55- PHẢI CÓ ĐỦ BA NƠI THÂN – KHẨU – Ý
TÁC ĐỘNG MỚI TẠO THÀNH NGHIỆP?
(40:15) Câu
hỏi 3: Kính thưa Thầy! Có một vị sư bảo rằng: “Nghiệp
thành hình là phải có đủ ba điều kiện thân, khẩu, ý tác động thì mới tạo thành
nghiệp, còn nếu thiếu một trong ba nơi ấy tác động thì không tạo thành nghiệp.
Thưa Thầy, vị sư ấy nói như vậy có đúng không? Chúng con mong Thầy từ bi chỉ
dạy?
Trưởng
lão: Chúng ta thấy như thế này: Nhân thì phải có quả. Bởi vì
nói về nghiệp thì phải có nhân có quả nó mới thành nghiệp, chứ còn có nhân
không thì quả không thành nghiệp. Nhưng cái nhân nó ở chỗ nào? Cái nhân nó là ở
trong ý. Lấy ví dụ để chúng ta dễ hiểu.
Chúng ta
thấy có người đó họ dựng cái xe ở bờ rào, tâm chúng ta khởi cái lòng muốn ra ăn
cắp cái xe này chạy. Nhưng mà cái ý chúng ta khởi chứ chúng ta ngồi đây chúng
ta chưa có đi, có phải là cái nhân không?
Bắt đầu
bây giờ cái nhân nó thúc đẩy, cái ông này bây giờ thấy ông đi riết ở ngoài kia
xa quá rồi, mà coi bộ ông không có để ý cái xe ổng. Dòm cứ theo dõi ổng coi
coi, mình dòm coi coi thấy không có ai hết, không có thấy cảnh sát nữa, như vậy
là có cái dịp tốt quá!
Bắt đầu
bây giờ nó thúc đẩy, cái anh này đứng dậy bước đi, thì hành động đứng dậy bước
đi, nó tới thân hành rồi đó. Hồi nãy ý rồi phải không? Bây giờ tới cái thân
hành rồi. Bắt đầu đó, ảnh mới lại gần cái xe, ảnh dòm tới dòm lui, mà cái mắt
dáo dác của anh, ảnh cũng sợ chứ đâu phải không, sợ người ta bắt được, người ta
đánh! Cho nên vì vậy cái gian thì nó phải có cái mất bình tĩnh rồi, chứ không
phải không. Nhưng mà không ai để ý thì ảnh đẩy chiếc xe, ảnh đem về của ảnh,
tức là ảnh đẩy ảnh lấy luôn. Thì tới cái quả rồi.
(42:03) Nhưng mà đùng cái, cái ông kia ổng thấy
được cái xe tôi để đó mà có người… Ổng ở đằng kia ổng la làng, ở đây bao nhiêu
người chạy xúm bắt anh này. Thì cái quả này phải chịu. Phải không? Cái quả! Cho
nên chúng bắt đánh quá trời quá đất, rồi đem gửi công an bỏ tù nữa! Thì đó là
cái quả chứ gì.
Nhân hồi
nãy ở trong bụng ngồi nói, ở trong ý mình khởi nghĩ, thấy cái xe để đó. Thấy
cái xe cũng đẹp, mình ước ao cái xe quá! Do đó cho nên bây giờ nó phải lần tới
cái hành động, phải không? Hành động mà đi, cái quả. Bởi vì thân, khẩu, ý mà.
Thân là hành động thân của mình chứ gì. Thì nó đã thành cái quả rồi.
Bây giờ,
Thầy nói như thế này thêm cái ví dụ nữa để thấy, để thấy cái nhân quả.
Về cái
miệng của mình nó cũng thành cái quả. Nó có hai nơi quả mà, chỉ có một cái chỗ
ý, một cái chỗ là nhân mà thôi. Thấy không, nhân nó chưa thành quả. Nhưng cái
nhân mà không khéo giữ gìn, thì từ cái nhân nó sanh ra cái quả mấy con. Một
người tham mà cứ mỗi ngày mình nghĩ mình tham, mà mình chưa làm. Nhưng mà ngày
nào cũng nghĩ tham, tới chừng nó thúc đẩy mình tới thế nào cũng đi ăn cắp, ăn
trộm người ta hà.
(43:08) Cũng như, đây bây giờ Thầy nói cho thấy
rõ hơn. Bây giờ hàng ngày mình: “Tôi
ngày ăn một bữa cơm thôi, tôi giữ gìn giới”. Mà bữa nay có người
đem cái miếng bánh để đó, trời ơi! Muốn ăn quá. Bây giờ, ngăn nó: “Mày không được ăn à”, nhắc
vậy, nhưng mà thấy cái bánh nó thèm quá, nó cứ nó thèm hoài. Thì cái ý của mình
ở trong bụng nó muốn ăn chứ gì, là ý của mình nó thèm chứ gì? Nhưng mà cái tay
không dám rớ đâu, rớ nó sợ phạm, bỏ miệng ăn là phạm chứ gì, chưa dám ăn đâu.
Nhưng mà nó cứ thúc đẩy hoài, bữa nào cũng thấy cái bánh nó thèm quá, nó thúc
đẩy: “Mình giờ coi không có ai hết, kệ nó lén ăn một chút chắc không phạm tội
đâu”. Nhưng mà không ngờ thò cái tay bỏ vô miệng ăn thấy nó ngon quá, thôi làm
luôn hết cái bánh chứ. Mới bỏ miệng ăn, chu cha! Nghe nó ngon quá, cái làm luôn
hết cái bánh. Từ đó nó mới phạm tới cái quả. Do nó quen rồi, thì bắt đầu bây
giờ nó thấy cái gì nó thèm cái nó làm đại, mà nó quên dòm chừng như lúc đầu.
Cho nên vì vậy mà người ta bắt được: “Ờ, ông Thầy này ăn như vậy là phi thời”,
có đúng không? Rõ ràng!
Thì bắt
đầu bây giờ ông ăn phi thời rồi, ổng tính cách nào mà để cho người ta đừng có
nói. Ông chế ra, ông nói Phật dạy: “Buổi
sáng chư Thiên ăn”, phải không? Rõ ràng là cái giới ổng chế ra
mà. “Buổi sáng chư Thiên
ăn, buổi trưa thì Phật ăn, chiều chúng sinh ăn, ngạ quỷ ăn ban đêm”,
ông chế ra phải không?
(44:38) Do đó ông thấy: “Ờ, chư Thiên ăn buổi
sáng cũng còn được, sáng tôi uống bột đồ”. Bắt đầu ổng thấy mình chư Thiên. Rồi
ông chế ra nữa, ổng chế ra nữa trưa ăn ngọ, thì ăn ngọ là Phật ăn. Rồi bây giờ
buổi chiều còn chúng sanh mà. được mà đâu có gì! Rồi bây giờ sợ có không ăn đêm
thôi. Cho nên phần nhiều tu sĩ mình là ít có ăn đêm. Nhưng mà giờ họ lại đi
luôn ăn đêm luôn, có mì gói cũng làm thêm mấy gói. Thì như vậy rõ ràng từ cái
chỗ sai phạm này, lén ăn rồi chế cái giới này để che đậy Phật tử chứ gì? Nhưng
rốt cuộc rồi, người ta cũng phát giác ra được.
Đó là
Thầy nói bẻ vụn giới, một giới mà ông bẻ ra nhiều phần như vậy đó, thì nó là bẻ
vụn giới. Cho nên nghe Thầy nói: “Phạm giới, bẻ vụn giới”. Mấy con không biết
cái giới làm sao mà bẻ vụn nó ra? Tức là bẻ vụn như vậy đó, đó là bẻ vụn.
(45:25) Đó thì những cái đó là những cái sai.
Cho nên câu nói của vị sư này nói là đúng. Ba nơi là Thân, Khẩu, Ý nó là trở
thành một cái nghiệp. Mà nếu chỉ có nhân không thì nó chưa nghiệp. Nhưng mà cái
nhân đó nó cứ thúc đẩy hoài, cái nhân mà nếu mình không ngăn chặn được cái nhân
thì cái nhân nó sẽ trở thành cái quả của nó, tức là cái hành động của chúng ta
chi phối rồi, miệng hoặc là thân của mình làm.
Bây giờ
nó tới cái miệng có hai phần, một phần nói, nó cũng thành nghiệp.
Ví dụ như
người ta chửi mình mình chửi lại thì nó thành một cái nghiệp lớn rồi. Còn mình
làm thinh không chửi lại thì nghiệp nó nhỏ hơn. Người ta chửi hơi đã người ta
về, không chửi nữa. Còn giờ mình chửi hơi cái họ xách cây lại đánh mình, mình
lật đật mình vô nhà xách rựa chém họ. Thì hai bên lát có đi ở tù với nằm nhà
thương, nó càng lớn hơn. Đó là nhân với quả nó chồng lên. Cho nên, phải hiểu
được nhân quả. Cho nên vị sư này nói đúng!
Bởi vì ba
nơi mà, nó mới thành nghiệp. Chứ mà nếu một nơi thì nó không thành nghiệp.
Nhưng mà có thể nó hai nơi nó cũng thành nghiệp chứ không phải là nói nó phải
đúng ba nơi. Bởi vì cái ông này rõ ràng ông đâu có nói gì, ông ra ông đẩy xe
rồi người ta bắt ông thôi. Rõ ràng là cái hành động thân với cái ý của ông
thôi, phải không? Đâu có hành động khẩu, mà cũng thành nghiệp đó. Bị chúng bắt
ổng.
Còn cái
hành động khẩu, bây giờ cái ông này ổng đâu có đi lấy, ổng ngồi đây ổng thấy
người ta để cái bánh đó, rồi ổng thọt tay ổng lấy thì cũng thân. Bây giờ tới
cái ổng ăn vô là cái nghiệp khẩu rồi. Giờ ba cái ổng đủ ổng cũng thành cái quả.
Thành ra nó thành thói quen, người ta bắt được người ta thấy ông này phạm giới.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét