạng thái đó.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy nhiều khi nó tê rồi mình không muốn đứng dậy mà
mình duỗi chân ra mình tập Tứ Niệm Xứ được không Thầy?
Trưởng
lão: Được, hoặc con ngồi theo kiểu Nhật Bổn hoặc là con ngồi thẳng
chân ra cho nó đừng có tê. Bởi vì bây giờ con ngồi kiết già nó tê, con ngồi bán
già cái nó hết tê.
Sư Pháp
Ngộ: Ngồi theo kiểu Nhật Bổn là ngồi duỗi chân?
Trưởng
lão: Duỗi chân vậy đó.
Sư Pháp
Ngộ: Mình hướng tâm thanh thản, an lạc, vô sự?
Trưởng
lão: Ờ, Có vậy thôi.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy khi mà ngồi kiết già vô một cái hay là ngồi bán
già cũng được mà khi con nhiếp tâm vào hơi thở xong xuôi rồi thì các cái niệm
nó như vậy thôi. Nó lăng xăng như vậy hoặc nó có một vài niệm nho nhỏ khởi lên
hoặc là không có niệm. Mà trong lúc đó nhiều khi 10 hơi thở con lại tác ý một
lần bạch Thầy? Hay là đợi 12 hơi thở mình tác ý một lần?
(42:23) Trưởng
lão: Coi như là con tu trong một phút con lấy một phút làm cái
chuẩn chứ gì? Thì đúng 12 hơi thở con là một phút, thì con lấy 12 hơi thở con
tác ý một lần. Để cho cái một phút của mình nó an trú, nó an trú. Thành ra tùy
theo cái chỗ mà con, cái hơi thở của con khoảng một phút 12 hơi thở thì con lấy
12 hơi thở làm một cái chuẩn của nó để tác ý.
Chứ bây
giờ trong 12 hơi thở đó con lại tác ý chia hai nó ra, 6 hơi thở tác ý một lần
thì nó không hay đâu, không an trú. Còn nếu nó luôn 12 hơi thở nó là một phút
rồi, bởi vì nó đúng phút tác ý một lần, rồi tu một phút nữa tác ý một lần nó
tiện hơn mà nó dễ an trú.
(43:03) Sư
Pháp Ngộ: Dạ khi nó nhiếp tâm vô thì coi như là thì nói
chung ra là tương đối, bởi những cái niệm khác thì nó rất là tương đối, nó ổn
rồi. Nhưng mà có một điều khi mà xả tâm mà thư giãn như hồi nãy con nói, bạch
Thầy. Khi mình đang tê chân mình không muốn nhiếp nữa thì mình phải xả ra để
mình.
Trưởng
lão: Xả ra thư giãn.
Sư Pháp
Ngộ: Thì trong một thời gian ngắn thôi, cao nhất là 10 phút là
niệm xen vô nó chạy vô, nó nhảy vô.
Trưởng
lão: Chạy vô, bởi vậy mới tu Tứ Niệm Xứ để có niệm mới đuổi. Cái
này là Tứ Niệm Xứ là nó khắc phục tham ưu là nó đuổi. Cho nên mình xả ra đâu
phải nhiếp tâm ở trong hơi thở đâu, con hiểu không? Cho nên mình xả ra cái có
niệm, được rồi thì tao tác ý tao đuổi hoài, đuổi chừng nào cũng như là mình
quét nhà mà có rác quét, phải không? Còn cái kia là mình ngăn, cái pháp kia là
mình ngăn và an trú để mình đẩy lui những cái khó. Như thân con bệnh con phải
an trú trong hơi thở chứ gì, thì cái đó hoàn toàn an trú là không niệm đó. Còn
bây giờ con tu Tứ Niệm Xứ là con xả ra để cho tụi bây vô để tao biết mặt rồi
tao đuổi, tao cầu cho tụi bay vô nhiều là tốt chứ.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy có khi nó vô nhiều quá rồi loạn động luôn Thầy,
đầy nhà rồi?
Trưởng
lão: Loạn động, nó đầy nhà thì quét ra chứ, quét mạnh. Tao tác ý
lia lịa.
Sư Pháp
Ngộ: Đọc xỉu luôn Thầy?
Trưởng
lão: Thì xỉu. Tại vì nhà con sao mà dơ quá trời. Bộ rác thành
phố đổ cho mà ngửi.
Sư Pháp
Ngộ Khi nó vô là nó vô bốn cửa luôn chứ nó không phải nó vô
một cửa, thì xong rồi nó cũng tống ra luôn. Có những lúc mà nó xiểng liểng
luôn…
Trưởng
lão: Cái kiểu mà xe rác thành phố một lần nó đi cả chục xe.
Sư Pháp
Ngộ: Rác thành phố đó Thầy, lúc này con nói thôi kiểu này chết
rồi. Nhưng mà có lúc thì không có niệm, có lúc mà con kiết già nhất là lúc mà
ngồi tu. (44:50)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét