202- LINH ĐỘNG KHI TU TẬP
(12:02) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con xin bạch Thầy một
Trưởng
lão: Giờ người ta ngủ là người ta còn có một tiếng hay hai tiếng.
Còn cái đó là chung chung thôi, nhưng người ta có gạch thêm cái phần đó. Cái
phần nữa là khi nào mình có cái thời khóa, sau đó mình trình cho Thầy biết là
cái thời khóa của mình. Người ta chấp nhận cho mình vì cái thời gian mình ngủ
nhiều hơn. Để không cứ ôm theo nhau một lượt chắc nó lệch dù cả đám hết, tu hết
vô. Ba cái hôn trầm, thùy miên này không phải dễ chọc ghẹo nó đâu.
Tu sinh
2: Bạch Thầy là chúng con từ xưa đến giờ khi nào cũng cứ 2
giờ dậy. Bây giờ nó thành cái thói quen rồi không cần đồng hồ báo thức cũng cứ
đến giờ đó là dậy. Trưa cũng ngủ có từ một tiếng rưỡi đến hai tiếng trở mình
cái là thấy vừa đúng giờ luôn. Mà con thấy là Thầy bảo có 4 tiếng đồng hồ thì
con tính có buổi đêm thôi chứ trưa không được ngủ trưa, con mới hỏi?
Trưởng
lão: Không có con.
Sư Pháp
Ngộ: Nếu mình không tu tập thì mình nghỉ thêm buổi trưa, chưa
tu nổi thì mình nghỉ thêm rồi sau mình cắt lần.
Trưởng
lão: Cắt lần.
Sư Pháp
Ngộ: Vô mà biểu mình bỏ đúng 4 tiếng chắc là chạy đi luôn.
Trưởng
lão: Coi như là nếu mình quen ngủ trưa rồi mà, nếu mà trưa mình
không ngủ, tối hay khuya mình thức dậy mình tu không nổi đâu, nó đập mình. Không
phải dễ đâu, nó tấn công mình tới tấp.
Sư Pháp
Ngộ: Con bữa nay về cái ngủ nó đỡ bạch Thầy, nó quen rồi con xử
lý nó được rồi, làm chủ nó rồi.
Trưởng
lão: Từ từ mình làm chủ nó, mình chịu khó mình khắc phục thì nó sẽ
hết, lần lượt mình sẽ làm chủ được. Nó coi vậy chứ nó khó.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy cho con hỏi thêm một tí. Theo tinh thần ở
nhà, từ thói quen ở nhà thì nghỉ buổi trưa, con cũng huân thành cái thói quen
trưa nào cũng phải nghỉ, cũng phải ngủ. Thì cũng có trưa ngủ, thỉnh thoảng cũng
có nhiều lúc con không ngủ làm việc lặt vặt. Đặt thành thói quen là trưa nào
cũng phải ngủ, thì về trong đây một tuần thì con cũng không có ngủ trưa. Mới có
được từ thứ Hai cho đến thứ Bảy hôm qua là chỉ có hai trưa buồn ngủ thôi.
Cho nên
sau khi hắn có biến động như thế này thì cũng có một người tri thức nói là con
cái bệnh thần kinh đang nặng. Mà cái bệnh thần kinh thì phải ngủ nghỉ trưa, mà
không ngủ thì coi như là cũng ảnh hưởng đến cái bị động như vậy. Thì con bạch
Thầy, có thể nghỉ lại một tiếng hoặc là một tiếng rưỡi gì đó trong buổi trưa để
ngủ không? Hay là làm nó trở thành thói quen của nó?
(14:34) Trưởng
lão: Không phải đâu con! Bây giờ con đang là người đang trị
bệnh, cái cần mà con ngủ, cần để mà nó phục hồi cái bệnh của con nó dễ. Bởi vì
cái ngủ nó, khi mà con ngủ mà được thì cái năng lượng trong người con nó tăng
lên, nó phục hồi lại cái bệnh của con mau. Cho nên trong khi đó mà con bị bệnh
thì con chỉ dùng pháp để trị bệnh cho chừng nào mà cái bệnh con hết. Tức là cái
nghiệp nó hết rồi đó, thì lúc bây giờ con tu mới là giờ giấc mới chiến đấu. Chứ
bây giờ mà con chiến đấu kiểu đó chắc cái đầu của con nó tiêu luôn, nó không có
được đâu.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy! Có nghĩa là bây giờ muốn tu bốn giờ là buổi
trưa phải nghỉ khoảng 1 tiếng.
Trưởng
lão: Con phải nghỉ!
Tu sinh
1: Một tiếng hoặc một tiếng rưỡi gì đó.
Trưởng
lão: Bởi vì đây là lúc này là con dụng pháp mà đuổi bệnh, chứ không
phải dụng pháp mà hộ trì chân lý. Còn khi mà dụng pháp mà hộ trì chân lý là ba
cái này không có được. Không có được ngủ, không có được gì tập riết mà quét nó
ra hết. Mà bây giờ con đang trị bệnh, con hiểu không? Thầy dạy như vậy con cứ
về tu như vậy đi, chứ đừng bắt chước mấy người mạnh bên kia, chết con luôn…
(15:36) Trưởng
Lão: Gặp Thầy thì mấy con yên tâm không có sợ. Thôi bây
giờ thì Thầy thấy vậy cũng mừng, qua đây là nó thải trừ ba cái uế trược ở trong
người của con chứ không có thứ gì đâu. Nó thải ra ba cái uế trược, cho nên…
Tu sinh
2: Bạch Thầy là vì con nghĩ là coi như đúng là nếu mà ngộ độc
thức ăn thì nó phải sau 15, 20 phút. Chứ đây không phải là vì coi như con vừa
ăn xong con thả đũa xuống là cái đó nó xảy ra liền. Chứ còn đúng mà nó ngộ độc
thức ăn hay cái gì đó là nó phải 15, 20 phút sau.
Trưởng
lão: Đúng rồi, nó ngộ độc thì nó phải…
Tu sinh
2: Nhưng mà con nghiên cứu thì không phải thứ gì cả, mà đây
có lẽ là do nó thiện pháp mà nó đẩy cái uế trược của con ra.
Trưởng
lão: Nhờ pháp Thân Hành Niệm đi lung nó đẩy ra. Thôi vậy cũng mừng
con, ráng về tu tập thêm mấy con.
(16:28) Tu
sinh Liễu Châu: Hôm trời đang mưa lúc khoảng 5, 6 giờ thì
con vẫn ngồi thanh thản, con giữ cái tâm thanh thản. Thì sau khi hết trận mưa
rồi tự nhiên con đứng dậy, con đi ra thì thấy trong cái đầu của con giống như
nó bị cái gì nó cứ lảo đảo, lảo đảo. Con đi không được, con lại con vịn cái phên,
con đứng một lúc thì con thấy là nó đỡ đỡ. Con lại bước đi thì con lại thấy nó
cứ lảo đảo. Con quay vào con không dám đi, con quay vào con ngồi xuống thì con
thấy là nó cứ nghiêng trên đầu con, người con nó cứ kiểu như nó không phải
nghiêng mà nó lại cái kiểu như là nghiêng cái nhà nó hơi nghiêng.
Thế là
trong khi đó con nói con phải bình tĩnh, không được sợ hãi. Sau đó con đứng lên
con thử xem con tác ý xong rồi con đứng lên thì con là nó vẫn cứ thấy cái hiện
tượng như vậy.
Sau đó
con ngồi trước hình của Thầy con chắp tay con xin khai giới, con bảo: "Cho con uống ly nước đường." Thế
là con lấy con ngồi xuống ngay đó thì có ly nước đường con lấy hai thìa nước
đường con uống. Xong rồi lúc sau con kiểm tra lại con thấy bình thường.
Sau đó 7
giờ thì con tu cho đến 10 giờ thì con thấy vẫn bình thường. Và con ngủ đến sáng
con dậy 2 giờ, 1 giờ rưỡi, 2 giờ kém 20 con dậy con tu vẫn được cho đến 5 giờ
thì con thấy vẫn bình thường, không biết là hiện tượng đó như thế nào xin Thầy
chỉ dạy?
(18:04) Trưởng
lão: Nó thiếu hụt. Khi mà con tu tập hơi nhiều đó, tức là nó
thiếu hụt năng lượng của con. Cho nên nó cần một cái gì đó để mà cho nó, cái
năng lượng của con nó bù đầy đủ trong cái cơ thể con. Đó là cái trạng thái
thiếu năng lượng, nó làm cho con chóng mặt hoặc nó làm cho con có cái trạng
thái rối loạn cơ thể. Nhưng mà con cũng may mắn, thay vì con tác ý rồi con
nghỉ, con nghỉ thì con nằm nghỉ để cho thư giãn đó. Bởi vì nó còn chưa an trú
được, chứ an trú được thì nó phục hồi mau lắm. Do con uống hai thìa đường thì nó
cũng phục hồi, cho nên nó giảm.
Nghĩa là
cái trạng thái nó thiếu năng lượng chứ không có gì, bởi vì con tu nhiều. Nếu mà
cỡ con tu ít thì không có chuyện đó. Tu nhiều nó phải hao năng lượng mà trong
khi mình an trú chưa được, tức là cái tự sức của nó để mà nó phục hồi cái năng
lượng tự nó xuất phát cái năng lượng. Cho nên khi mà cái năng lượng tự mình tu
mà nó có nó làm cho cái cơ thể của mình nó sung mãn lắm con. Sung mãn, an lạc
lắm, nó một cách lạ kỳ. Tức là cái năng lượng tự pháp nó sinh ra. Tự cái pháp
mình tu nó sinh ra, nó làm cái cơ thể mình sinh ra được cái năng lượng, cho nên
nó dư, nó thừa. Cho nên mình thấy cái cơ thể nó sung mãn. Cho nên đức Phật
nói: “Sung mãn Tứ Niệm
Xứ”.
Còn cái
này con tu Tứ Niệm Xứ mà nó hao hụt, nó không có sung mãn mà nó hao hụt, nó
chóng mặt con. Nhưng mà nó ít thôi, chứ nó không có nhiều đâu. Nó mới ít, trạng
thái đó là nó thiếu đó. Cho nên con chỉ uống nước đường, một ly nước chanh
đường gì nó cũng hết. Nó mau lắm, cái đó nó mau lắm. Chỉ thấy nó choáng váng mà
đứng dậy thấy nghiêng ngả thì con chỉ cần khai giới, mình chỉ cần uống ít nước
chanh đường hết liền. Bởi vì thiếu con, uống chanh đường vô thì nó có bổ hơn,
tức là bồi dưỡng.
Thôi con
ngồi xuống đi con đừng quỳ nữa. Rồi cố gắng tu tập để giữ cái tâm thanh thản,
an lạc, vô sự khi nào nó sung mãn. Có cái phần bị con cố ức chế đó, ức chế cái
tâm, mình để tự nhiên con. Bởi vậy Thầy nói mình giữ mình thấy cái thanh thản,
an lạc, vô sự, mà để cho thanh thản. Coi chừng mình thường mình nhắc, mình tác
ý, mình quan sát để cho nó quay một vòng tua đó, cho nó không bị ức chế.
(20:17) Vậy chứ mà kéo dài lâu mà cái sức mình
nó chưa, cái cơ thể mình chưa thích nghi, nó chưa có hiện cái tướng sung mãn
cái năng lượng đó, thì nó vẫn bị trạng thái kêu là thọ hành. Cái thọ mà do cái
pháp mình hành, thành ra gọi là thọ hành. Còn cái cảm thọ mà do cái bệnh đau
trong thân của mình đó, thì nó khác, nó không phải thọ hành. Như con nó cũng
thuộc về thọ hành.
Cho nên
thọ hành là cái sự thay đổi của cơ thể. Còn con trước khi mà nó tự nó phát sinh
ra cái năng lượng thì nó phải có sự thay đổi, nó mới tiếp nhận cái năng lượng
đó. Cho nên tiếp tục tu, có trường hợp đó mình khai giới ra mình uống, để mình
tăng thêm rồi mình tu tập cho nó tốt hơn con. Để rồi khi mà tu tập tốt thì nó
tự lại sanh, nó được sinh năng lượng rồi thì mình khỏe rồi, còn bây giờ mình tu
thì nó hao. Chừng nào mà tự nó sinh ra, Tứ Niệm Xứ mà tự nó sinh ra mà đức Phật
gọi là: “Sung mãn Tứ Niệm
Xứ.” Đó là tự nó sinh ra rồi. Còn mình chưa sung mãn tức là
mình thấy cái trường hợp nó xảy ra vậy thì con uống một ly nước chanh đường thì
nó hết. Nhớ lời những lời Thầy dạy, không có gì, khai giới ra không có phạm.
Mấy con
nhớ mình tu tập, mình giữ giới rất nghiêm chỉnh, nhưng mà cái trường hợp nó xảy
ra như vậy đó thì mình muốn khắc phục cái đó, tức là mình khai giới ra rồi mình
sử dụng thì nó không phạm gì hết. Mình tu chứ không phải vì mình đi tìm nước
đường chanh uống đâu. Mà trường hợp đó là trường hợp phải sử dụng để có cái
năng lượng, cái chất nó có để phục hồi lại cơ thể của mình.
Tu sinh
Liễu Châu: Con nghĩ nếu mà con không uống thì con sẽ không tiếp tục
tu được đến cái giờ, 7 giờ, cho nên con xin khai giới con uống.
Trưởng
lão: Đúng vậy con, nếu mà con uống nước chanh đường thì nó mau lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét