Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2023

65- CÓ CHƯỚNG NGẠI PHÁP XẢ TÂM CÀNG TỐT

 


65- CÓ CHƯỚNG NGẠI PHÁP XẢ TÂM CÀNG TỐT

(01:15:56) Tu sinh 2: Còn cái thứ hai nữa thì thí dụ như bà già con, thì con cũng quán về cái nhân quả của bà. Theo như con nghĩ, tự nhiên cái ác pháp nó lại tới là con quá bức xúc đi, nhưng mà con cũng quán lại, thành ra tới tối mà 9h rưỡi con thấy là con không có suy nghĩ. Nhưng mà cuối cùng là phải cho cô Út hay. Cô Út thì, kính bạch Thầy, thì hôm nay cái tâm con cũng…​

(Cô Út Diệu Quang: Dạ Thầy, ở ngoài cửa có một đống thơ, ai gửi, quăng vô.

Trưởng Lão: Ờ, được rồi…​

Cô Út Diệu Quang: Không có, ở ngay cái gốc cây để một đống như vầy…​)

Tu sinh 2: Kính bạch Thầy! Con hỏi nhiều quá có mất thời gian không Thầy?

Trưởng Lão: À, không có sao đâu con. Bây giờ Thầy nói, về cái phần mà nhân quả như Thầy nói về phần mẹ con, thì con yên tâm không có lo gì. Bây giờ bà có đang ở trong cái tịnh xá nào đó mà con muốn đưa bà về thì con nên đi về rồi con đưa bà về tới tịnh xá cho yên ổn đi, coi như là nhân quả bà trả rồi bây giờ người ta sắp xếp cho bà yên ổn. Phải không? Bây giờ bà trả nhân quả rồi, thì bắt đầu…​

Tu sinh 2: Bây giờ con hỏi thêm, kính bạch Thầy! Tại vì Thầy nói là hỏi để bà về, bà về đề giải quyết công chuyện rồi bà lên, nhưng mà cô Út nói con phải đi về, thành ra bây giờ con không biết làm sao?

Trưởng Lão: À giờ không biết sao, con cũng xin phép cô Út bây giờ thôi cho con về con giải quyết bà già.

Tu sinh 2: Cô Út thì kêu con đi, nhưng mà con thì con không có muốn đi, con sợ về gặp chướng ngại pháp.

(01:17:56) Trưởng Lão: Ờ, thì gặp chướng ngại càng tốt, gặp chướng ngại thì mình xả, có gì đâu! Càng có chướng ngại thì càng tu tốt chứ có sao mà sợ. Con sợ, con tránh né không tốt đâu. Con cứ ra gặp, như cô Kim Liên cứ về, cho nên càng tốt. Bây giờ nó hết rồi bây giờ nó đâu có nữa, cho mày có nữa tao đến nữa, đến cuối cùng mà tới ngày mà cuối cùng mà tao tới hơi thở cuối cùng mà còn nữa thì thì tao cũng xả nữa. Cuối cùng tao chứng đạo, không có gì tao sợ!

Cho nên đừng có tránh né con, những cái đối tượng đó là những cái nhân quả rồi, mình đừng có sợ. Thôi giờ nói vầy: “Đi ra thì sợ động này kia”. Đừng có nghĩ như vậy đâu, tại cái duyên nó tới rồi, con hiểu không? Nếu mà nó không tới thì mình đừng có kiếm chuyện mình đi phá nó, mà nó tới thì mình phải giải quyết nó chứ đừng có nghĩ.

Thầy nói như cô Kim Liên cổ đâu có muốn cái chuyện mà cổ đi xuống dưới đó đâu. Nhưng mà bây giờ người ta báo rằng bây giờ sư bà, sư trưởng gì bệnh đau thì phải đi, chứ bây giờ cái nhân duyên như vậy mà mình nói: “Tui làm lơ đi, tui cứ nỗ lực tui tu, tui độc cư”, thì không có được đâu, mấy con đừng có nghĩ.

Đây là những cái ác pháp nó đến để cho mình giải quyết được cái tâm của mình mà mình tiếp duyên nhiều khi nó có lợi trên con đường tu mình rất lớn, chứ không phải nó có hại đâu, đừng có sợ!

Độc cư là khi nào mình sống ở đây nó bình an vậy đó mình tự mình tạo ra cái mất độc cư đó thì cái này đáng trách. Còn cái này từ đâu ở ngoài nó đến nó làm cho tui mất độc cư nhưng mà tui vẫn giải quyết được, làm cho cái tâm tui không độc cư, chứ đâu phải là tui ở chỗ này độc cư đâu, tui đi ra chứ tui vẫn giữ độc cư là vì cái tâm của tui nó không bị động trong đó là độc cư chớ.

Con hiểu chữ nghĩa độc cư, Thầy nói cái phá…​

Bây giờ cái sự kiện đó, con ngồi đây con nói con giữ độc cư nhưng mà sự thật cái pháp ở ngoài nó tác động vô mình rồi, thì mình cũng giữ độc cư được đó, thì tức là mình đến đó mình xả cái tâm của mình nó không còn vướng mắc trong này là độc cư. Con cứ đi đi, con cứ đi lo cho bà già đi. Thứ nhất là mình phải tỏ ra đứa con có hiếu, qua cái hành động người ta thấy mà.

(01:19:51) (Cô Út Diệu Quang: Thầy Thầy, cho con 2 cái.

Trưởng lão: Hai cái thơ hả?

Cô Út Diệu Quang: Dạ, cho con 2 cái con trình.

Trưởng lão: Thôi thôi, để chờ Thầy chút, Thầy coi đã.

Cô Út Diệu Quang: Không có để con phải đi trình chứ còn cái này để vầy không được.

Trưởng lão: Để Thầy coi chớ.

Cô Út Diệu Quang: Cho con 2 cái.

Thầy đếm đó là mấy cái dạ?

Trưởng lão: Không biết, bao nhiêu đây để Thầy coi. 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10…​

Cô Út Diệu Quang: Con không biết của ai mà một đống quá trời, con lại con lượm

Trưởng lão: Biết đâu chừng của học trò…​

Cô Út Diệu Quang: Không phải, thơ không, con có đọc rồi.

Tu sinh: …​

Cô Út Diệu Quang: Con đi báo.

Trưởng lão: Trời ơi! Mấy thằng này nó viết cho tốn mực, tốn giấy chứ làm gì! Cho nên mấy thằng này nó viết tốn giấy, kệ nó! Ăn thua gì.

(01:20:54) Trưởng Lão: Bắt đầu bây giờ về phần con xong rồi hén. Con giải quyết cho bà già rồi về tu, không có gì đâu. Vậy nó, cái đó là mình xả cái tâm chớ không có gì. Con hiểu chưa? Đó là cách thức xả tâm mà thực tế, cụ thể hơn. Bởi vì đức Phật trang bị cho mình cái Chánh Tư Duy mà. Cho nên, do đó đâu có bảo mình Chánh Niệm không đâu, đâu có bảo mình Chánh Định không đâu.

Cho nên nếu mà ờ bây giờ đức Phật dạy không có Chánh Tư Duy, ờ Chánh Niệm, Chánh Định…​(không nghe rõ). Hiểu chưa?

Rõ ràng là đức Phật đã trang bị cho mình tám cái nẻo tu chứ đâu phải một cái nẻo đâu mà mấy con cứ cố chấp cái Chánh Niệm, Chánh Định à, mà quên mấy cái kia hết à. Mà chính mấy cái kia mới là quan trọng chứ, nó thuộc về trí mà. Nó thuộc về Tri kiến giải thoát của chúng ta, nó thuộc về trí rồi.

Cho nên do đó mà chúng ta phải đi vào trong cái nẻo này nó nhiều chừng nào, nó lại thấy thoái mái chừng nấy. Cho nên người ta không cần tu Chánh Niệm, Chánh Định luôn. Mà người ta tu nội cái Chánh Kiến, Chánh Tư Duy không, thì người ta ngăn ác diệt ác, người ta sống một đời sống bình thường mà không ai làm động được cái tâm người ta hết, trong cái Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, ác pháp không có xâm chiếm được người ta.

(01:22:00) Tu sinh 3: Con mọi hôm con cũng nói chắc mình thiếu tu quá, mới sanh thiện về đây, rồi giờ vô xả chưa xong nữa là tới thiện pháp rồi, chắc thiếu tu quá.

Trưởng Lão: Sao con nghĩ con thiếu tu? Lẽ Chánh Tư duy thì không có bảo chứ: “À, mình đủ duyên tu quá cho nên nó mới có chuyện này để mà tu”. Phải không? Con phải lý luận như Thầy như vậy mới gọi là mình Chánh Tư Duy chớ. Còn con cứ nghĩ rằng: “Tui thiếu tu, nên thấy buồn bã quá!”. Còn Thầy nghĩ là mình đủ duyên tu, cho nên nó mới xảy ra điều này kia để cho mình tu, thì đó là mình thấy là ờ được phước chứ!

Có gì không con?

(Cô Út Diệu Quang: Thầy cho con để lại chỗ cũ, để lại chỗ cũ rồi công an lại làm việc.

Tu sinh: Cô Út thấy lo quá.)

(01:23:11) Trưởng Lão: Cổ thì nói chung cổ lo quá lo! Bởi vì nó ảnh hưởng lắm mấy con. Có cái gì đó người ta bỏ tùm bậy tùm bạ, người ta nói mình đó. Người ta chụp mũ mình đó chứ đâu phải chuyện giỡn đâu.

Đó mấy con thấy, Thầy thì bất kỳ, bây giờ bắt bỏ tù Thầy vui vẻ thôi, Thầy đâu có ngán đâu. Bởi vì đối với Thầy là giải thoát rồi. Còn sợ mấy con chưa giải thoát mới là khổ thôi, trời ơi! Vầy tôi làm sao tôi tu đây? Mới chết chứ! Giờ Thầy ai làm gì mặc, không lo gì hết.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...