201- THIỆN XẢO DÙNG ĐỊNH THƯ GIÃN
(00:01) Trưởng lão: Con tu
hành như thế này nè, khi mà con tác ý mà cái bệnh của con, nó bắt đầu nó nghe,
nó giãn, nó nhẹ, nó không có xảy ra một cái gì mà nó căng con nữa, thì đó là
con cứ tác ý cho đến khi nó hết thôi. Mà khi mà con tác ý mà nó bị căng, nó làm
cái trạng thái của bệnh con có phần nó tăng, thì con dừng lại rồi con giữ cái
tâm thanh thản, an lạc, vô sự, con thư giãn đó. Con thư giãn để cho đến khi nào
nó bình phục, bình thường trở lại. Lúc bấy giờ con mới, khi mà thấy nó bình
phục trở lại rồi thì con mới áp dụng vô cái pháp để đẩy bệnh. Con hiểu không?
Bởi vì
cái pháp đẩy bệnh nó có cái lực mạnh lắm. Mà cái bệnh con thì cái bệnh nó cũng
thuộc về cái thân nghiệp của mình, nó bệnh nghiệp mà, nó đấu tranh trở lại với
cái pháp. Nhưng mà cái lực của con thì nó chưa có đủ, cho nên nó chưa có đẩy
nổi. Cho nên vì vậy mà khi cái nghiệp con nó đấu lại với cái pháp tác ý, thì nó
có cái sự phản ứng với nhau. Con mới cảm thấy như nó bị ở trên đầu của con, thì
con dừng lại con thanh thản, con thư giãn, con nghỉ. Con thư giãn con giữ tâm
thanh thản, an lạc, vô sự, phải không? Rồi khi đó nó sẽ bình phục lại, nó bình
phục lại, nó không có phản ứng lại nữa thì con dùng cái pháp đó con đẩy lui
nữa.
Tu sinh 1: Dạ, làm
lại?
Trưởng
lão: Làm lại, khi nào nó bình thường trở lại rồi thì con làm lại để
đẩy lui cho hết bệnh. Cái mục đích của con là phải trị cho hết bệnh, nhưng mà
mình phải biết pháp. Khi cái bệnh nó nằm ở trong cái dạng đó, nó bình thường
như vậy, nhưng mà cái bệnh nó còn. Nó chưa có hết đâu, buộc lòng mình phải dùng
pháp mình đẩy cho hết. Nhưng mà khi đẩy thì nó phản ứng, con biết không? Khi nó
phản ứng thì mình thư giãn, cho nên nó không phản ứng nữa được. Thư giãn rồi
cái bắt đầu dùng đẩy nữa. Cứ như vậy thì con sẽ đẩy lui bệnh con mà con lại giữ
được cái chân lý của con là thanh thản, an lạc, vô sự nữa. Nó lợi ích cho con.
Cái thư giãn nó quan trọng lắm.
Tu sinh
1: Con bạch Thầy lại cho rõ, như vậy Thầy dạy có nghĩa là
nghiệp lực nó nặng thì hắn đang còn phải chống trả, nhưng mà khi đó cho nên có
những cái trạng thái như vậy. Nhưng mà những cái lời tác ý con như vậy thì đã
đúng chưa? Hay là …
(02:04) Trưởng
lão: Lời tác ý của con như vậy cũng tạm được đủ rồi. Được rồi
con. Con sẽ tác ý như vậy nghe không? Rồi bắt đầu nó phản ứng thì con lại dừng
lại thư giãn.
Tu sinh
1: Thư giãn là: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự”. Lúc nào mà thấy hắn bình ổn lại thì trở
lại cái pháp để tu?
Trưởng
lão: Trở lại pháp đẩy lui bệnh, cứ đẩy lui bệnh. Cho đến khi mà nó
hoàn toàn nó không phản ứng trở lại thì bệnh nó sẽ đi, con hiểu không? Vậy thôi
không có gì hết. Con cứ tu như vậy để hết bệnh mà vừa hết bệnh là giữ được cái
tâm thanh thản, đó là con giữ được cái chân lý của con rồi. Cho nên lúc bây giờ
đó, sau này tiếp tục con tu thì con hộ trì cái chân lý của con cũng bằng những
cái phương pháp này.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy, lúc ở nhà đi thì cũng có ý đồ là đi vào đảnh
lễ Thầy, rồi là ở lại khoảng độ một thời tối đa thì một tháng thôi. Nhưng mà
khi vào đây được Thầy hướng dẫn, vì nghiệp nặng cho nên có thể là giải quyết
được bệnh là có thời gian một tháng, vài tháng chứ không phải bệnh là ngày một,
ngày hai mà thôi được. Thì như vậy là con cũng tâm niệm là thanh thản, an lạc
chứ con cũng không cần cái thời gian mau rút ngắn mà về đâu. Cho nên cái cốt
yếu vào đây là cũng chủ yếu là được khỏi bệnh còn những ngày sống lại để mà
tiếp tục tu hành mà xả. Cuối cùng giữ được ngày nào cũng tốt thôi. Cho nên mới
một tuần từ con thấy từ ở trong này về thì con sợ thôi, sợ là sợ xa xăm. Nhưng
mà giờ hỏi Thầy cho kỹ ,Thầy dạy những người khác thì con tập như vậy đã được
chưa? Đúng thì để cho con mừng.
Trưởng
lão: Đúng rồi! Nếu mà con có về thì con cũng áp dụng như vậy. Rồi
khi nào mà con thấy có cái gì mà nó khác lạ đó thì con dừng nó lại liền. Con
thư giãn nó thì nó sẽ hết. Cứ như vậy con thư giãn hết rồi con tác ý con đuổi.
Cứ tiếp tục cứ con tu như vậy cái mục đích là để mình đối trị cái nghiệp của
mình thôi, mình chuyển cái nghiệp. Mà trong những cái ngày mà tu tập như vậy đó
thì con thọ Bát Quan Trai, con giữ gìn tám giới. Cũng như mình ở trong Tu viện
mình sống vậy nè.
Tu sinh
1: Dạ bạch Thầy! Để Thầy biết là vì thức ở nhà chịu đựng là
ngay từ ở nhà là đến cái tổ có ở đây cũng đã chứng minh, là cái thời con được
về tổ là cũng đã thực hiện cái thọ Bát Quan Trai dưới cái hình thức là tám
giới, là con thọ ngay từ khi lúc đến buổi đầu tiên giờ đầu tiên đến với tổ. Sau
một tuần sau thì thưa với cả tổ đây về nhà con hành. Cả hai Phật tử trong nhà
thì có hai Phật tử già như nhau thôi. Cho nên chúng con cũng hành đúng như vậy.
Nhưng mà về nữ thì đang có, bạch Thầy là nghĩ tuổi nhiều mà người sức phụ nữ
thì không có. cũng có buổi sáng, tối với trưa thì không. Nhưng bữa sáng dậy thì
mần bữa có quả chuối hoặc là một ly đậu gì đó thì còn thọ như vậy, chứ còn bản
thân con thì đúng ngọ con thực hiện.
(05:10) Trưởng
lão: Không có sao hết mấy con. Khi mà thọ như vậy, trong lúc mà
thọ giới thì con xin khai giới con.
Tu sinh
1: Dạ, con giữ giới đến nay là được 10 tháng rồi. Bạch Thầy
để cho Thầy biết không phải để khoe đâu nhưng mà…
Trưởng
lão: Làm được như vậy là tốt đó con.
Tu sinh
1: Tình hình giữ giới trong cái thời là một tháng ở trong tổ,
định lên là một tháng bốn ngày bốn buổi lên tổ. Nhưng vì con điều kiện xa quá,
từ nhà đến tổ ở Long Đàm là xa tới 130 cây số. Thế nên là điều kiện đi lại cũng
hơi vất vả, rồi kinh phí nữa thành ra con không đủ để đi bốn ngày. Mà trong nhà
có hai người thì con xin phép tổ trình bày là một tháng thay đổi nhau một người
về một cái tổ tại Long Đàm, tại chùa. Chứ còn ba ngày ở nhà thì hai ngày, một
ngày nữa là thì trên đó vợ đi thì chồng ở nhà cũng hành được đủ thời gian là
bốn thời và một thời ba tiếng đúng như thế. Còn hai ngày nữa thì là họ về đây
thường xuyên, mình già không làm gì nhưng cũng phải ở nhà đây bạn bè đến thì
khoảng hai ngày con không làm được. Thời tối và thời khuya chứ thời ngày sáng
chiều là không làm được, làm được ít. Mà chủ yếu hai thời trong ngày là buổi
khuya với buổi tối thôi. Bạch Thầy ở nhà là con hành như vậy để Thầy biết.
(6:43) Trưởng
lão: Như vậy được con, nhớ những lời Thầy dạy đó. Con làm sao
con đối trị cái bệnh con nó hết, tức là con chuyển được cái nghiệp của con cho
nó bình thường trở lại. Rồi con sẽ tu, con hộ trì cái tâm thanh thản, an lạc,
vô sự của con. Nó kéo dài cái thời gian nó thanh thản, an lạc, vô sự, nó dài
chừng nào tốt chừng nấy. Con nhớ cố gắng tu tập vậy, chứ không có gì. Còn về
bây giờ chỉ tác ý trị bệnh thôi, chứ đừng có tác ý cái gì khác hơn hết. Cứ ngay
cái bệnh của mình mà tác ý nó. Cứ vậy lần lượt nó sẽ có cái nội lực của ý thức
lực, nó sẽ giúp cho con hết bệnh, nó giúp cho con hết bệnh.
Tu sinh
1: Lúc này tác ý là: “Bệnh
lâu ngày chưa khỏi là liền theo tay đi ra!” Với câu thứ hai
nữa là: “An tịnh thân
hành, bệnh đoạn diệt!”.
Trưởng
lão: Được rồi, như vậy là được rồi con, hai câu đó thôi. Câu này nó
nhàm thì con thay câu kia, câu kia nó nhàm trở lại câu này.
Tu sinh
1: Mỗi năm lần là con thay đổi.
Trưởng
lão: Vậy được con. Nhớ tu tập vậy là được rồi, mà nhớ Thầy dặn khi
mà cái bệnh nó căng lên thì mình thư giãn cái nó giảm đi, cứ vậy. Phải thiện
xảo đó con, dù mình tu tập gì đi nữa mình cũng phải khéo léo, thiện xảo trên
cái sự tu tập để mình đẩy lui. Mình chuyển được cái nhân quả của mình và mình
hộ trì được cái tâm của mình nó không có bị mất. Rồi bắt đầu bây giờ con về tu
vậy đi.
(08:04) Sư
Pháp Ngộ: Con bạch Thầy, con tu bữa nay nó hơi bị căng cái
đầu, con quán cái thân hành niệm thì con tu ít thôi chứ đâu có nhiều, chỉ có
hai buổi khuya thì con chỉ tu một tiếng, mỗi thời một tiếng thôi. Còn buổi sáng
con chỉ tu nửa tiếng thôi, mà mấy ngày nay, mới hôm qua nay thì thấy nó hơi
căng. Mà thư giãn nó cũng không được luôn.
Trưởng
lão: Thư giãn bây giờ con thư giãn, phương pháp thư giãn thì nó
cũng giống như là tu Tứ Niệm Xứ mất rồi. Bởi vì thư giãn là giống như Tứ Niệm
Xứ rồi, phải không? Do đó bây giờ con phải thư giãn cách này rồi bây giờ con
thư giãn là con buông hết đừng có ôm pháp, đừng có giữ cái tâm gì hết. Đi lòng
vòng chơi nhìn mây, nhìn gió như mình không có tu gì hết. Bây giờ bởi vì ở trên
cái pháp thư giãn là cái pháp Tứ Niệm Xứ rồi, mà mình thư giãn cái kiểu Tứ Niệm
Xứ nữa cũng như bị tu nữa. Do đó nó kẹt rồi. Phải không?
Bây giờ
bắt đầu con thư giãn cái kiểu khác là mình rời luôn cái pháp Tứ Niệm Xứ ra. Rời
luôn cái pháp thanh thản ra, như vậy nó mới được, con đi làm cái gì đó một hơi
cái đầu con nó nhẹ.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ bạch Thầy, cái thứ hai nữa là nó hơi bị giống như con
quán xét nó hơi bị loạn tưởng đó Thầy. Nó có hơi suy nghĩ nhiều, cái luồng suy
nghĩ vô, con phải tác ý mà nó cũng chưa có bớt nữa Thầy, trong lúc ngồi nhất là
ngồi.
Trưởng
lão: Bởi vì vận dụng cái đầu suy nghĩ nhiều nó căng. Coi vậy chứ
mình suy nghĩ nhiều cũng dễ bị căng. Mình tập trung vào một cái điểm nó cũng
căng, mà cái người suy nghĩ nhiều là mệt. Nó căng theo kiểu mệt, cũng như một
cái người mà làm việc bằng trí óc nhiều nó mệt. Thì con mệt, cho nên con căng
theo cái kiểu mà căng mệt là suy nghĩ nhiều. Còn cái mà tập trung nó căng theo
cái kiểu tập trung nó khác, nó không phải mệt mà bị ức chế. Nên lưu ý hai cái
phần này con. Con ngồi con quán riết mà tới căng là con quán nhiều lần, làm bắt
cái đầu mình làm việc nhiều, từ cái niệm này suy nghĩ tới cái niệm kia, suy
nghĩ tới cái việc nọ, bây giờ nó mỏi mệt. Cái này là con phải nghỉ hoàn toàn,
phải nằm nghỉ đó.
(10:05) Con thấy mấy cái người mà người ta làm
việc bằng trí óc người ta thư giãn người ta nghỉ. Hoặc là người ta nghỉ con
biết không? Người ta nghỉ, người ta phải tìm cái cách giải trí gì người ta
nghỉ. Cho nên người ta có thể mà người ta, thí dụ như trong khi người ta làm
trong một tuần lễ, hai tuần trong cái văn phòng người ta vậy, khi đó người ta
thư giãn người ta đi chơi, chỗ này chỗ kia vậy. Mình thì không vậy, nhưng mà
điều kiện là giảm bớt lại cái sự tư duy đó, con giảm bớt.
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy sáng ngày mà con cứ đi tự nhiên thôi không có tu,
cứ đi giống như mình đi chơi đó, mình đi một vòng thì thấy nó đỡ hơn một chút
thôi, nó vẫn bị.
Trưởng
lão: Con lại tăng cái sự thư giãn đó lên thì nó sẽ giảm đi nhiều
con. Con đừng có tập trung trong cái sự tu nhiều. Bởi vậy cho nên con biết
thiện xảo được cái cách thức để mình xả tâm mình thì mình nên thư giãn, khéo
léo lắm con!
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên chân lý hôm qua nay mất tiêu rồi nó chạy buổi sáng
một chút thôi chiều chạy rồi.
Trưởng
lão: Chứ bây giờ ôm vô nó căng đầu con.
Sư Pháp
Ngộ: Nó căng trở lại bạch Thầy.
Trưởng
lão: Cái lẽ ra thì cái chân lý đó thì mình thấy vậy, chứ mà không
khéo mình ức chế trong cái chân lý “Thanh
thản, an lạc, vô sự”. Mình cứ ngỡ kéo dài nó, không ngờ là
mình kéo dài nó lại mình nương vào nó mình ức chế, thành ra nó bị căng. Cho nên
vì vậy mà mình khéo léo thiện xảo, khi bị căng thì mình xả ra thôi, không ở
trong đó nữa, mà mình đi như chơi chơi vậy. Đi nhưng mình không có tập trung
chỗ mà thanh thản, an lạc, vô sự nữa thì nó mới được con. Rồi sau đó cái mình
vô mình tu, mình tu mình giữ trở lại.
Bởi vì
cái cơ thể của mình nó chưa có thích nghi, chưa thích nghi trong cái trạng thái
đó, cho nên nó sống chưa có được đâu. Cho nên mình hơi kéo dài nó nhiều chút
cái bắt đầu nó căng, chứ không có gì.
Phải nhận
xét cho kỹ khi mà mình tu mình bị chướng ngại gì đó thì mình phải thay đổi
liền. Mình phải cách thức mình thư giãn nó liền để cho nó quân bình trở lại
đừng để quá căng không có được. Quá căng là sai pháp, đúng pháp mà rồi tu nó
sai mất.
Sư Pháp
Ngộ: Con mới ít ít thôi bạch Thầy!
Trưởng
lão: Ít ít.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét