99-NỖI KHẮC KHOẢI CỦA THẦY
(30:57) Bởi vì đầu tiên thì các con vào tu,
Thầy dạy cho các con tu bốn cái loại định: Định Vô Lậu, Định Thư Giãn, Định
Sáng Suốt, Định Niệm Hơi Thở. Do bốn cái Định này mấy con mới ở trên Tứ Niệm
Xứ, mới khắc phục được tham ưu nó mới nổi. Còn nếu không có bốn cái Định này
thì mấy con lấy gì mấy con khắc phục ở trên Tứ Niệm Xứ? Thầy dạy các con có căn
bản không? Rất là căn bản! Nhưng cái tu tập được hay không được là do chỗ các
con tu tập chứ không phải chỗ Thầy.
Bây giờ
mới là chỗ của các con, các con có tin hay không? Mà bây giờ các con không tin
là các con đi nói chuyện, phá giới luật, các con làm tùm lum, tà la, thì như
vậy các con còn tu được nữa không? Các con thấy cái lỗi của các con hay là cái
lỗi của Thầy? Thầy dạy các con cặn kẽ không còn một chỗ nào Thầy giấu giếm,
không còn một chỗ nào mà Thầy còn nắm giữ trong tay của Thầy hết, Thầy không có
giữ bí mật chỗ nào hết. Chỉ bây giờ là quyền của các con. Tu được hay là không
được là do các con mà thôi.
Nghĩa là
Thầy nói rằng mấy con bỏ hết cả gia đình, cả xứ sở quê hương mấy con đến đây,
chỉ có đi xin ăn có 1 bữa thôi. Vậy mà, mấy con còn nói chuyện, mấy con còn vui
vẻ, mấy con còn thích đời, vậy thì mấy con làm sao mà tu được? Cho nên ngày
xưa, một người đến xin Phật, Phật chấp nhận nhưng ở đây bốn tháng biệt trú được
thì ở tu, mà không được thì thôi. Thì các con cũng vậy, khi mình thấy mình ở
đây, mà mình thấy mình tu không được: "Ờ,
mình thích nói chuyện, mình thấy vui, mình ham vui thì mình thấy tâm mình, mình
biết mình không thể mình tu được thì mình xin về." Thầy
có rầy, Thầy có bắt buộc đâu. Thầy có ép buộc phải tu như thế này, thế khác,
phải ráng cố gắng này kia đâu. Thầy không. Thấy mình tu không được, mình sống
không nổi những cái giới luật, cái phạm hạnh ở đây thì mình xin Thầy đi về
thôi. Thấy chừng nào mà con có thể con tu được thì con trở lại con giữ gìn đúng
giới. Chứ bây giờ con sống vậy con buồn khổ quá, con cô đơn quá, con không có
thắng mình được, con phải đi nói chuyện này, chuyện kia thì thôi xin cho con về
quê con sống chừng nào con thấy được con trở về con tu tập. Thì như vậy lợi ích
cho mình mà lợi ích cho người khác. Tại sao vậy?
(32:53) Tại vì mình nói chuyện thì mình làm
động người khác, cho người ta tu không được. Và đồng thời người khác, người ta
ngồi tu mà người ta thấy hai người nói chuyện: "Trời ơi! Thầy đã cấm không cho nói chuyện mà bây giờ
nói chuyện như vậy thì cái Tu viện này ra sao?" Thì cái
người mà đang nỗ lực tu, họ cũng bị động nữa, họ không nói chuyện đó họ vẫn bị
động. Bởi vì cái giới hạnh nó ràng ràng rồi, mà bây giờ mấy con làm như vậy làm
động chúng hết rồi, là cái lỗi của mấy con rất lớn. Thà là mình thấy tu không
được, thôi mình về, chứ đừng có làm khổ sở cho người khác.
Và chính
Thầy đang khắc khoải mong chờ từng giây, từng phút được một người tu chứng quả
A La Hán mấy con. Làm chủ được như Thầy mấy con, để tiếng nói rằng Phật pháp
sống lại. Còn một mình Thầy thì người ta nói chỉ có Thầy thôi chứ không có ai
làm được hết. Bởi vì cái niềm tin mọi người, người ta đang nhìn vào mình mà
Thầy thì đang ước mong. Bởi vì đây là một pháp thực mà! Đang ước mong có một
người đệ tử của mình tu chứng.
Nhưng mà
mấy con làm sai một chút là nó quậy hết, thời gian kéo dài ra biết bao nhiêu
thời gian không? Bởi vì tâm người ta còn yếu đuối, khi mà thấy người khác nói
chuyện, người khác là tâm họ bị phóng dật rồi. Họ nói sao mà người đó không giữ
được như vậy. Họ chỉ nói thầm trong lòng họ thôi thì họ cũng đã bị phóng dật.
Mình thương mình thì phải thương người. Đến đây là đến chỗ tu chứ không phải
đến đây là đến chỗ mà đi nghỉ mát, đi dưỡng lão, đi dưỡng bệnh đâu. Cho nên nó
khác xa lắm mấy con.
(34:20) Vì vậy mà Thầy kêu gọi, Thầy gào thét
hết mình nhưng cuối cùng không được. Mà đến nỗi, cái Tu viện tan nát, ngăn từng
rào, từng vách, từng lá như vậy. Khi một người khác người ta nhìn vào, người ta
hỏi tại sao Tu viện ngăn rào như vậy? Nói tại quý thầy ở đây nói chuyện quá,
phải ngăn như vậy. Trời ơi! Còn giá trị gì đạo đức của chúng ta nữa mấy con?
Cái đạo đức gì ở đây nữa mấy con? Nhìn Tu viện như thế này, chúng ta xấu hổ lắm
mấy con. Cô Út mà làm như thế này chúng ta xấu hổ lắm. Một cái Tu viện như
thành phố mà kéo rào dạo như vậy là thành cái thành phố đang bị chiến tranh đó,
nghĩa là giới nghiêm 24/24 đó. Ở đây cũng giới nghiêm 24/24 đó mấy con, xấu hổ
lắm đó mấy con.
Một người
tu như chúng ta theo Phật giáo mà bị rào dạo như vậy chúng ta xấu hổ lắm, chúng
ta bị nhốt trong tù đó mấy con. Thầy nhục nhã lắm mấy con. Cho nên Thầy nói
thật sự, cái Tu viện Chơn Như như thế này là không xứng đáng chút nào. Không
phải chỗ Thầy dạy Đạo. Mà nếu Thầy bỏ Thầy đi, thì ở đây sẽ tan nát hết. Thầy
nói rằng Thầy bỏ Thầy đi ở đây, ngày hôm nay Thầy bỏ Thầy đi, Thầy không trở về
đây nữa, thì trong 5 ngày, 10 ngày là ở đây đi hết, không còn một người nào.
Thầy báo cho mấy con biết rằng Thầy là nòng cốt, Thầy là trụ cột của một sự
hướng dẫn tu tập. Thầy là gương hạnh cho mọi người, mà gương hạnh rời khỏi cái
nơi đây rồi thì nơi đây kể như hoang tàn, không còn một bóng người. Thầy bảo
đảm với mấy con điều đó. Mọi người, người ta về đây là vì Thầy chứ không phải
vì ai hết đâu. Không phải vì cái Tu viện này đâu mà vì Thầy, Thầy bảo đảm với
mấy con, điều đó là điều chắc chắn.
(36:18) Cho nên những điều mà Thầy nói hôm nay
là những điều nói hết những cái tình lý để mấy con hiểu khi tu tập là chúng ta
biết mình tu được hay là không được. Biết mình sống giới luật được hay là không
được. Làm sao chúng ta cũng phải giống như Phật ngày xưa. Khi đến đây Thầy sẵn
sàng, Thầy chấp nhận cho mấy con. Cho nên có lúc, có một vài thầy đến đây, Thầy
từ chối vì Thầy nói rằng Thầy đi ẩn bóng Thầy không có ở đây nữa, là vì cái
trường hợp quá đau. Mà đưa một người khác vào đây để ở trong hoàn cảnh này họ
làm sao tu được mấy con. Nhưng mà vì sự tha thiết, sự quyết tâm, Thầy không nỡ
cho nên Thầy nhận. Nhưng Thầy quyết định là Thầy sẽ giải quyết mọi mặt để Tu
viện càng ngày càng sáng tỏ hơn.
Các con
có những lỗi lầm thì các con cố gắng sửa và đồng thời những lỗi lầm đó không
phải là Thầy cố chấp, Thầy giữ mà Thầy rất thương yêu khi một người biết lỗi
lầm, biết sửa. Điều đó là một cái điều Thầy rất mừng. Bởi vì Thánh nhân từ con
người mà trở thành Thánh, có phạm lỗi mà có biết sửa. Còn con người mà không
biết sửa thì làm sao, không những làm người mà còn làm loài động vật. Mình không
biết sửa lỗi là mình trở thành động vật. Lùi trở lại mà làm loài động vật chứ
không còn con người nữa. Từ con người là một loài động vật như các loài động
vật khác, chúng ta hơn loài động vật là vì chúng ta có trí suy nghĩ, có sự phát
triển của trí tuệ, hiểu biết đúng sai, thiện ác, nhân quả. Chúng ta biết sửa
mình lần lượt chúng ta sẽ trở thành những người có đạo đức không làm khổ mình,
khổ người. Không giết hại lẫn nhau đó là con đường của đạo Phật đã vạch sẵn cho
chúng ta biết để xây dựng con người, để thoát kiếp loài động vật, để trở thành
con người thật sự con người và sống đúng đời sống Thánh hạnh chứ không còn là
con người tầm thường. Đó là đường lối giáo dục đào tạo của đạo Phật bằng tám
lớp học và ba cấp của nó hẳn hoi, rõ ràng.
(38:11) Đó là con đường giáo dục của đạo Phật
để xây dựng con người trở thành con người tốt trên hành tinh này, không thể là
con người đang sống như thế này, là đem lại sự đau khổ cho người. Đạo Phật
không phải là tôn giáo, mà đạo Phật là đạo đức của con người, đem lại sự sống
an vui cho con người trên hành tinh này chứ không phải xây dựng cõi Cực Lạc,
Thiên Đàng hay hoặc là một trạng thái Phật tánh nào, không phải. Điều đó là
điều nhận sai của những người không tu chứng, rồi kiến giải, rồi luận thế này
thế khác, để chứng minh cho những sự thật đó, đó là cái sai. Con người chỉ có
Bốn Chân Lý: Khổ, Tập, Diệt, Đạo, chân lý này ngàn đời không bao giờ có sự thay
đổi được.
Hôm nay
là sự xác định và quyết định như vậy để chúng ta thấy rằng con đường tu theo
đạo Phật. Ở đây, Thầy muốn đem bài kinh này xác định cho chúng ta thấy cái pháp
nào là chơn chánh để mà chúng ta tu tập, đó là Tứ Niệm Xứ! Thầy xác định cho
các con, Thầy dẫn dắt các con đi từ Tứ Chánh Cần cho đến Tứ Thánh Định thực
hiện Tam Minh vẫn không lìa khỏi Tứ Niệm Xứ. Bởi vì Tứ Niệm Xứ là thân, thọ,
tâm, pháp của các con. Bốn chỗ này là bốn nơi mà các con phải thực hiện trên
đó. Bây giờ các con có Tam Minh các con ở trên đó mà thực hiện, chứ không phải
các con rời khỏi chỗ này mà thực hiện Tam Minh được. Đó là một cái điều quyết
định và xác định chắc chắn trong đạo Phật mà đức Phật đã xác định Chánh Niệm -
trong Bát Chánh Đạo là đạo đế - Đức Phật đã xác định Chánh Niệm, thì Chánh Niệm
đó là Tứ Niệm Xứ chứ không phải pháp gì khác.
Cho nên
nói Chánh Niệm tức là trên Tứ Niệm Xứ mà tu cái Chánh Niệm của nó, chứ không
phải là Chánh Niệm là tu những pháp này, pháp kia, niệm Phật hoặc là tụng kinh
niệm chú là Chánh Niệm đâu. Không phải! Tất cả thứ này không phải Chánh Niệm.
Chánh niệm chỉ có Tứ Niệm Xứ mới là Chánh Niệm mà thôi.
(40:12) Thầy hôm nay đứng trên góc độ của đạo
Phật, Thầy xác định cho các con rõ. Cho nên đức Phật di chúc, cái lời di chúc
của đức Phật: "Hãy
lấy mình làm chỗ nương tựa, hãy lấy mình làm ngọn đèn, mà lấy chính Tứ Niệm Xứ
làm ngọn đèn, làm chỗ nương tựa vững chắc để tu tập". Đây
là lời di chúc của đức Phật cuối cùng. Sau lời di chúc cuối cùng này, đức Phật
không nhắc chúng ta phải kiến tánh thành Phật? Sao đức Phật không nhắc chúng ta
phải lấy Tứ Thiền? Sao đức Phật không nhắc chúng ta phải lấy Tam Minh hay là Tứ
Như Ý Túc mà lại nhắc chúng ta lại Tứ Niệm Xứ. Thì các con biết cái pháp nào là
quan trọng. Sao không nhắc mấy cái đó để mà làm ngọn đuốc, làm nơi nương tựa
của mình? Mà tại sao lại nhắc Tứ Niệm Xứ làm ngọn đèn sáng để soi đường mình
đi, làm chỗ nương tựa vững chắc cho mình? Thì các con biết đây là lời cuối cùng
của đức Phật mà. Cho nên lời cuối cùng là một lời di chúc thật sự thương các
con, thương tất cả chúng sanh, để lại cái lời này để chúng ta biết được cái
pháp mà chúng ta tu tập. Cho nên chúng ta làm sao mà chúng ta tu sai được cái
lời này.
(41:21) Đây, bây giờ Thầy tiếp cho mấy con thấy
cái đoạn này: "Này
Ananda, những ai đã tu Bốn Thần Túc (tức là Tứ Như Ý Túc)
*tu tập nhiều lần, thật lão
luyện, thật chắc chắn, thật bền vững, điêu luyện, thiện xảo, thời nếu muốn,
người ấy có thể sống đến một kiếp hay phần kiếp còn lại. Này Ananda, nay Như Lai đã tu Bốn Thần
Túc, tu tập nhiều lần, thật lão luyện, thật chắc chắn, thật bền vững, điêu
luyện, thiện xảo. Này Ananda, nếu muốn, Như Lai có thể sống đến một kiếp hay
phần kiếp còn lại"*.
Các con
thấy khi mà cái người mà Thầy đã nói rằng là đã có bảy năng lực của giác chi và
có Tứ Như Ý Túc tức là Tứ Thần Túc - 4 Như Ý Túc đó tức là Dục Như Ý Túc, Định
Như Ý Túc, Tuệ Như Ý Túc, Tinh Tấn Như Ý Túc, 4 cái Thần Túc này thì cái người
này, họ có thể kéo dài cái tuổi thọ. Thì các con thấy, ngay cái bài đầu trên
kia đức Phật chỉ cho chúng ta cái pháp để chúng ta đối trị bệnh. Còn cái người
mà đã có 4 cái Thần Túc rồi, điêu luyện trên Thần Túc đó, lão luyện trên Thần Túc
đó thì người ta sử dụng Thần Túc đó người ta kéo dài tuổi thọ, người ta không
có cần phải dùng những cái pháp đó đâu mấy con.
Mà tại
sao đức Phật khi mà đau gần chết, đức Phật lại dùng cái pháp này để chỉ cho
chúng ta cái đường lối đi. Chứ tại sao đức Phật có mà đức Phật không dùng Tứ
Như Ý Túc, hét nó một tiếng để cho nó đi liền? Tại sao đức Phật không dùng như
vậy? Là đức Phật muốn xác định cái bài đoạn kinh đó, là xác định để chúng ta
biết rằng bệnh phải dùng như vậy để mà trị đó. Đức Phật dạy chúng ta rất cặn
kẽ. Cho nên đọc đoạn kinh này, chúng ta thấy Tứ Như Ý Túc của Phật rất tuyệt
vời. Người mà tu đến đó là đạo lực đã đầy đủ rồi. Cho nên người ta có Tam Minh,
có Thần Túc đầy đủ. Người ta không còn lo lắng nữa, muốn sống sống, muốn chết
chết. Chúng ta tu tập chúng ta cũng phải đi tận cùng như vậy, chứ không phải
giữa đường đâu mấy con.
(43:35) Hiện giờ, không có nghĩa là mấy con tác
ý mấy con đuổi bệnh được mấy con nói là: "Tôi đi tới đây là tôi mãn nguyện tôi rồi". Chưa
đâu mấy con! Con đường mấy con đi tới nữa chứ chưa phải tới đây đâu. Cho nên
con đường còn đi tới, nó còn đòi hỏi chúng ta nhiều chông gai, nhiều khó khăn,
đâu phải dễ!
Chẳng hạn
bây giờ Thầy nói, bây giờ các con giữ được tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự
trong 1 giờ thì các con thấy nó không có gì hết. Nhưng mà 2 giờ, 3 giờ, 6 giờ
đồng hồ thì mấy con, trạng thái thanh thản này còn đứng ở đây không? Hay hoặc
là nó thay đổi cái gì hay hoặc có những cái gì khác xen vào đó các con biết
không? Mà cỡ không có Thầy, ai gỡ cho mấy con ra chỗ này? Chứ đừng nói chi. Rồi
bắt đầu bây giờ nó từ 10 giờ, 12 giờ đồng hồ thì mấy con sẽ thấy, nó sắp sửa nó
đến cái mức của nó để cuối cùng để mà nó đạt được đạo lực của nó thì nó xảy ra
biết bao nhiêu điều khó khăn cho mấy con chưa?
Nếu không
có một người đi qua, không có người đã đi qua, trải qua kinh nghiệm mà đi trên
con đoạn đường này thì lúc bấy giờ, tâm thanh thản của con nó hiện ra một cái
tướng nào đó mấy con có biết cái gì không?
Bởi vì
khi mà tâm thanh thản nó không phải là tâm phàm phu. Nó không có khởi vọng
tưởng. Nó không khởi tham muốn cái này, cái nọ, cái kia đâu. Nó không bao giờ
còn cái chuyện của phàm phu nữa, mà là những cái chuyện siêu hình, những cái
chuyện mà con người bình thường không thể hiểu được. Và mấy con là con người
đang ở trong cái dạng bình thường mà gặp những cái này mấy con biết cái đó đúng
hay sai không? Dục không!
Bây giờ
cái hơi thở con nó thở ào ào vậy, các con biết làm sao mà thắng đây, khi ở
trong trạng thái vậy mà nó làm như vậy. Hoặc là bây giờ nó co rút cái thân con
lại thì con biết làm sao đây không? Bây giờ đang ngồi sừng sững như vậy mà nó
bắt cái gân nó ở trong thân con nó rút lại, nó rút nó co lại như thế này. Ở
trong cái trạng thái thanh thản đó, Thầy đặt thành vấn đề, nó rút co như thế
này lại, đầu con cúi sát đất, lúc bấy giờ các con biết…
(45:15) Các con làm vậy được sao? Các con hiểu
điều đó? Cho nên vì vậy, khi mà tu hành, phải quyết định, phải có một hướng
tới, chứ không có hướng lui, đi không ngó trở lại. Một là chết, hai là chứng
đạo.
Nhưng mà
có Thầy mà làm sao các con chết được? Thầy nói, trước cái cơn bệnh mà có thể
sắp chết, mà có Thầy thì mấy con cứ vượt qua cơn bệnh liền tức khắc, chỉ cần
Thầy nhắc: "Chết bỏ!
Phải sừng sững thân ngồi lên!” Thì ngay đó mấy con đủ cái nghị
lực, đủ tinh thần. Chỉ một lời nói Thầy đơn giản thôi, mà có Thầy mấy con sừng
sững mấy con chiến đấu với nó. Còn nếu không có Thầy, ai nói lời nói này mấy
con, thì chỉ còn có nước mấy con đầu hàng giặc mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét