197- SỰ MÊ TÍN, CUỒNG TÍN TRONG CÁC TÔN GIÁO
(26:50) Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Coi như là con xin hỏi tý nữa là sao lại giữa cái Đạo Thiên Chúa, mà khi
muốn họ dạy như vậy và họ nói như vậy và họ làm những cái việc như vậy, mà để
với cái chúng sinh nó theo nhiều như vậy Thầy?
Trưởng lão: Cái nhân quả của nó con. Với cái
con người nó còn, nó chưa có, nó còn vô minh đó. Nghe người ta nói cái gì nó
tin theo cái nấy. Thánh khải, cái tưởng đâu là có ông Thánh đâu ở trên trời,
ông đó dữ tợn lắm, vạn năng lắm! Ông đó khải xuống cho một cái ông lên đồng
nhập cốt nào đó nói về thánh kinh, rồi cái viết ra những cái bộ thánh. Bắt đầu
họ cuồng tín, họ mê tín á, họ không có biết. Họ nói đó là Thánh rồi, cho nên họ
chắp tay họ tín ngưỡng thôi. Họ là con người phàm phu còn kia Thánh rồi, cho
nên dạy sao họ làm vậy. Cho nên cuồng tín.
Gặp ông Phật ông dạy đâu rõ, chứ nói bậy
nói bạ thì không tin, có đúng không? Ông Phật nói mười cái điều đừng tin, đừng
có ai nói bậy không tin. Tin cái điều như thế nào? Không làm khổ mình, khổ
người là tin. Thầy tóm lược những cái đó dễ dàng. Mình không làm khổ mình, khổ
người là cái đó tin, bởi vì nó đem lại hạnh phúc. Còn cái kia tin nó đem lại
đau khổ. Cuồng tín như đến nỗi mà cầm súng bắn người ta mà nói mình chết đi,
mình lỡ có chết đi thì được Chúa rước mình. Trời đất! Chúa gì mà ác quá đây?
Cho nên những cái đó là những cái sai.
Bởi vì sách Thầy mà viết rồi, động hết các tôn giáo ở trên hành tinh này chứ
không có riêng tôn giáo nào hết. Mấy con đọc. Thầy nói, tuy là Thầy nói nhẹ
nhẹ, chứ ở trong đó có mấy đoạn nói, xét ra là họ thấy cay cú lắm đó.
Thầy nói Thánh Khải nè. Thánh Khải, Thầy
dùng cái danh từ ngắn gọn Thánh Khải, là nói bên Thiên Chúa mà Thầy không nói
Thiên chúa đâu. Mà Thầy nói cầu cơ, cơ bút. Tức là Thầy nói mấy người mà dựa
vào cơ đó, Tin Lành hay hoặc là Cao Đài đồ đó. Có một số mà mê tín, rồi ba cái
đồng bóng, lên đồng nhập cốt đó, ba cái thứ này dẹp hết, cái thứ đó là tưởng
không!
(28:47) Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Là họ tin lắm Thầy. Ờ ngay chỗ Quê con, có hôm đó họ chạy đi về, họ nói
ầm lên, là con cũng tưởng là coi như là đâu có cái chuyện đó. Nhưng mà thực sự
là có thật. Họ bốc mộ của một cái ông Cha đạo, họ bốc lên rồi là coi như là cái
nước mà bị bốc ở dưới đất lên Thầy. Mà cái nước còn nằm trong hòm lại, là họ
giành nhau, họ múc họ uống hết.
Trưởng lão: Trời! Ghê quá, quá ghê!
Tu sinh 2: Con khiếp luôn! Coi như người đến,
không còn nữa, phải múc nước tráng để mà coi như họ uống. Họ tin đến mức.
Trưởng lão: Trời! Tin quá, gọi là cuồng tín.
Tu sinh 2: Con khiếp mà coi như là họ tin,
quá tin mà coi như là thực sự hôm cái năm đó con đang còn làm công an Thầy. Mà
coi như là họ xin một cái việc là rước ông Cha hồng y giáo chủ ở trong Xã Đoài,
để về cái nhà thờ đó của nơi xứ miền Trung đó. Mà họ xin rải chiếu từ ở ngoài
chỗ vào, mà nơi chỗ hố xăng dầu mà đi vào cho đến nhà thờ là khoảng chừng bốn
cây số rưỡi, là họ rải chiếu với lại thảm. Mà coi như là họ lạị, đến khi mà
chính quyền không cho là họ lại xin cho rải từ ngã ba, ngã tư của Uỷ Ban rải vô
đến Nhà thờ. Mà Nhà Thờ, rồi Chính quyền cũng không cho, đến khi họ xin rải là
coi như là còn năm trăm mét thì khi đó đồng ý…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét