98-DI CHÚC GIỚI LUẬT VÀ TỨ NIỆM XỨ
(21:11) Đây Thầy tiếp tục đọc đoạn kinh này cho
mấy con thấy: "Này
Ananda, chúng Tỳ kheo còn mong mỏi gì nữa ở nơi Ta! Này Ananda, ta đã giảng
chánh pháp, không có phân biệt trong ngoài, mật giáo và không phải mật giáo. Vì
này Ananda, đối với các Pháp, Như Lai không bao giờ là vị Đạo sư còn nắm trong
tay." Với còn giữ những gì bí mật nữa các con - đức
Phật đã dạy hết rồi. "Này
Ananda, những ai nghĩ rằng: "Như Lai là vị cầm đầu chúng Tỳ kheo" hay
“Chúng Tỳ kheo chịu sự giáo hóa của Như Lai." Thời này Ananda, người ấy sẽ
có lời di giáo cho chúng Tỳ kheo. Này Ananda, Như Lai không nghĩ rằng: "Ta
là vị cầm đầu chúng Tỳ kheo."
Các con
thấy đức Phật, đức Phật nói Ta không phải là người cầm đầu lãnh chúng đâu, đức
Phật từ chối cái vấn đề đó, mà đức Phật thật sự không phải cầm đầu. Trong đó có
Ngài Xá Lợi Phất, Ngài Mục Kiền Liên và có một số người lãnh chúng chung chứ
không phải có riêng đức Phật, phải hiểu như vậy. Nếu không có ông Xá Lợi Phất,
không có ông Mục Kiền Liên, mà hỗ trợ cho cái giáo đoàn của Phật ngày xưa thì
đức Phật không bao giờ làm cái công việc đó.
Còn ở
đây, nếu mà không có cô Út trợ giúp Thầy chắc Thầy cũng làm không nổi đâu. Thầy
có nói là công cô Út cũng không ít đâu.
(22:54) "Này
Ananda, Như Lai không nghĩ rằng: "Ta là vị cầm đầu chúng Tỳ kheo hay
"Chúng Tỳ kheo chịu sự giáo huấn của Ta." Thời này Ananda, làm sao
Như Lai lại có lời di giáo cho chúng Tỳ kheo? Này Ananda, ta nay đã già, đã
thành bậc trưởng thượng, đã đến tuổi lâm chung, đã đến tám mươi tuổi. Này
Ananda, như cỗ xe đã già mòn, sở dĩ còn chạy được là nhờ dây thắng chằng chịt,
cũng vậy thân Như Lai được duy trì sự sống giống như chính nhờ chống đỡ dây
chằng. Này Ananda, chỉ trong khi Như Lai không tác ý đến tất cả tướng, với sự
diệt trừ một số cảm thọ, chứng và an trú Vô Tướng Tâm Định, chính khi ấy thân
Như Lai được thoải mái."
Nghĩa là
như thế này, bây giờ thân của Như Lai đã già, sắp cằn cỗi, sắp chết rồi, không
có có còn sống dai được nữa. Nhưng mà Như Lai không tác ý đến tất cả các tướng
và với sự diệt tất cả các cảm thọ. Nếu mà hằng ngày đối với bản thân Thầy, Thầy
mà không dùng pháp Như Lý Tác Ý để mà diệt các tướng nó đang hoại diệt trong
thân của Thầy, thì Thầy cũng không sống nữa. Bởi vì Thầy làm việc quá nhiều,
quá sức làm việc của Thầy. Cho nên đối với Phật ngày xưa thì đức Phật chỉ cần
không tác ý, thì ngay đó đức Phật đã nhập diệt liền tức khắc, cái thân nó cằn
cỗi như vậy.
Cho nên,
đức Phật nói Như Lai không tác ý đến tất cả tướng với sự việc trừ mọi cảm thọ,
chứng và an trú Vô Tướng Tâm Định. Khi ấy thân Như Lai được thoải mái. Nhờ phá
đi tất cả những cảm thọ, nhờ an trú được Vô Tướng Tâm Định tức là Bất Động Tâm
đó, thì Như Lai mới thoải mái, còn nếu không thì nó đau nhức chỗ này, đau nhức
chỗ kia.
Các con
bây giờ có nhiều người tuổi già, mấy con thấy cái thân con nó hành, nó không
chết mà nó đau chỗ này, nó đau chỗ kia, nó nhức chỗ nọ, lát thì nó mệt, lát thì
nó khỏe, nó đủ thứ. Cái người già thì bao giờ cái thân già nó như vậy, nó khổ
sở vô cùng.
Nếu không
nhờ cái pháp đó thì cái thân già đó không bao giờ an ổn được nó rất là khó. Bởi
vì trong đoạn này đức Phật nói như thế này, cái đoạn này, đầu đoạn này, chúng
ta thấy đức Phật, có nghĩa là đức Phật nói: "Ta đã dạy hết tất cả các pháp rồi không còn cái gì
nữa". Nghĩa là hiện bây giờ coi như cái thân già này, Ta
không còn mà lãnh chúng nữa được, không còn làm cái việc lợi ích cho chúng được
nữa. Vì vậy mà bây giờ chỉ còn cái tác ý này mà thôi, nếu mà Ta không tác ý thì
coi như Ta xả bỏ thân của Ta. Đó là cái chỗ mà đức Phật đã nói, cái quan trọng
đức Phật sắp ra đi rồi, cái thân nó cằn cỗi rồi, chỉ nhờ sống được là nhờ pháp
Như Lý Tác Ý mấy con. Nhờ cái pháp Như Lý Tác Ý này mà đức Phật ở trong tâm cái
bất động của mình, thanh thản, an lạc, vô sự. Chỗ Bất Động Tâm này mà kéo dài
cái tuổi thọ mình ra. Đó là cái chỗ mà Thầy muốn đọc đoạn kinh này để cho chúng
ta thấy rằng, cái trách nhiệm của đức Phật đã xong với chúng Tỳ kheo đó rồi,
không còn nữa.
(26:32) Cho nên cái đoạn kế tiếp để mấy con
thấy đức Phật nhắc nhở như thế nào. Trước đó là nói trách nhiệm, cái đoạn kinh
đầu thì nói mình đã giảng xong hết tất cả các pháp không có gì mà đức Phật bỏ
sót hết, không có gì mà Ta còn nắm giữ pháp trong tay nữa, ta đã dạy hết rồi.
Kế đó là nói đến cái thân già của mình, chỉ còn là sống nhờ pháp Như Lý Tác Ý
mấy con. Mấy con hiểu chỗ Thầy nói.
Như vậy
là pháp Như Lý Tác Ý của chúng ta rất là quan trọng chứ không phải là thường
đây mấy con. Chính đức Phật nhờ cái đó mà duy trì cái tuổi thọ của đức Phật mà
lúc khoảng thời gian bảy mươi mấy, tám mươi tuổi đức Phật sắp chết, thì Phật
đều là nhờ hoàn toàn pháp Như Lý Tác Ý để giữ tâm bất động của mình. Đến cuối
cùng là đức Phật kêu gọi, các con, bây giờ cuối cùng các con hãy tu tập cái
pháp gì?
Vậy
nên: "Này Ananda,
hãy tự mình là ngọn đèn cho chính mình". Đây các con nghe,
đừng có nương tựa vào ai hết. "Hãy
tự mình là ngọn đèn cho chính mình, hãy tự mình nương tựa chính mình, chớ nương
tựa một gì khác, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng chánh pháp làm chỗ nương
tựa, chớ nương tựa một gì khác. Này Ananda, thế nào là vị Tỳ kheo hãy tự mình
làm ngọn đèn cho chính mình". Đây mới nói ra cái pháp đây
các con. "Hãy tự
mình, tự mình nương tựa chính mình, không
nương tựa một gì khác, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng chánh pháp làm chỗ
nương tựa, không nương tựa một gì khác."
Ở đây là
nhắc đi, nhắc lại chỗ này rất nhiều, để chúng ta được cái chánh pháp để mà
chúng ta tu tập. Nếu mà chúng ta không biết chánh pháp thì khi đức Phật mất và
khi chúng ta bị bệnh đau thì chúng ta không biết cách mà chúng ta nhiếp phục
những cái bệnh đau đó. Cho nên đức Phật xác định tới cái đoạn kế để chúng ta
thấy. Đoạn kinh vừa rồi Thầy đọc đó là nhắc nhở: "Chỉ có mình cứu mình mà thôi chứ
không ai cứu mình được hết". Đừng có cầu khẩn ai, đừng có
van xin ai, đừng nhờ tựa vào ai hết mà chỉ có mình mà thôi. Tin vào mình, tin
vào pháp, đó là cái đoạn kinh vừa rồi mà Thầy nhắc. Tin nơi mình, tin nơi pháp
thì mình sẽ cứu lấy mình.
(28:43) "Này
Ananda, ở đời, vị Tỳ kheo, đối với thân quán thân, tinh tấn, tỉnh giác, chánh
niệm, nhiếp phục mọi tham ưu, ưu bi trên đời. Đối với các cảm thọ, đối với tâm,
đối với các pháp, quán pháp, tinh tấn, tỉnh giác, chánh niệm, nhiếp phục mọi
tham ưu, ưu bi trên đời." Đây
là một đoạn kinh mà đức Phật thường nhắc nhở chúng ta, đó là đoạn kinh gì mấy
con biết không? Tứ Niệm Xứ mấy con! Thân, thọ, tâm, pháp mà khắc phục tham ái,
ưu bi ở trên cuộc đời của chúng ta. Đó là cái pháp mà chúng ta làm cái ngọn
đèn, lấy pháp mà làm cái ngọn đèn, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng chánh
pháp làm chỗ nương tựa, chứ nương tựa một vật gì khác.
Cái đoạn
trên bảo chúng ta phải dùng chánh pháp, đoạn dưới để nói lên chánh pháp. Vậy
chánh pháp đó là gì mấy con biết không? Đó là Tứ Niệm Xứ! Tứ Niệm Xứ đâu có gì
khó đâu. Chỉ là phương pháp quét tâm thôi chứ đâu có gì khó. Tâm thanh thản, an
lạc, vô sự, ngồi đây thanh thản, an lạc, vô sự có nương tựa vào pháp nào không?
Nhưng mà có chướng ngại nào trên thân, thọ, tâm, pháp đó thì mau mau chúng ta
dùng các pháp đẩy lui ra khỏi tức khắc, có đúng không mấy con? Nó là cái pháp,
là ngọn đèn để mà chúng ta soi đường chúng ta đi. Đây có hoàn toàn Thầy dạy mấy
con có ngoài pháp Tứ Niệm Xứ bao giờ đâu.
"Này
Ananda, như vậy vị Tỳ kheo tự mình là ngọn đèn cho chính mình, tự mình nương
tựa chính mình, không nương tựa một gì khác, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng
chánh pháp làm chỗ nương tựa, không nương tựa một gì khác". Thì các
con thấy, đây là cái lời mà đức Phật xác định mình lấy mình và lấy chánh pháp,
mà chánh pháp của đức Phật có nhắc cái bài nào có khác hơn là Tứ Niệm Xứ không?
Ở đây những cái lời di chúc, đây là những lời di chúc cuối cùng của đức Phật để
cuối cùng đức Phật nhập Niết Bàn. Đức Phật sẽ sắp sửa nhập Niết Bàn. Cho nên vì
vậy mà nhắc đi nhắc lại những điều này, tức là nên lấy Tứ Niệm Xứ mà tu tập cho
chính mình và pháp Như Lý Tác Ý và tất cả những điều mà Thầy giảng ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét