96-ĐỨC PHẬT THÂN GIÁO LÀM CHỦ BỆNH ĐAU
(00:02) Định, thì Thiền đó chẳng qua là Tà
Thiền chứ không thể nào là Chánh Thiền Định của Phật được hết. Vì bài kinh Ước
nguyện - đức Phật đã xác định 17 điều lợi ích của giới luật. Muốn ly dục, ly ác
pháp, muốn nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền đều phải giới luật nghiêm chỉnh không hề
phạm một lỗi lầm nhỏ nhặt nào thì chúng ta mới nhập được, còn không thì chúng
ta chẳng nhập được.
(00:26) Nhất là những giới luật mà Thầy đã đưa
ra, giữ độc cư sống trầm lặng một mình để phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý của mình thì mình mới mong mình nhập được các Định, mới mong làm chủ sanh,
già, bệnh, chết. Thậm chí như chúng ta giữ gìn giới luật ước nguyện cho người khác
thì kết quả cũng đem đến lợi ích cho người khác được. Các con thấy giới luật
rất là tuyệt vời! Thế mà tại sao chúng ta xem thường giới luật đến mức độ như
vậy? Trong khi Thầy đã cố gắng để phản lại những bài kinh, những cái lời đức
Phật dạy rất là cụ thể để chúng ta thấy lợi ích của giới luật như vậy.
Và đến
hôm nay thì các con thấy rằng, Thầy đưa ra giáo pháp để chỉ thẳng, vạch thẳng
để chúng ta thấy cách thức làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Nếu chúng ta ly dục,
ly ác pháp thì tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Người ta chửi mình
không giận, đó là giải thoát chứ sao! Mình không tham muốn một vật gì, đó là
giải thoát chứ sao. Có gì khác!
(01:15) Đạo Phật thực tế, cụ thể, rõ ràng,
không mơ hồ, không đi tìm một cảnh giới nào gọi là Cực Lạc, Thiên Đàng. Mà chỉ
nơi tâm chúng ta không còn tham dục, không còn ác pháp là nơi đó là Niết Bàn,
nơi đó là Cực Lạc, nơi đó là Thiên Đàng, nơi đó là Phật tánh chứ không phải cần
chi cầu tu tập để kiến tánh thành Phật. Chỉ cần ngăn ác, diệt ác là chúng ta đã
đạt được những điều… Mà khi tâm chúng ta bất động thì nó đầy đủ những năng
lực, có thể chúng ta làm chủ được bệnh tật.
(01:54) Nhưng trong bước đường tu tập, chúng ta
có nhiều cái khó khăn. Đạo lực chưa đủ mà bệnh đau đến chúng ta làm gì đây? Đức
Phật có dạy chúng ta cách thức để đối phó những cơn bệnh của chúng ta bằng pháp
Tứ Niệm Xứ với tâm Chánh Niệm Tỉnh Giác của chúng ta.
Vậy thì
Thầy xin đọc một đoạn kinh để thấy đức Phật làm chủ bệnh của mình. Đây là Thầy
đưa ra một bài kinh thật sự, một đoạn kinh để chúng ta thấy đây là một sự thật
chứ không phải Thầy bịa đặt ra mà nói rằng pháp Tứ Niệm Xứ là tu tập để làm chủ
bệnh, làm chủ sự sống chết của chúng ta, không phải đâu. Đây là kinh sách có
hẳn hoi, đàng hoàng bằng chữ, bằng nghĩa, bằng sách, bằng mực, giấy trắng, mực
đen rõ ràng. Chứ không, Thầy không đặt.
(02:39) Những gì Thầy dạy cho các con tu tập là
những gì đức Phật đã dạy cách đây 2548 năm chứ không phải Thầy tự đặt ra, không
phải là giáo pháp này của Thầy mà chính của đức Phật. Thầy chỉ là người hiện
giờ có công là dựng lại cho đúng, còn những cái sai là dẹp xuống, đập xuống.
Như ngày xưa đức Phật là một vị Bà La Môn tu theo Bà Là Môn nhưng sau khi chứng
đạo thì tất cả những điều sai của Bà La Môn được đức Phật đập xuống, và đồng
thời dựng những gì đúng của Bà La Môn lên chứ đức Phật cũng không có gì khác
hơn hết.
Cho nên
trong thời đức Phật vẫn có Tứ Thiền - Tứ Thiền của ngoại đạo của Bà La Môn, chứ
không phải của đức Phật. Vẫn có Tam Minh, nhưng là Tam Minh của Bà La Môn chứ
không phải của Phật. Nhưng Tam Minh nào đúng và Tam Minh nào sai? Thời đức Phật
không có nghĩa là người ta tu không có thần thông, có thần thông là Tam Minh
chứ. Nhưng mà Tam Minh đó sai, không đúng đâu.
Cho nên
đức Phật dựng lại cái đúng và cái sai để chúng ta thấy rằng trong con đường của
đạo Phật không hoàn toàn đức Phật cũng chẳng có gì mới. Giới luật thì Phạm
Thiên đã có sẵn rồi. Tất cả những đức hạnh giới luật đều có sẵn. Đức Phật chỉ
lập lại giới nào đúng, giới nào sai. Cái giới mà gọi là Giới Cấm Thủ là những
cái giới khổ hạnh, cái giới mà làm cho người ta quá khổ đau để gọi là tìm trong
sự khổ đau đó mà sự giải thoát thì đức Phật đã chứng nghiệm qua thân của mình.
Sáu năm khổ hạnh nhưng cuối cùng chẳng tìm thấy được trong những giới khổ hạnh
đó để mà tìm lấy sự giải thoát. Cho nên đức Phật phá bỏ không chấp nhận những
cái giới sai lầm đó. Và những cái giới mà đưa lại sự giải thoát thì đức Phật
dựng lên tất cả những cái điều kiện đó cho chúng ta, hôm nay chúng ta tu tập.
Vậy thì
Thầy xin đọc đoạn kinh này để thấy, chúng ta thấy rõ ràng đức Phật đang có
những phương pháp trị bệnh rõ ràng mà chính đức Phật tự trị ngay ở thân mình,
bản thân của mình bằng phương pháp, để rồi Thầy sẽ giải thích từng cụm từ để
chúng ta thấy đức Phật dùng pháp gì. Bởi vì những cụm từ đó quá cô đọng làm cho
người ta không hiểu đó là cái pháp gì. Nhưng đối với Thầy là người đã trải qua
sự tu tập có kinh nghiệm cho nên Thầy biết đó là cái pháp nào mà đức Phật đã sử
dụng. Thầy sẽ giải thích cho mấy con nghe.
(04:45) Đây, Thầy đọc đoạn kinh: "Trong khi Thế Tôn an cư trong mùa
mưa, một cơn bệnh trầm trọng khởi lên, rất đau đớn, gần như muốn chết". Đây là một đoạn
kinh rõ ràng chứ không phải Thầy bịa đặt đâu, Thầy không đặt. Ở đây trong bộ
kinh này là bộ kinh Trường Bộ Tập I, nói về Kinh Đại Bát Niết Bàn: "Nhưng Thế Tôn giữ tâm Chánh Niệm
Tỉnh Giác, chịu đựng cơn đau, cơn đau ấy không một chút ta thán". Nghĩa là không
một chút rên la đó mấy con. Các con đọc lại đoạn kinh này. Thầy đọc lại cho các
con nghe: "Nhưng
Thế Tôn giữ Chánh Niệm Tỉnh Giác", các con nghe cái Định Chánh Niệm
Tỉnh Giác đó, Thầy đã dạy mấy con, từng dạy mấy con Chánh Niệm Tỉnh Giác Định
chứ gì.
Thì bây
giờ, lúc bấy giờ thân của đức Phật đau gần như muốn chết, thì đức Phật chỉ giữ
cái tâm của mình Chánh Niệm Tỉnh Giác, chịu đựng cơn đau ấy không một chút ta
thán, tức là không một chút rên la. Các con nghe câu kinh của Phật rõ ràng
không? Nếu mà bây giờ các con đọc chữ "ta thán" mấy con nói, ờ,
mấy con khó hiểu. Nhưng mà Thầy nói không một chút rên la, không một chút lăn
lộn nào hết, nghĩa là giữ tâm Chánh Niệm của mình như vậy.
Cho nên
thường Thầy dạy mấy con khi mà bệnh đau, mấy con dựng thân sừng sững lên, đừng
có sợ hãi. Thọ là vô thường, nó đến rồi nó đi, nó không phải thật của mình đâu
mà sợ. Dựng lên và ôm pháp mà tu, như ôm phao qua biển, Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Chánh Niệm Tỉnh Giác ở chỗ nào, mấy con biết không? Ở Thân Hành Niệm chứ ở đâu,
nếu mà nói Chánh Niệm Tỉnh Giác mà không có Thân Hành Niệm thì chúng ta ở chỗ
nào? Thân Hành Niệm thì có Thân Hành Niệm nội và Thân Hành Niệm ngoại. Vậy thì
cái phao của Chánh Niệm của chúng ta- cái Chánh Niệm- đó là Chánh Niệm thân
hành cho nên gọi là Thân Hành Niệm.
Các con
nghe cái pháp Thân Hành Niệm chứ gì, là cái niệm thân hành, cho nên bây giờ
Chánh Niệm Tỉnh Giác. Bây giờ tỉnh giác ở trên Chánh Niệm đó, ở trên cái thân
hành đó. Thì bây giờ một là cái hơi thở, đức Phật đã ở trong hơi thở rồi, hai
là phải ở trong thân đi tới, đi lui hoặc là đưa tay ra vô rồi, có phải đúng
không mấy con? Như vậy rõ ràng pháp Phật rõ ràng chứ đâu phải là dối chúng ta
đâu. Cho nên ở đây chúng ta nương vào Thân Hành Niệm thì chính đó là Chánh Niệm
của Phật rồi.
(06:48) Vì vậy mà khi thân này đau gần như muốn
chết nhưng chúng ta vẫn giữ thân ngồi kiết già hẳn hoi lên, và đồng thời Chánh
Niệm Tỉnh Giác trên thân hành của chúng ta. Thì bây giờ ngồi thì có thân hành
nào có khác hơn là hơi thở mấy con, các con thấy rõ chưa? Như vậy là Phật pháp
có hẳn hoi, đàng hoàng. Đây là một bài kinh rõ ràng chứ, để đức Phật đối trị
cái bệnh của mình đây. Thì lúc bấy giờ đức Phật có rên la, nói đau không? Nếu
mà nói đau thì thôi không bao giờ còn Chánh Niệm nữa, phải không các con? Các
con thấy đúng chưa?
Thế Tôn
tự nghĩ: "Thật
không hợp lẽ nếu ta diệt độ mà không một lời với các đệ tử hầu cận ta, không từ
biệt chúng Tỳ kheo…". Nghĩa là đức Phật bấy giờ suy
nghĩ, nếu mà mình bây giờ diệt độ, đau gần chết mà, chỉ cần bây giờ đức Phật
chỉ cần tịnh chỉ hơi thở đức Phật bỏ thân khổ quá thì đâu còn đau nữa mấy con.
Nhưng mà đức Phật nghĩ rằng, bây giờ ta chưa có nói một lời nào với đệ tử của
ta, với những người hầu cận bên ta, như ông A Nan, chưa nói lời nào. Ta ra đi
như thế này không được, đau như sắp chết mà không nói lời nào trước ai hết thì
như vậy là không được.
Cho nên,
đức Phật phải duy trì cái sự sống mình ra và đẩy lui bệnh này ra. Cho nên vì vậy
mà đức Phật, Thầy sẽ đọc tiếp cái đoạn kế để mà các con thấy rằng đức Phật làm
sao mà cho bệnh ra, làm sao mà đuổi bệnh ra. Bây giờ có Chánh Niệm Tỉnh Giác
rồi, ôm đó mà chịu đựng. Thì câu đầu các con thấy nè, đức Phật nói rất
rõ: "Nhưng Thế
Tôn giữ Chánh Niệm Tỉnh Giác chịu đựng cơn đau ấy", bây
giờ nương vào cái hơi thở của mình là đang chịu đựng cái cơn đau, cơn đau như
cắt ruột. Các con thấy không? Ôm cái đó mà chịu đựng, biết hơi thở ra, biết hơi
thở vô nhưng vẫn đau chứ không phải không đau. Nhưng mà nhờ nương vào hơi thở
mà chịu đựng mới nổi, còn không nương vào hơi thở thì không bao giờ chịu đựng
nổi, tức là không nương vào Chánh Niệm Tỉnh Giác thì không bao giờ chịu nổi cơn
đau. Cho nên chúng ta có những phương pháp để nương vào. Vì vậy, mà khi Thầy
bảo các con khi cơ thể chúng ta bị bệnh đau đó thì chúng ta ôm chặt pháp tức là
ôm cái Thân Hành Niệm của chúng ta, cái hơi thở hoặc là cánh tay chúng ta đưa
ra vô, ôm cho chặt. Đó là ôm phao vượt biển mà, sóng gió ba đào nó không dập
chúng ta xuống biển được đâu. Rồi chúng ta sẽ đến bờ an ổn chứ không có gì.
Thường Thầy dạy mấy con như vậy mà.
(09:18) Nhưng mà Thầy tin rằng các con chưa đọc
bài kinh này, các con chưa đủ niềm tin nơi Thầy đâu. Chỉ biết rằng Thầy chỉ
kiến giải, tưởng giải cũng như mấy ông Đại thừa bằng tưởng giải, kiến giải.
Nhưng mà ở đây Thầy tưởng giải, kiến giải bằng sự thật của đức Phật, chứ không
phải bằng cái khác.
Thầy tiếp
tục, khi mà đức Phật nghĩ rằng mình chưa có di chúc, mình chưa có nói lời từ
giã các đệ tử mà bây giờ đau mình chết thì nó thật là nó không đúng cách. Cho
nên đức Phật mới nói: "Vậy
ta hãy lấy sức tinh tấn, vậy ta hãy lấy sức tinh tấn".
Tinh tấn là lấy sức gì? Siêng năng. Bây giờ nó mệt mỏi, nó làm đau nhức, nó
khổ, nó làm cho chúng ta không có còn tinh tấn được nữa, có phải không? Cho nên
đức Phật mới phải lấy sức tinh tấn để mà nhiếp cái tâm mình ở trong cái pháp để
đẩy lui cho nó được. Bây giờ lấy sức tinh tấn như thế nào? Thay vì đau thì ráng
mà nằm mà chịu đau thì nó dễ dàng thôi. Còn mở miệng tác ý để cho đẩy lui bệnh
thì nó rất khó khăn, phải không các con?
(09:56) Cho nên khi đó, chúng ta biết rằng,
trong khi đó đức Phật nói rằng phải tinh tấn để mà nhiếp phục cơn bệnh. Tinh
tấn nhiếp phục cơn bệnh là dùng pháp gì các con biết chưa? "Thọ là vô thường, hãy rời khỏi
thân ta đi. An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành, tôi biết
tôi thở ra." Các con thấy cái tác ý đó để chúng ta
đem lại sự an ổn cho thân chúng ta, phải không? Nếu mà không tác ý, không tinh
tấn tác ý thì một lát chúng ta không tác ý đâu, chúng ta chỉ ôm cái pháp đó mà
chịu đựng, như vậy là chúng ta chịu đựng chứ chưa phải đẩy lui bệnh. Mà tới cái
đoạn này chúng ta mới thấy rõ ràng nhiếp phục cơn bệnh này, nhiếp phục làm cho
cơn bệnh này nó phải phục, nó phải lui ra, có phải nghĩa như vậy không?
Cho nên,
vì vậy muốn nhiếp phục nó thì pháp Như Lý Tác Ý chứ gì? Không có pháp Như Lý
Tác Ý thì không thể nào chúng ta đẩy lui được bệnh này hết. Các con thấy Thầy
dạy có đúng lời của Phật không? Trong đoạn kinh này Thầy dạy không bao giờ sai
cái ý của Phật chút nào hết, chính chỗ này mới là cứu chúng ta. Những người nào
có bệnh đau mà dùng pháp Như Lý đuổi được bệnh, mấy con mới có được niềm tin
nho nhỏ với Thầy. Chứ cũng chưa chắc đã tin Thầy lắm, bởi vì chưa bao giờ mấy
con đọc bài kinh này, đoạn kinh này mà mấy con biết được. Cho nên, dù mấy con
có đọc nhưng mà đọc lướt qua, mấy con quá xem thường nó. Mỗi chữ, mỗi lời của
đức Phật ở trong những kinh của Phật đều có những ý nghĩa rất là sâu, giúp
chúng ta có đủ cái niềm tin để vượt qua những khó khăn.
(11:31) Đó cho nên vì vậy, bây giờ phải tinh
tấn, phải nhớ tinh tấn, phải siêng năng, phải tác ý hoài, phải nhắc nhở hoài,
phải nói: "Thọ là
vô thường, hãy đi khỏi thân ta đi, ở đây không phải là chỗ mày ở. An tịnh thân
hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra".
Rồi tiếp tục tác ý nữa, rồi cứ yên lặng một hơi thở rồi tác ý nữa, chừng nào mà
đẩy lui được, nhiếp phục được bệnh thì mới thôi.
Đây, tới
câu kế nữa, nó tuyệt vời. Ở câu này là nhiếp phục được bệnh bằng pháp Như Lý
Tác Ý rồi mấy con. Rồi câu kế: "Duy
trì mạng căn và tiếp tục sống", kế bây giờ đẩy lui bệnh
mới duy trì được mạng căn, không đẩy lui được bệnh thì phải chết thôi, không có
cách nào khác. Mà bây giờ tiếp tục sống mà sống không có bệnh trở lại, chứ không
phải là sống để cho bệnh trở lại tác động chúng ta nữa. Bây giờ, chúng ta ở
trong pháp chúng ta tác ý như vậy nó hết nhưng khi mà xả nó ra trở lại sao? Các
con hiểu điều đó.
Cho nên,
cái câu cuối cùng đức Phật: "Duy
trì mạng căn và tiếp tục sống", làm cho nó không còn bệnh
đau nữa, làm cho cái mạng căn của chúng ta sống an ổn trở lại chứ không còn đau
khổ nữa. Các con thấy cái chỗ mà đức Phật dạy chúng ta nó rõ ràng và cụ thể
không? Rất rõ ràng. Mà Thầy đã từng dạy mấy con để đối trị với bệnh. Bởi vì mỗi
chúng ta, mỗi con người chúng ta ai cũng biết cái bệnh hết, ai cũng có bệnh
hết, ai cũng khổ vì bệnh hết, bệnh sơ cũng khổ.
Bây giờ
chúng ta lỡ đứt tay thôi chúng ta cũng thấy đau khổ rồi chứ chưa nói đến những
bệnh ngặt nghèo. Thế mà những phương pháp của Phật để đối trị những bệnh rất rõ
ràng như thế này, tại sao chúng ta không tu tập để cứu mình thoát ra những bệnh
khổ. Người tu theo đạo Phật như trong khi đức Phật đau như gần chết như thế này
mà có đi bệnh viện, có đi thầy không? Có kêu A Nan phải đi rước ông thầy này,
ông thầy kia đem đến hốt thuốc cho Phật uống không? Hay là đức Phật nằm đó mà
tỉnh giác để mà dùng pháp của mình đẩy lui?
Đây là
một đoạn kinh để làm chủ bệnh đó mấy con. Sau này các con đọc cái tập Những lời
Phật Dạy mà tập IV, thì mấy con sẽ được đọc đoạn kinh này, từ chú thích của
Thầy rất cặn kẽ để các con biết cách để làm chủ bệnh. Bởi vì làm chủ bệnh là
một, là các con đã làm chủ được, là các con đã dứt được một nỗi khổ rất lớn ở
trong đời sống của các con rồi đó.
(13:49) Đó thì các con thấy, trong cái vấn đề
của đạo Phật nó quan trọng đến cái mức độ đến đời sống của con người thật là
ích lợi quá lớn cho đời sống chúng ta. Đời sống chúng ta không khổ đau, không
tham muốn, không danh, không lợi. Cho đến khi tuổi già, chúng ta khỏe khoắn,
quắc thước không có cái gì làm chúng ta khổ đau hết. Rồi đến khi mà bệnh đau
thì chúng ta có những phương pháp đẩy lui, không còn gì hết. Chứ đâu phải cầu
Phật mà Phật cứu chúng ta hết bệnh được sao, không ai cứu chúng ta hết được
đâu.
Cho nên
tất cả những cái mà gọi là cầu để cho người khác cứu mình thì không bao giờ có.
Chính đức Phật ở đây không cầu ai mà chính đức Phật đã tự cứu mình. Vậy thì
trong khi thời đức Phật chưa có Ông Phật, vậy thì đức Phật đau, cầu ai mà cứu
Phật? Còn chúng ta hiện giờ đó, có Phật thì cầu Phật cứu, nhưng mà Ông Phật Ông
có bảo Ông cứu mình được đâu. Bởi vì nhân quả do mình tạo, thân mình bệnh đau
thì mình phải tự cứu mình, chứ không ai cứu mình được hết.
(15:00) Cho nên giới luật của Phật là thiện
pháp, là đức hạnh. Vì vậy chỉ có giới luật, nó mới chuyển được nhân quả ác của
chúng ta nếu đời sống mà chúng ta sống đức hạnh, chúng ta không nói một lời nói
làm người khác buồn phiền, chúng ta không có những hành động, không có những ý
nghĩ ác ở trong đầu chúng ta thì làm gì chúng ta có những quả khổ, các con hiểu
điều đó.
Cho nên
giới luật của Phật kê ra đều là những điều thiện để giúp chúng ta sống một đời
sống không làm một cái nhân ác thì quả làm sao có khổ đau. Và đồng thời, những
cái quả từ xưa đến giờ mà chúng ta đã gieo một cái nhân vô minh không biết mà
chúng ta đã tạo ra bao nhiêu điều ác mà bây giờ chúng ta đã thọ cái lấy cái
thân nhân quả này.
Cho nên
hôm nay chúng ta chịu, nhưng mà chúng ta chịu mà chúng ta chuyển nó, chứ đâu
phải chúng ta không chuyển. Bây giờ đức Phật đau gần chết đây, gần như muốn
chết đây. Vẫn là cái nhân quả chứ đâu phải không? Nhưng mà đức Phật đã dùng
Chánh Niệm Tỉnh Giác, dùng pháp Như Lý Tác Ý đẩy lui ra bệnh thì nhân quả còn
tác động được nữa không? Không! Hết! Và duy trì mạng căn và tiếp tục sống bình
thường như những người khác. Đây là một bài kinh rất có giá trị, để biết được
các phương pháp của Phật, chúng ta có đặt trọn niềm tin với đức Phật không?
Việc làm của đức Phật cụ thể, rõ ràng chứ không phải nói mơ hồ. Mà đây chính
đức Phật đã chứng minh trên bản thân bệnh đau của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét