100-DỰNG LẠI NỀN ĐẠO ĐỨC CHO CON NGƯỜI
(46:03) Đó, thì hôm nay các con biết rằng Thầy
muốn nhắc nhở, nếu các con đến đây mà các con thấy mình sống độc cư, trầm lặng
được thì các con sẽ xin phép Thầy cho các con ở đây tu tập. Còn các con thấy
sống không được thì các con xin về, Thầy vui vẻ cho các con về. Thầy chỉ cần ở
đây một người chứng đạo chứ Thầy không cần nhiều. Và khi chứng đạo rồi sau này
những giáo trình mà tu học cho tám lớp của đạo Phật và ba cấp của đạo Phật,
chừng đó mở cửa và chuyên tu tất cả những cư sĩ, tu sĩ đều có thể đi vào cái
lớp của Phật giáo học từ lớp Chánh Kiến học một năm, sau một năm thì lên lớp
Chánh Tư Duy, rồi một năm sau nữa lên lớp Chánh Ngữ, lần lượt tám cái lớp này
chúng ta đều tu học. Mỗi lớp đều dạy chúng ta từ hành động đạo đức hẳn hoi.
Chánh
Kiến tức là dạy ý thức của chúng ta nhìn thấy hiểu biết mọi cái ở trong Chánh
Kiến. Nó có những bài vở để mà chúng ta học, chúng ta tập luyện.
Đến lớp
Chánh Tư Duy làm chúng ta có sự suy nghĩ đúng, suy nghĩ sai. Dạy cho chúng ta
có những bài vở để mà chúng ta suy nghĩ đúng.
Đến lớp
Chánh Ngữ dạy chúng ta từ ngôn ngữ, từ lời nói, từ cách thức xưng hô cho đến
cách thức nói ra lời nói không làm khổ mình, không làm khổ người. Người ta dạy
tất cả những ngôn ngữ đó, cái lời nói đó để huấn luyện cho chúng ta tập luyện.
Chúng ta nói sai một cái lời nói, nói một cái lời nói thô ác là chúng ta bị
phạt liền tức khắc. Đó là những cái lớp dạy các con. Cho nên khi mà các con đã
thấm nhuần được một năm mà trong lớp dạy học về Chánh Ngữ, các con ra không bao
giờ nói một lời nói thô lỗ, không bao giờ nói một lời nói lỗ mãng, làm cho
người ta bận tâm mình. Các con không bao giờ nói một lời nói sẽ làm quá đau khổ
người ta. Người ta sẽ huấn luyện cho các con từng cái ngôn ngữ, từng những cái
hành động các con sống để mà hoàn toàn đạo đức không làm khổ mình, khổ người.
Đó, thì
hôm nay trong cái vấn đề về tương lai thì như vậy. Nhưng mà vì hiện giờ mà muốn
đào tạo cho có những người chứng quả A La Hán để đứng trong các lớp đó mà dạy.
Thì Thầy chỉ mong mấy con quyết tâm tu để giải thoát thì mấy con là những người
có thể sau này đứng trên các lớp đó dạy. Các con tu tập không phải lợi ích
riêng cho các con đâu mà còn lợi ích cho bao nhiêu người khác. Người ta đang
chờ đợi mấy con. Con cháu chúng ta đang chờ đợi. Cả cái thế gian này chứ không
phải chỉ có riêng có dân tộc Việt Nam.
Bởi vì
Phật giáo không phải là Phật giáo của riêng một nước nào hết. Phật giáo là cả
con người chứ không phải của một nước nào. Người nào cũng có thể vào con đường
Phật tu học được hết. Bởi vì nó huấn luyện đạo đức sống không làm khổ mình, khổ
người. Chứ nó không có dạy một cái gì cầu khẩn, cái gì khác có một ông Thần
khác, một bà Chúa khác, mà lạy lễ khác. Không có, không bao giờ có! Mà chính
hành động đạo đức của chúng ta. Cho nên nó không, đối với các tôn giáo nó không
có cái tôn giáo nào mà chướng ngại với nó hết. Ở đây thờ Chúa, kia thờ Phật thì
có chướng ngại. Người ta thờ Phật còn kia thờ Chúa thì nó khác, cho nên nó có
chống nhau. Còn ở đây không có thờ ai hết. Hoàn toàn là chúng ta sống đạo đức
sống không làm khổ mình, khổ người.
Cho nên
nó không bị chống ở trong cái hệ tôn giáo và nó không bị nằm trong đảng phái
nữa. Hễ có đảng, có phái thì có phe, có nhóm. Còn có tôn giáo thì phải có thế
lực này, thế lực kia. Cho nên nó manh mún làm cho con người đau khổ thêm. Còn ở
đây đạo đức không làm con người đau khổ, không có phe phái, không có nhóm,
không có tôn giáo gì hết. Ở đây hoàn toàn.
Bởi vậy
Thầy nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có cái đạo đức mới đem lại cho con người hạnh
phúc mà thôi, không có chia con người ra nhóm này, nhóm kia, tôn giáo này, tôn
giáo kia để chia rẽ nhau mà chống nhau. Làm cho con người khổ, làm cho con
người phải chết trong những tư tưởng đó, cái hệ tư tưởng đó."Ờ, tôi theo tôn giáo này thì tôi không
ưa tôn giáo kia đâu, mà tôi theo cái phe này thì tôi không ưa phe kia
đâu." Cái tinh thần nó như vậy, con người mà.
(49:44) Cho nên vì vậy mà chỉ có đạo đức, không
có phe nhóm nào hết. Đó là cái mục đích, hôm nay mà Thầy nói để cho khi các con
biết nhận, mình biết cái nhiệm vụ và trọng trách của chính mình.
Thứ nhất
là cứu mình khỏi bốn sự đau khổ: sanh, già, bệnh, chết.
Thứ hai
là lợi ích cho người sau. Chứ không phải mấy con tu để mà lợi ích cho mấy con.
Trừ ra
những người già yếu, người ta tu được là người ta không còn sức khỏe để mà giúp
cho những người sau. Nhưng cái hành động tu của người ta đạt được vẫn là tiếng
nói của người ta tốt, làm cho người sau, người ta tin tưởng. Cho nên có nghĩa
là, những người già không trực tiếp bằng sức lực của người ta ra giảng dạy hoặc
là giúp đỡ nhưng cái sự tu tập của người ta đạt được vẫn là tiếng nói tốt cho
nền đạo đức này, chứ đâu phải không. Cũng có lợi ích.
Chứ đâu
phải mấy con nói rằng: "Tôi
tu, tôi lợi ích cho tôi rồi, tôi nhập diệt tôi bỏ tôi đi".
Không! Chỉ cần mấy con tu xong là mấy con đã làm cái lợi ích rất lớn, thắp lên
ngọn đèn sáng cho mọi người khác. Người già như vậy, người ta vẫn làm được như
vậy mà. Đó là sách tấn cái tinh thần người ta nỗ lực người ta tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét