64- CHỌN PHÁP TU PHÙ HỢP VỚI ĐẶC TƯỚNG, KHÉO TÁC Ý
(01:10:29) Tu sinh 2: Kính
bạch Thầy! Con xin hỏi Thầy, cái thứ nhất là con bị chướng ngại về hơi thở,
nhưng mà con không tu 18 đề mục của nó mà con đi Thân Hành Niệm với con xả tâm
có được không Thầy?
Trưởng
Lão: À được! Không sao hết, con nghe em của ông Cấp Cô Độc, chỉ
tu Tứ Vô Lượng Tâm, Từ, Bi, Hỷ, Xả mà chứng quả A La Hán, đâu cần phải tu Tứ
Niệm Xứ đâu. Đâu có cần phải tu 18 Định Niệm Hơi Thở đâu, phải không? Mà người
ta có tu Tứ Vô Lượng Tâm, tâm Từ, tâm Bi, tâm Hỷ, tâm Xả. Thế mà rồi người ta
chứng quả A La Hán.
Cho nên
tùy cái duyên, tùy theo đặc tướng, mình hợp cái pháp nào tu. Bây giờ con hợp
pháp đi kinh hành Thân Hành Niệm con tu, nó cũng y như trong hơi thở chứ gì.
Rồi bắt đầu bây giờ con an trú ở trong cái bước đi con, thì con đẩy lui cũng
được chướng ngại pháp chứ đâu phải cần an trú trong hơi thở.
Ví dụ như
bây giờ: “An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, thì
con áp dụng cái câu nói nè: “Cái
thân nó phải an tịnh trên bước đi, ta đi ta biết ta đi”. Đủ
rồi! Ý nghĩa cũng vậy thôi có gì khác nữa đâu. Kia nó hơi thở, cài này bước đi.
Thì con thấy có khác đâu, cho nên nó đâu cần phải hơi thở đâu. Hiểu chưa?
(01:11:38) Cho nên hợp cái nào cứ tu
cái nấy. Chứ bây giờ tôi thở tức ngực tôi quá trời, tôi làm sao thở được mà bắt
tôi cứ thở hoài, chắc tôi chết tôi rồi làm sao?
Cho nên ở
đây con phải tu theo cái đặc tướng của con. Bây giờ con hợp với đi kinh hành,
cũng tu ở trong cái tỉnh thức ở trên kinh hành, còn cái kia nó tỉnh thức trên
hơi thở cũng vậy thôi chứ không có khác đâu. Nhưng mà cái câu pháp hướng nó
phải thay đổi, cái kia thì an tịnh trên hơi thở, còn cái này an tịnh trên bước
đi, chỉ có khéo tác ý thôi.
Ờ, Thầy
chỉ nói tác ý như thế này, nó linh động, nó thiện xảo. Thì lúc bấy giờ chúng ta
thí dụ như bây giờ cái câu: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành…”, đó là cái
câu ở trong cái ý của kinh Phật. Nhưng mà chúng ta có thể nói như thế này nè,
ngắn gọn hơn: “Cái thân
và tâm phải an ổn ở trên cái hơi thở”. Rồi bắt đầu bây giờ hít thở
không nói tới lui gì nữa, rồi một chút: “Cái
thân tâm này phải an ổn trên cái hơi thở”, nhắc nó vậy.
Một lúc
mình thở, khi mình nhắc nó rồi mình thở nghe cảm giác nó chưa an ổn thì mình
cảm giác nó an ổn. Bây giờ hít vô tôi nghe từ trên đầu tới dưới chân nó không
có chướng ngại gì, nó an ổn rồi đó, phải không? Bắt đầu từ đó nó an ổn, mới đầu
thì mình cảm nhận cái an ổn đó sơ sơ, sau đó nó hiện ra cái tướng an ổn thật.
Cho nên bền chí, cứ tập đi rồi nó sẽ an ổn thật.
Mới đầu
thì mình có như cảm tưởng là như thấy nó an ổn, mà thật sự nó an ổn thật. Là
tại vì nó đâu có ngứa, đâu có nhức, đâu có đau chỗ nào mà không an ổn. Phải
không? Bây giờ tôi hít vô nè, tôi bảo cái thân tâm này an ổn, mà cái bảo này là
chuẩn bị cho nó lát nữa nó đau nhức, ngứa gì đây. Phải không? Mình dặn nó: “Mày
không có được, lát nữa mày không có đau nhức, ngứa nghe”. Đó là mình bảo nó về
sau, chứ không phải bây giờ, bây giờ nó đâu có đau nhức đâu mà bảo bây giờ.
Nhưng mà mình dặn câu này có nghĩa là “cái thân này phải an ổn, không có được
đau nhức nữa nghe không. Mày lát nữa đau nhức là không được”. Ý của mình muốn
nói nó như vậy.
Cho nên
bây giờ tôi nương vào hơi thở, tôi mới nhận cái sự an ổn của cái thân tôi bây
giờ không có đau, có nhức chỗ nào hết. Đó, mà bây giờ tôi hít vô, ờ bây giờ cái
tay mày ngứa hả, được rồi, cái ngứa này: “Thọ là vô thường, mày phải đi nghe.
Tao bảo cái thân an mày không chịu an là chết mày nghe! Bây giờ phải nương vào
hơi thở nè”. Mình nói như vậy thôi, rồi mình hít thở, hít thở mình cảm giác an.
Một chút xíu thôi, cái ngứa này nó đâu mất, con muỗi cắn nó cũng bay đi đâu
mất, không biết.
(01:13:53) Đó như vậy là rõ ràng nó an
rồi, thì như vậy nó không còn nữa thì, từ cái chỗ mà cái cảm giác ngứa của con
muỗi mà mình lại nương vào cái hơi thở chứ mình không cần gãi nó, do đó mình
tác ý rồi, mình thấy nó không còn ngứa nữa. Nó trở về cái trạng thái bình
thường hồi đầu mà chưa bị con muỗi cắn. Bắt đầu bây giờ nó lại có một sự an, lạ
lạ. Mình thấy cảm giác nó lạ lạ rồi. Bắt đầu bây giờ nhắc thêm coi nó tới nữa
không? Nhắc thêm nó tới chút, nó an chút. À, như vậy là tôi an được rồi, tôi
làm được rồi.
Ờ, bắt
đầu mấy con nhảy tởn lên: Tôi làm được rồi! Tôi thấy nó an ổn rồi! Mình phải
làm được mình mừng chứ gì. Nhưng mà mừng là mất đó mấy con. Bắt đầu bây giờ
mình ngồi lại làm lại, dẫn cho nó an cho được, thì cái mục đích của chúng ta
dẫn tâm mà cho nó an trú được rồi, chúng ta đẩy lui chướng ngại pháp ở trên
thân rất dễ, có vậy thôi.
Cái mục
đích của mình đẩy lui chừng nào mà tất cả Thân, Thọ, Tâm, Pháp của chúng ta
không còn chướng ngại nữa thì chúng ta thành tựu. Hiểu chưa?
Cho nên
vì vậy mà con đâu có cần tu hơi thở đâu. Nhớ chưa? Cứ lo đi kinh hành cho Thầy.
Thân hành niệm đi được thì cứ đi, mà đi không được thì đi kinh hành bình thường
thôi, cũng là tu thôi. Do đó thì tùy theo câu tác ý linh động mà chuyển câu tác
ý theo đặc tướng của mình thì hiệu quả của nó mà trong Thất Giác Chi gọi là
Trạch pháp, chọn lựa câu tác ý cho mình tu tập, cho hợp với mình thì nó sẽ có
kết quả.
Chứ đừng
có ôm chặt kêu là học thuộc lòng đó, thì không có được. Cái câu nào đó tôi cứ
học thuộc lòng, tôi cứ tác ý theo kiểu thuộc lòng, tôi tụng như tụng tâm kinh
bát nhã. Các con biết tụng tâm kinh bát nhã không? Gõ mõ vầy, “hành thâm bát
nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn…” đọc lia lịa chớ mà không biết ở
trong đó muốn nói gì hết, mà đọc lia lịa. Thì đó là không có được đâu. Các con
mà tác ý cái kiểu đó không được đâu.
Mỗi một
cái mà tác ý ra, là khi mình tác ý bảo cái thân mình là an tịnh đó. Thì bắt đầu
hít vô mình mới cảm nhận từng cái thớ thịt của mình có an tịnh hay không? Thì
như vậy mấy con sẽ tu kết quả. Chứ còn mấy con mà không chịu cảm nhận được thì
mấy con tu không kết quả đâu. Phải không?
Đó Thầy
nói rồi đó, thì như vậy còn hỏi Thầy gì thêm nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét