97-DẠY ĐẠO QUA KINH NGHIỆM THỰC CHỨNG
(16:13) Đó thì, hôm nay các con thấy rằng,
trong cái vấn đề mà Thầy dạy ở đây, các con đã bỏ hết cuộc đời vào đây rồi, ăn
ngày một bữa, có lợi ích gì cho các con đâu? Tại sao các con lại đi nói chuyện?
Vui gì mà nói chuyện? Còn kết bè kết bạn để làm gì mấy con? Cho nên những lỗi
lầm của mấy con đã làm cho cái Tu viện gần như tan nát. Nếu như một người nào
thì kể như là sụp đổ, nếu mà một người nào mà tu chưa xong, chưa làm chủ được
sanh, già, bệnh, chết như Thầy thì chắc chắn Tu viện này sụp đổ. Người ta sẽ
nói như thế này, nói thế khác thì cái tâm mà nó không bình tĩnh, nó sân lên một
chút thì nó đập tan nát hết. Thầy chỉ cần la hét lên một cái là tan nát hết Tu
viện này không còn một chút nào nữa. Các con hiểu điều đó!
Cho nên
mấy con, người nào mà ở trong cái hoàn cảnh, ở trong cái hoàn cảnh đối tượng
này, biết thì hiểu, mà những người khác thì chỉ nghe thôi chứ còn không biết là
chuyện gì nữa, các con biết. Nếu mà Thầy không có bất động tâm thì cái Tu viện
này còn gì mấy con biết không? Các con hiểu điều đó. Cho nên sự bất động của
Thầy nó cũng giữ cho Tu viện này sừng sững và mãi mãi muôn đời không ai làm nó
tan hoại, không ai đốt sạch nó được. Nhất định là Tu viện Chơn Như sẽ sáng
chói, huy hoàng. Nó càng gặp khó khăn thì người ta mới thấy được Tu viện Chơn
Như. Chứ nếu mà không có khó khăn, không có những điều kiện gian nan của nó thì
chúng ta không thấy nó. Và hôm nay do nhân duyên này mà Thầy đưa ra cái bài này
để cho các con thấy rất rõ ràng, để các con hiểu.
(17:50) Thầy sẽ tiếp tục đọc một đoạn kinh nữa
để các con thấy đây là một sự thật của đạo Phật mà đức Phật cũng như Thầy hiện
giờ rất là thương yêu các con. Thầy sẽ đọc lại đoạn kinh kế tiếp, trong cái
đoạn kinh này. Đây là cái cơn đau thứ nhất và kế tiếp trên bước đường mà đức
Phật đi đến chỗ nhập Niết Bàn. Một nỗi đau thương khi mất Phật. Trong thời điểm
đó người ta mất Phật như người ta mất một cái gì. Cũng như thời điểm này, mấy
con mất Thầy là mấy con mất một cái gì rất quý của mấy con. Đạo đức Thầy viết
chưa xong. Nền đạo đức chưa dựng được lại, ai thay thế Thầy làm việc này? Những
đức hạnh của Tu sĩ của Tăng Ni, ai làm được cái điều này? Chắc chắn chưa ai làm
được. Và kế đó, giáo trình tu học cho tám cái lớp của đức Phật ai làm cái công
việc này, nếu mà trong thời điểm này, Thầy ra đi? Thầy đi thì dễ dàng thôi,
Thầy muốn đi hồi nào rất là dễ dàng theo ý Thầy mấy con. Nhưng nỗi đau thương
của chúng sanh không bao giờ hết sự đau khổ.
Còn đức
Phật ngày xưa, Ngài đã làm xong, Ngài đã làm xong cái nhiệm vụ của Ngài. Nghĩa
là tất cả cư sĩ và Tăng Ni đều hiểu được chánh pháp của Phật trong lúc đó. Ngài
biết rất rõ và Ngài rặn hỏi tất cả bốn chúng của Ngài đều là người nào cũng
nhận thấy rõ ràng những điều này cả, cho nên Ngài ra đi, chứ không phải vì lí
do mà Ngài hứa với Ma Vương Ngài đi. Mà chính đệ tử của Ngài là thông suốt
những điều Ngài đã dạy.
Còn hiện
giờ các con chưa thông suốt, đối với Thầy các con chưa. Còn có người còn bán
tín, bán nghi. Chưa người nào có thể nói rằng quá tin tưởng ở Thầy. Cho nên
những điều mấy con tu là mấy con tu được thì kết quả thì mấy con tin, mà không
kết quả thì mấy con đa nghi. Nhưng mà không kết quả do mấy con tu sai chứ không
phải là do Thầy sai pháp. Thầy dạy đúng chánh pháp của Phật, từng nghĩa lý,
từng kinh nghiệm bản thân của Thầy đã trải trên những chữ nghĩa đó mà viết ra
chứ không phải Thầy tưởng tượng mà viết ra.
(19:48) Nghĩa là một cái nghĩa của nó ở trong
này là phải bằng máu và nước mắt của Thầy trên sự tu tập để làm chủ được thân
mình mà nói lên, chứ không phải nói với một cái hiểu tưởng ra mà dạy. Các nhà
Đại thừa, họ hiểu tưởng ra họ dạy làm chúng ta không biết đường đi. Còn ở đây,
Thầy giải ra điều kiện cụ thể, rõ ràng. Thì các con thấy những điều kiện mà
Thầy giảng như bây giờ đứng trong danh từ với trí óc của mấy con, mấy con đọc
câu này mấy con hiểu nghĩa như thế nào? Như Chánh Niệm Tỉnh Giác: “Đức Thế Tôn giữ gìn tâm Chánh Niệm Tỉnh
Giác", mấy con biết đọc Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con cứ
giải thích cái chữ nghĩa Chánh Niệm Tỉnh Giác, mấy con có biết pháp đó là pháp
gì đâu? Rồi Chánh Niệm Tỉnh Giác ở đâu? Mấy con cũng chưa biết nếu mà Thầy
không giải. Đó là một.
Bây
giờ: "Lấy sức
tinh tấn để nhiếp phục bệnh", các con biết pháp gì không
nếu Thầy không giảng ra. Những cái danh từ đó, mấy con lấy gì mấy con hiểu nó
là pháp gì không? Thầy nói rằng, lấy cái trí mà phàm phu của mấy con mà hiểu
chỗ này mà không kinh nghiệm tu, không có tu xong thì mấy con không hiểu được
mấy chữ này đâu. Không biết lấy pháp gì. Cho nên vậy mà các nhà học giả cứ lờ
qua, giảng lờ qua chỗ này làm cho người ta không biết Phật pháp, lấy pháp gì mà
làm chủ bệnh đây? Các con thấy rất rõ là cái sai của người không tu mà đi giảng
thì như là nói láo gạt người ta chứ sự thật không làm được gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét