50- NGŨ GIỚI
(5:20) Hôm nay vì mục đích Quy y của trong đạo
Phật mà Thầy đại diện cho Phật giáo, cho ba ngôi Tam Bảo, mà đứng ra Quy y. Vậy
thì, xét thấy đúng thì các vị chắp tay lên hướng về tượng Phật mà ước nguyện
xin Quy y Tam Bảo, thì quý vị chắp tay lên lạy một lạy. Rồi kế đó Thầy sẽ
truyền cho năm giới.
Trước khi
truyền cho năm giới thì Thầy sẽ giải thích năm giới:
Tức là
năm giới là năm cái đức làm người. Một con người mà thiếu đạo đức thì chưa phải
là người được, vì nó còn mang bản chất của loài động vật. Cho nên năm giới luật
của Phật đối với người cư sĩ là năm đức hạnh của một người cư sĩ.
Giới thứ
nhất: Cấm sát sanh hại vật. Đó là cái Đức hiếu sinh, biết
thương yêu sự sống. Trước tiên, chúng ta muốn thương yêu mọi vật sống ở trên
hành tinh này thì trước tiên chúng ta hãy thương chúng ta, đừng làm khổ cho
chúng ta. Đầu tiên mình không thương mình thì còn ai thương mình?
Mình nói:
“Tôi thương người này người kia, sự thật chưa chắc đã thương, mình thương
mình”. Cho nên có một câu chuyện như thế này để Thầy nhắc lại cho quý Phật tử
thấy:
Có bà
Hoàng hậu, bà nói với nhà vua: “Bệ
hạ có thương thần thiếp không?”
Thì nhà
vua mới nói: “Ta rất
thương ái khanh. Sao ái khanh lại hỏi vậy?”
Bà hoàng
hậu mới trả lời: “Chắc gì
bệ hạ thương, nếu mà bệ hạ thương, thần thiếp có lỡ mà lấy một ông quan nào đó
thì bệ hạ có chặt đầu thiếp không?”
Thì ông
vua không trả lời được.
“Rõ ràng
là bệ hạ thương bệ hạ chứ đâu phải là thương thần thiếp, nếu mà thương thần
thiếp thì thần thiếp có lấy một ông quan khác thì chắc chắn bệ hạ không bao giờ
bắt tội thần thiếp hết”. Vì mình thương người ta mà.
Đúng là,
người ta nghĩ rằng mình thương người đó chứ sự thật ra là mình mong người ta
trở thành công cụ, cái sự sai bảo của mình thôi. Muốn người ta thuộc về mình,
của mình chứ không có để cho người ta có sự tự do gì của người ta hết. Cho nên
thật sự ra, đối với đạo Phật nhìn thấy cái thương đó là cái không thương gì cả.
(07:39) Cho nên ở đây trước tiên chúng ta phải
biết thương mình. Nhiều khi chúng ta không biết thương mình mà chúng ta làm khổ
mình rất nhiều!
Ví dụ như
có người khác, họ nói lời nặng nhẹ với mình thì mình tức giận lên. Thì đó là
mình đâu có thương mình. Vợ con có nói một lời nói nào đó, nghĩa là lời nói đó
mình chưa có xét nhưng mình nghe trái ý mình là mình tức giận lên liền. Tức
ngay vợ con mình liền, chứ chưa nói là cái gì. Đó là thấy mình có thương mình
không? Nếu thương, tại sao mình làm cho mình khổ như vậy? Tức giận là khổ chứ
đâu phải không khổ sao? Đó, cái đó là cái mình không thương mình!
Cho nên đạo
Phật dạy chúng ta không làm khổ mình, khổ người. Tức là dạy chúng ta thương
mình, thương người. Thương người thì mình có chửi người ta không? Chắc chắn
không chửi.
Ví dụ như
bây giờ đặt thành vấn đề, mình có một người vợ, người vợ mình đi lấy một người nào
đó. Mà mình thương vợ mình thì mình có mắng chửi nó không? Chắc chắn là không
có mắng chửi nữa. Vậy thì mình muốn vợ mình như thế nào cho nó chung thủy với
nhau? Thì mình phải dùng những lời nói ôn tồn. Nếu nó nghe thì đó là nó có cái
nhân duyên tốt, mà nếu nó không nghe thì mình phải thương xót nó, đừng có làm
cho nó khổ. Mà mình cũng đừng có vì chuyện đó mà mình bực tức lên rồi mình làm
cái này, làm cái kia, mình đập nhà đập cửa, rồi mình làm đủ thứ cho nó càng khổ
thêm! Thì chuyện đó người ta gọi là ghen tuông. Chứ sự thật ra thì cái này là
do cái thương không đúng chỗ. Thương không đúng chỗ tức là như hạt lúa mà cái
đuôi, mà mình bốc nó không đúng chỗ cho nên nó bị xóc vào tay. Thương mà thương
không đúng chỗ.
(09:17) Cho nên nhiều khi chúng ta chưa có học
đạo đức nhân quả, cho nên chúng ta không rành về góc độ này. Nhưng ở đây, Thầy
chỉ giảng cho chúng ta biết rằng lòng hiếu sinh thương yêu, thì cái sự thương
yêu đầu tiên là phải thương yêu mình; rồi kế đó thương yêu người khác; rồi kế
đó chúng ta mới thương yêu loài động vật; rồi kế đó nữa chúng ta mới yêu thương
tất cả những sự sống trên hành tinh này, như: cỏ cây, rong rêu,… Tất cả mọi
loài có sự sống là chúng ta thương yêu.
Trường
hợp đặc biệt chúng ta mới chịu vì sự sống của chúng ta. Chúng ta mới chịu ăn
những thực phẩm thực vật. Còn động vật thì chúng ta thấy nó rên la mỗi khi mình
giết nó, nó giãy giụa. Còn với thực vật thì không thấy sự rên la cho nên chúng
ta cố gắng ăn, chứ chúng ta biết nó cũng muốn sống chứ không phải nó muốn chết.
Nhưng vì không ăn nó là chúng ta phải chết, môi trường sống mà, nó phải có sự
cung cấp cho sự sống nhau.
Đó thì
cái lòng hiếu sinh của chúng ta là đầu tiên mà chúng ta đi vào học đạo, thì
người cư sĩ chúng ta nên mình thương mình và thương những người trước tiên, rồi
kế đó là chúng ta tập dần chúng ta thương những loài động vật, những con vật
khác, để chúng ta tránh đi những sự đau khổ do mình gây ra cho người, cho vật.
Đầu tiên là cái Đức hiếu sinh. Đức là cái thứ Nhất mà người cư sĩ chúng ta cần
phải tập.
Bây giờ
chúng ta chưa ăn chay được thì chúng ta cố gắng ăn chay. Bây giờ chúng ta chưa
ăn chay được thì chúng ta đừng cầm cây dao trực tiếp mà đập đầu con cá, cắt cổ
con gà mà hãy mua những vật người ta làm sẵn đi, để chúng ta tránh bớt cái bàn
tay vấy máu của chúng ta đối với cái loài vật, loài vật đang giãy giụa trên bàn
tay của chúng ta. Chúng ta tránh những sự đau khổ đó. Đó là điều đầu tiên của
chúng ta cần tập - đức hiếu sinh, lòng yêu thương sự sống.
(11:08) Giới
thứ hai: Trong giới cấm là không gian tham trộm cắp. Đức đó
là Đức buông xả.
Bởi vì hầu như chúng ta không buông xả. Mỗi mỗi cái gì chúng ta huân vào, chúng
ta cho đó là của mình, cho nên cái gì cũng đem vào mình, vào mình hết. Cuối
cùng nó bị mất mát, nó bị hư hao thì chúng ta buồn khổ. Do chấp dính vật chất
như vậy làm chúng ta buồn khổ. Cho nên đức Phật dạy chúng ta có Đức buông xả.
Như hồi
sáng Thầy đã nói: Có buông xả nhưng lại có Cần lao. Nghĩa là chúng ta không ăn bám vào
người khác, chúng ta không phải là cây chùm gửi để nhờ tựa vào người khác, mà
chúng ta cũng cần lao. Khi cần lao chúng ta thừa, chúng ta lại giúp những người
bất hạnh trong xã hội, an ủi đời sống của họ. Đó là buông xả để không dính mắc
vật chất, buông xả để không dính mắc tiền bạc. Dù chúng ta có mất 1 triệu, 2
triệu, 5 triệu, 10 triệu, chúng ta vẫn thản nhiên, không vì cái sự mất mát đó
mà làm chúng ta đau khổ. Cho nên Đức buông xả giúp cho chúng ta thanh thản
trong cuộc sống của chúng ta.
Như vậy
là chúng ta phải học được đức buông xả nhưng phải siêng năng, cần lao làm việc
chứ không phải buông xả mà bỏ đời tiêu cực, yếm thế là không đúng!
(12:15) Giới
thứ ba: Là giới cấm không tà dâm. Tà dâm có nghĩa là có vợ, có
con rồi mà đi lấy vợ con người khác hoặc lấy người đàn bà khác, mình ngoại tình
như vậy thì giới cấm này cái đức của nó là Đức chung thủy. Sống có tình, có nghĩa với
nhau, đừng có làm một cái chuyện mà trái tình trái nghĩa, phải biết chung lưng
đấu cật sống với nhau, chia sẻ ngọt bùi nhau trong cuộc sống. Đó là cái đức
chung thủy, lòng hiếu nghĩa, có nghĩa có tình với nhau. Thì cái đó mới đúng cái
nghĩa của nó.
Đó là
chúng ta phải học tu những cái điều này, có vợ, có chồng con rồi thì đừng gian
díu với người khác, làm cho gia đình mình tan nát, làm cho gia đình người khác
tan nát. Do cái tâm dâm dục của mình mà sinh ra những điều làm cho mình đau
khổ, người khác đau khổ. Cho nên chúng ta cố gắng giữ gìn cái Đức chung thủy
này thì nó sẽ đem đến hạnh phúc cho người cư sĩ.
(13:15) Giới thứ tư: Cấm
không nói dối. Tức là Đức
thành thật, người nói thành thật là người sẽ được nhiều uy tín,
người ta tin tưởng. Cho nên thí dụ như Thầy tu được cái gì thì Thầy dạy cái
nấy, mà Thầy tu chưa được thì đừng có dạy người ta tu bằng cách này, bằng cách
khác. Tức là cái nói láo, nghe người khác rồi lại nói.
Cho nên
mình nói dối thì tức là nó sẽ không tốt cho mình mất uy tín, làm cho lời nói
của mình nó không hay. Và đồng thời mình chê người ta mà chê không đúng cũng là
nói dối, mình khen người ta mà khen không đúng cũng là nói dối. Khen mà không
đúng tức là nịnh bợ, không nói đúng. Mình vu khống, mình vu oan, mình nói xấu,
mình nói lật ngược, lật lọng thì đều là những người nói dối. Bởi vì trong bốn
điều khẩu nghiệp của mình thì nó thuộc về vọng ngữ, thuộc về nói dối. Cho nên
chúng ta khéo léo, dè dặt, cẩn thận. Thì cái đức đó là Đức thành thật, có nói
có, không nói không, thấy nói thấy, không thấy nói không thấy. Đâu ra đó hẳn
hòi, thì đó là thành thật.
Nếu mà
mình nói ra một lời thành thật mà làm hại người, thì nhớ rằng không nên nói,
nên im lặng như Thánh! Ai nói gì cạy răng cũng không nói, bị vì nói ra làm cho
người ta khổ thì nhất định không nói, đó là cái im lặng. Chứ đừng có dối quanh,
thiếu đức thì không được.
(14:36) Cho nên do sự làm thinh của mình, cũng
gây nhiều cái sự trở ngại rất lớn! Như ngày xưa đức Phật ngồi dưới cội cây tu
hành, thì nhà vua đuổi con nai chạy ngang qua. Thì khi mà đến ngang đức Phật
đang ngồi tu thì mới hỏi đức Phật: “Ông
có thấy con nai chạy qua đây không?”. Thì ông Phật biết rằng:
Hễ mình nói có là chỉ cho nhà vua giết con nai, thì mình mang tội sát sanh. Mà
hễ nói không, nói láo thì mang tội vọng ngữ. Cho nên lúc bây giờ ông Phật không
có trả lời mà làm thinh. Làm thinh thì nhà vua lại bực tức, ông này khi dễ mình
như thế nào mà mình hỏi ông không trả lời. Cho nên nhà vua mới tức giận, mới
làm cho người ta sân lên, người ta chặt tay ổng, người ta móc mắt ông. Cuối
cùng thì nhà vua móc mắt, chặt tay ông thì hối hận mới nói: “Tôi chặt tay, móc mắt ông, ông có giận
tôi không?”, thì vị tu sĩ đó mới nói: “Tôi không có giận, nếu mà tôi giận thì
mắt tai của tôi sẽ không ráp lại được, mà nếu tôi không giận thì mắt tai của
tôi sẽ ráp lại được”. Thì từ đó tai ông, mắt ông nó sẽ ráp lại, nó
lành y như cũ. Thì cái hiện tượng mà xảy ra như vậy có thật hay không?
Đây là
những câu chuyện huyền thoại để nói rằng chúng ta sử dụng thần thông để nhiếp
phục vị vua này. Rõ ràng lúc bấy giờ, đức Phật dùng thần thông để nhiếp phục,
để làm cho vị vua này sợ hãi mà quy phục để quy y Phật, Pháp, Tăng. Thì cái này
không đúng.
Nếu ông
Phật Thích Ca mà dạy điều này là đem những thần thông, ảo thuật này mà gạt
người ta để theo đạo mình. Thì như vậy là không đúng! Ông ta đến với đạo Phật
là mục đích ông đến với đạo đức để mà được giải thoát khỏi sanh, già, bệnh,
chết. Chứ không có đến với mục đích là mai mốt người ta chặt tay, mình biến hóa
nó lành lại; mai mốt người ta có móc mắt mình thì mắt mình nó lành lại; hoặc là
có súng bắn, bắn rồi cái bắt đầu lành lại. Người ta làm vua mà, nếu mà có điều
kiện nó hay như vậy thì người ta đi đánh giặc chứ gì? Súng bắn, dao đâm người
ta không chết, thì người ta đánh, người ta giết biết bao nhiêu người không? Cho
nên ông vua thì ổng ham thần thông đó chứ. Do đó, cái đó là một cái tai họa rất
lớn chứ không phải là tốt đẹp cho con người trên hành tinh sống này đâu!
Cho nên
những điều kiện mà đức Phật nhiếp phục cho nhà vua mà để trở thành đệ tử của
mình; không ngờ ông vua này, ông thấy ông khoái thần thông đó quá, ông mới theo
cầu Phật để dạy cho ông, dạy được ông về đi đánh giặc cho mà xem. Có ai bắn ông
bị chết đâu? Có ai chặt đầu ông được đâu? Chặt cái đầu ông văng ra, cái ông nối
lại liền. Như vậy rõ ràng là học theo pháp Phật để đi giết giặc chứ làm gì? Đó
là cái sai!
Cho nên
rất nhiều câu chuyện ở trong Phật giáo mà chúng ta xét ra thì nó không đúng
Phật giáo. Người ta huyền thoại, người ta đặt điều ra những điều người ta ca
ngợi không đúng cách. Người ta ca ngợi không đúng cách, tức là người ta phỉ
báng Phật giáo.
Thì hôm
nay, Thầy nói ra để thấy một sự thật hiển nhiên, để chúng ta thấy rất rõ ràng.
(17:38) Giới
thứ năm: Là cấm không uống rượu. Giới cấm không uống rượu
là Đức minh mẫn, sáng
suốt. Vì tất cả những chất độc đó, nó sẽ đem đến làm cơ thể
chúng ta bệnh tật, đau khổ! Và đồng thời nó say sưa, nó kích thích thần kinh,
nó làm căng thẳng thần kinh chúng ta, cho nên nó gọi là hưng phấn. Cho nên người
say rượu họ nói một lời, nói đi nói lại, lè nhè, lè nhè nói hoài. Nó làm cho cơ
thể của họ bước tới một bước nó lui lại hai bước, đi tới ngã tới ngã lui, thì
nó không còn vững vàng ở chỗ nào hết. Đó chúng ta đã thấy những người say rượu.
Và đồng
thời họ không còn tỉnh táo cho nên họ về nhà họ chửi vợ, mắng con họ. Nó kích
thích những cái gì bực tức ở trong lòng của họ đó, bắt đầu họ nhớ lại hết, rồi
họ chửi vợ, chửi con họ. Rồi chòm xóm họ cái người nào mà làm cái gì họ bực
tức, kích thích cơn giận nó làm cho họ bực tức lên. Họ lại nhà ông đó, họ uống
ba chén rượu rồi họ chửi mắng người ta tan nát hết trơn, hết trọi. Đó là rượu
nó độc đến mức độ như vậy. Nó làm cho chúng ta không còn tỉnh táo, không còn
trở thành một người hiền lành, ôn hòa, có những lời nói nhẹ nhàng, ôn tồn.
Đó thì
năm đức hạnh như trên Thầy đã nói: Đức hiếu sinh, Đức buông xả, Đức chung thủy,
Đức thành thật và Đức minh mẫn. Năm cái đức này, nó xây dựng cho con người có
một nền tảng đạo đức rất là đạo đức! Làm cho chúng ta sống hạnh phúc, an vui;
làm cho chúng ta có một cuộc sống hài hòa với mọi sự sống khác. Chỉ có năm điều
kiện này mà thôi. Nhưng mà hầu hết là khi mà chúng ta thọ năm giới rồi thì
không phải bắt buộc chúng ta phải ngay liền bây giờ mà làm được. Bởi vì năm
điều kiện, tức là năm cái đức hạnh này tuy vậy rất khó, chứ không phải dễ! Cho
nên chúng ta cố gắng khắc phục, chế ngự mình để giữ gìn lần lượt sẽ đạt được.
Và hôm
nay khi mà chúng ta chắp tay lên để xin thọ năm giới này, chúng ta cũng nên nói
rõ ràng: “Con sẽ lần
lượt, con sẽ khắc phục mình để giữ gìn trọn vẹn năm giới”. Chứ mình
nói ờ: “Bây giờ tôi xin
hứa tôi quy y thọ năm giới này”, thì chắc chắn là mình thọ mình
không giữ trọn vẹn đâu. Cho nên vì vậy mình phải hứa, mình phải cố gắng mình
tập; mình khắc phục, mình tập cho được năm giới này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét