203- THẤT GIÁC CHI
(22:01) Tu
sinh Liễu Châu: Dạ con kính bạch Thầy! Thầy dạy là trước
khi vào tu bảy cái giác chi là mình phải (…) mình phải niệm ra, thí dụ như con
tu Tứ Niệm Xứ hoặc là con (…) thì con tập như thế nào?
Trưởng
lão: Con tu Tứ Niệm Xứ thì con nhắc, con trạch cái câu Tứ Niệm Xứ
ra: “Tâm thanh thản, an
lạc, vô sự. Quan sát bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp.” Thì bắt
đầu đó, tức là: “Trên
thân quán thân, trên tâm quán tâm, trên thọ quán thọ, trên pháp quán pháp” đó.
Thì trong cái bài kinh thì nó dạy, thì mình biết rồi, thì mình trạch pháp ra để
cho cái tâm mình, thời gian mình ngồi tu hay hoặc mình đi hoặc mình đứng, mình
nằm để cho nó biết cách, để cho nó theo đó mà nó thực hiện. Cho nên mình nhắc:
“Tâm phải thanh thản, an lạc,
vô sự. Phải quan sát bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp!” Rồi bắt
đầu đó mình giữ thanh thản của mình. Rồi mình quan sát rồi mình nhắc. Rồi mình
quan sát, mình nhắc. Rồi mình giữ thanh thản, quan sát, nhắc, giữ thanh thản…
Cứ lần
lượt, cứ tiếp tục như vậy cho hết giờ, mình nghỉ. Rồi sau đó thì mình thấy cái
thanh thản nó kéo dài thì mình quan sát ít hơn, mình nhắc ít hơn. Rồi lần lượt
lần lượt đến khi mà mình không cần nhắc nữa, nó vẫn thanh thản mà nó tự nhiên.
Khi mà
thấy nó bám vô hơi thở quá, quá gom thì mình cũng nhắc: “Thanh thản, an lạc, vô sự, buông hơi
thở ra!” Quan sát thân, thọ, tâm, pháp của mình, rồi mình để
thanh thản. Rồi mình thấy nó ở trong hơi thở thì mình lại nhắc, mình lại quan
sát. Cứ con làm cái công việc đó, nó mệt nhọc lắm, nhưng mà làm công việc đó,
nó sẽ hết.
Tu sinh
Liễu Châu: Dạ thưa Thầy, có phải một lúc là xem cái Tinh Tấn Giác Chi
hoặc Khinh An Giác Chi nó có hoặc là Niệm Giác Chi hay là Hỷ Giác Chi có thấy
được không Thầy?
Trưởng
lão: Thấy con, khi mà Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện con tu con
thấy thích lắm, nó muốn tu hoài tức là Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện. Còn Niệm
Giác Chi nó siêng năng nó làm theo. Thí dụ như bây giờ nó tác ý rồi, cái nó
thanh thản rồi, cái nó quan sát thân, thọ, tâm nó rồi, tự động nó làm theo cái
nhịp nhàng của nó, cứ làm hoài. Đó là cái Niệm Giác Chi nó hiện rồi tự nó nó
làm. Còn mình bây giờ mình có cái sự bắt buộc mình phải quan sát, rồi mình tác
ý đồ này kia thì nó nhọc nhằn lắm. Còn cái Niệm Giác Chi nó xuất hiện rồi, Niệm
Giác Chi, niệm giải thoát thì tự nó làm, nó nhịp nhàng lắm con, giờ khắc của nó
đúng lắm.
(24:21) Thí dụ như giờ nó tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự.” Cái
tự động nó quay vô nó xem bốn chỗ, cái bắt đầu nó để thanh thản, cái bắt đầu nó
nhắc, nó nhắc nữa. Rồi cái tự động nó quay vô, nó nhắc nữa, nó làm cái nhịp
nhàng của nó luôn luôn, đó là Niệm Giác Chi xuất hiện.
Còn Tinh
Tấn Giác Chi thì nó, mình thấy nó thích nó muốn tu hoài, nó không muốn xả nghỉ,
nó siêng năng lắm, tự nó siêng năng, đó là Tinh Tấn Giác Chi.
Còn Định
Giác Chi nó bám chặt, nó bám chặt trong cái sự hoạt động của cái Tứ Niệm Xứ đó.
Nó cứ quan sát rồi nó bám chặt, nó không có rời ra. Ở ngoài làm gì làm, nó
không có rời ra, đó là Định Giác Chi.
Còn Xả
Giác Chi thì nó khi mà nó hiện ra tướng xả, thì toàn bộ không còn một cái tâm
niệm nào mà xen vô trong cái chỗ óc con được. Không có xen vô được, nó không có
cái niệm gì hết. Cái niệm thọ đau đớn này kia nó cũng đi mất hết, nó không còn.
Con ngồi hoài cũng được, nó không có mỏi mệt. Tức là cái Xả Giác Chi, nó xả hết
rồi, nó xả hết ác pháp và dục hết rồi. Hễ cái tướng Xả Giác Chi nó hiện ra là
kể như là mình đã sung mãn Tứ Niệm Xứ rồi. Còn Xả Giác Chi nó chưa hiện ra, con
ngồi hơi còn mệt còn này kia. Còn Xả Giác Chi nó hiện ra rồi, Thầy nói xả giải
thoát. Nó xả sạch rồi, nó mới hiện cái tướng trạng đó ra. Đó là Xả.
Nó từng
cái giác chi nó sẽ hiện, con tu có từng giác chi con biết. Còn Khinh An Giác
Chi nó làm cho con thấy cái thân nó nhẹ nhàng, nó ngồi nó phơi phới đó là khinh
an. Hỷ Giác Chi nó có cái Niềm vui, còn Tinh Tấn Giác Chi nó thích, nó thích
tu, nó không thích ngồi chơi. Nó thích làm cái công việc mà quan sát nó, nó cứ
quan sát, quan sát rồi tác ý, quan sát rồi tác ý, nó thích làm vậy. Đó là Tinh
Tấn Giác Chi.
(25:55) Tu rồi mấy con thấy các giác chi lần
lượt nó hiện, bởi vì Tứ Niệm Xứ là thực phẩm của Thất Giác Chi. Là nó hiện cái
tướng từng chút, từng chút, chứ không phải nó hiện lần cả bảy cái năng lực giác
chi đâu, nó hiện từng chút. Nhưng mà sau khi nó hiện đủ thì nó là Tứ Thần Túc.
Cho nên nói rằng bảy năng lực của giác chi là thực phẩm của Tam Minh. Bởi vì
Tam Minh, Tuệ Tam Minh là một thần túc trong bốn thần túc. Cho nên cái Tuệ Tam
Minh có là ba cái thần túc kia nó có. Cho nên nói Tứ Thần Túc, nó thực phẩm của
Tứ Thần Túc.
Cho nên
mình tu cái này thì nó có cái kia. Nó có cái kia rồi mới sử dụng cái kia mình
có cái nọ, nó là thực phẩm mà. Cho nên con đang tu Tứ Niệm Xứ này là thực phẩm
của món ăn của Thất Giác Chi, cho nên nó hiện ra. Con ăn nó thì nó no thì nó
lòi cái mặt nó ra, còn nó đói thì nó không ra.
Ông Phật
hay chứ, ông nói về vấn đề tu tập mà ông nói về vấn đề như ăn uống. Mà thực tế,
cụ thể mà bình dân, mà dễ hiểu con, rất là dễ hiểu. Ông Phật giảng hay thiệt,
bình dân, nói câu nói rất là không có cái danh từ cao siêu mà rất bình dân mà
thực tế. Anh có ăn cái này thì cái này nó mới no. Nó no thì nó phải hiện ra cái
tướng của nó, còn nó đói xác ve thì làm sao nó hiện ra? Cho nên mình tu tập là
hàng ngày mình ăn, tức là mình ăn cái món ăn đó thì cái kia nó sẽ có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét