39- Ý NGHĨA BÀI KINH NHẤT DẠ HIỀN
(39:44) Nghĩa là ngày nào, giờ nào chúng ta cũng
tu được như vậy hết. Đừng có ngày nay tôi tu quá tu, ngày mai tôi tu lơi lỏng,
tôi tu chơi thì không được. Ngày nào cũng tu như vậy, tu như cái bài Nhất Dạ
Hiền mà đức Phật đã dạy, một đêm là Thánh Hiền. Phải không? Một đêm làm Thánh
Hiền. Nghĩa là tôi tu hết sức tu. Coi như là đang tôi đang ở trong cái cõi
chết, nghĩa là tôi sắp sửa chết rồi. Bây giờ chỉ còn có hơi thở có chút đây,
tôi ráng tôi tu như vậy.
Thì
đức Phật khuyên chúng ta cái bài kinh Nhất Dạ Hiền, thì bảo chúng ta phải tinh
cần, nỗ lực, siêng năng, không được lười biếng. Đó là cái bài Nhất Dạ Hiền,
phải hiểu được cái ý của nó. Chứ không phải đọc bài Nhất Dạ Hiền bây giờ nói,
quý vị tu một đêm làm Phật đi, có được không? Đâu có được. Cho nên nói rằng cái
sự tinh cần của chúng ta là ở chỗ Nhất Dạ Hiền. Một đêm Nhất Dạ Hiền.
Và
đồng thời đức Phật xác định trên Tứ Niệm Xứ bảy ngày, nếu mà chúng ta ôm pháp
Nhất Dạ Hiền này mà chúng ta tu suốt bảy ngày mà tâm bất động, nếu là ly dục ly
ác pháp hoàn toàn thì chúng ta có đủ Bảy Giác Chi. Thì trong bảy ngày là chứng
đạo, phải không? Cho nên nếu mà bảy ngày mà nó tu Nhất Dạ Hiền tức là tu theo
cái tinh cần, siêng năng, không có biếng trễ đó, như cái bài Nhất Dạ Hiền vậy
đó, một đêm làm Thánh Hiền đó, tu siêng năng như vậy đó. Bảy ngày không chứng,
thì bảo đảm quý vị sẽ bảy tháng, mà không nghĩa là nói rồi phải đúng bảy tháng
đâu. Một tháng hoặc hai tháng, ba tháng, bốn tháng, không biết chừng có thể nó
nó định tĩnh đến cái mức độ mà một ngày một đêm như vậy nó hoàn toàn nó định
tĩnh như vậy là Bảy Giác Chi nó xuất hiện, thì quý vị sẽ làm chủ được điều này
rất rõ ràng, nghĩa là nhập các định thì không có khó khăn mệt nhọc rồi, Tam
Minh nó không có khó khăn rồi.
Nhưng
mà cái chỗ mà Bảy Giác Chi này xuất hiện, nó đòi hỏi ở chúng ta phải tu như là
Nhất Dạ Hiền. Để hiểu rõ từng cái bài kinh của Phật mà, nó xác định được cái
điều mà chúng ta tu tập. Cho nên nếu mà bảy tháng mà chúng ta không thành tựu
là bảy năm, bảy năm không có nghĩa là phải hoàn toàn bảy năm. Mà có thể năm thứ
nhất chúng ta có thể giải thoát, năm thứ hai có thể giải thoát, năm thứ ba giải
thoát. Nhưng mà cái cuối cùng chót của nó là bảy năm. Quý vị bền chí mà tu tập
như vậy bảy năm quý vị sẽ chứng quả A La Hán vô lậu hoàn toàn.
(41:30) Quý vị thấy cái phương pháp của Phật dạy
xác định được cái thời gian để mà chúng ta tu tập, chứ không phải tu vô lượng
kiếp. Đó cái thời gian nó có bảy năm, trời đất ơi bảy năm mà bao lâu, nó qua
nhanh chóng. Nhưng mà chúng ta có tu đúng như vậy không? Tu như một cái ngày
Nhất Dạ Hiền không? Hay là bữa nay chúng ta hăng hái tu có một ngày nay, ngày
mai, ngày mốt, bữa kia tu lơi lơi, tu chừng cầm chừng, cầm chừng, có đúng
không?
Mấy
con thấy cái điều mà đức Phật dạy chúng ta rất kỹ từ cái bài pháp, tại sao
chúng ta không chịu hiểu như vậy? Chứ làm gì chúng ta tu một đêm mà chúng ta
làm Thánh Hiền được? Cho nên có nhiều người nghe nói Nhất Dạ Hiền cái vô cái
ráng tu, tu riết bắt đầu nó buồn ngủ nó đánh gục đầu xuống đó rồi bắt đầu thôi
hết tu. Nhất Dạ Hiền đâu không thấy, Thánh Hiền đâu không thấy mà thấy mình gục
đầu. Mình điên (đó).
Bởi
vì mình tu tập phải chuyên cần cho đúng pháp, cái gì tinh cần thì mình tinh
cần, cái gì tu tập phải tu tập, cái gì ngăn chặn là phải ngăn chặn, cái gì mà
chế ngự là phải chế ngự. Tất cả những cái phương pháp Phật đã trang bị cho mình
hết. Để khi mà cái tâm mình nó có hiện tượng nào đó thì mình phải dùng cái pháp
đó mình chế ngự. Mình tu tập như thế nào? Nó đúng cách mà phải chuyên cần như
vậy, như Nhất Dạ Hiền, chứ đâu phải Nhất Dạ Hiền là Thánh Hiền được liền. Phải
siêng năng tinh cần như vậy, để cuối cùng thì bảy ngày, bảy tháng, bảy năm.
Chúng
ta thấy bảy năm đâu có lâu, người ta học hai mươi mấy năm người ta mới đỗ Tiến
sĩ, mà mình có bảy năm mình thành Phật mình giải thoát, làm chủ sanh tử nó còn
quý hơn là cái ông tiến sĩ. Ông tiến sĩ nè, ông còn đủ cái, ông còn ham ăn, ham
uống, còn tham, còn sân, si. Còn mình tu có bảy năm mình hết tham, sân, si. Mình
làm chủ được sanh, già, bệnh, chết. Có sướng hơn ông bác sĩ không? Vậy mà không
chịu tu. Thì quá uổng không?
Mà
tu cho đúng chứ đừng có tu trật, tu trật là bữa đầu mình ham tu, mình tu dữ
tợn, qua bữa sau mình tu dần dần dần dần, mình tu chơi, tu có hình thức. Đi thì
có biết đi vậy, lúc sanh vọng tưởng, lúc mình không nhiếp phục được tâm thì
phải có vọng tưởng thôi. Rõ ràng là cái sức của mình mình phải biết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét