56- ẨN TÂM LÀ GÌ? CÓ NÊN GIỮ ẨN TÂM ĐỂ
TU TẬP KHÔNG?
(46:58) Cái danh từ không biết ai viết cái tờ
này? Cái người nào viết cái tờ này? Cái chữ “Ẩn tâm”.
Câu hỏi
4: Ở đây viết chữ “Ẩn tâm” , nghĩa là mình tránh né, mình
trốn. Không biết đó là tâm gì?
Trưởng lão: Nghĩa là khi người ta chửi mắng mình, rồi mình “ẩn tâm” tức là mình tránh đi, mình đừng nghe. Người ta chửi gì đó mình bít lỗ tai lại, mình đừng có nghe. Có nghĩa là nói mình đừng có nghe lời người ta chửi, mà khi không nghe lời người ta chửi thì cái tâm mình nó không có buồn giận. Ý của “ẩn tâm” có nghĩa là ý như vậy.
Mình
chẳng biết là nó nói cái gì đó, nhưng ngay liền đó thì hết phiền não. Tức là
người ta chửi mà mình không nghe thì đâu có phiền não, như mình đâu có nghe.
Cũng như người ta ở nhà người ta chửi, mình ở đây mình đâu có nghe thành ra
mình đâu phiền não. Đó là mình sẽ không có buồn khổ.
(47:48) Hỏi: Chúng
con kính mong Thầy chỉ dạy cho chúng con biết: Chúng con có thể giữ tâm đó tu
tập được hay không?
Trưởng
lão: Thật sự ra tu tập không phải vậy! Nghĩa là trực tiếp rồi
phải nghe mà tâm bất động thì nó mới đúng. Nghĩa là không có nghe thì nó bất
động là cái chuyện đó là cái chuyện mà không đúng con. Thì cũng như cái người
không biết nó làm sao nó có giận hờn? Cho nên cái chuyện này gọi là cách thức
của mình là tránh né.
Ví dụ
như: Nghe ông chồng mình chửi quá, chạy lại hàng xóm, không thèm nghe nữa. Bây
giờ ông chửi mình mới nghe mấy tiếng đó thôi, sau đó mình không nghe nữa, ông
nói gì nói đã thôi. Mình về không thấy buồn giận nữa, tức là mình không có nghe
nữa. Thì như vậy là mình tránh né, mình trốn chạy.
Còn đối
với đạo Phật, trực tiếp ngay vào sự kiện nhưng mà mình giữ được tâm bất động
thì đó là cái đúng. Coi như là mình đương đầu với ác pháp mà mình xả nó ra, chứ
mình không có trốn chạy. Còn cái kia tránh né trốn chạy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét