40- TU CHO VỪA SỨC PHÙ HỢP VỚI ĐẶC TƯỚNG
(43:21) Đức Phật đã dặn
mình: Tu cũng như cái dây đàn, căng quá thẳng thì không nên mà chùng thì không
được, phải vừa. Vậy thì cái sức của mình đến đâu? Mỗi người nó có cái đặc
tướng, có cái sức, sức của chúng ta tu được một tiếng thì chúng ta tu một
tiếng, ai biểu tu chi hai tiếng cho nó căng? Phải không? Mình bị điên, mình tu
mình căng mình bệnh rồi nói “pháp tôi tu sao mà nó bệnh”. Sự thật
mình tu điên, mình tu không đúng.
Bây giờ thay vì cái sức của mình một giờ mà mình tu có 30 phút
à, rồi mình bảo được. Được cái gì? Mình bỏ quá phí cái thì giờ của mình rồi.
Như vậy mình cũng tu điên mình chứ. Mặc dù tu đúng pháp, mà tu quá sức cũng
trật mà tu ít quá cũng sai, không đúng.
Cho nên cái này, cái mà mình muốn tu mà cho đúng như vậy là chỉ
gần thiện hữu tri thức người ta mới kiểm nghiệm, người ta giúp đỡ cho mình, chứ
còn mình làm sao mình biết được? Phải không? Mình làm sao mình biết được. Vì
vậy cho nên do đó nó còn có nhiều cái khó khăn.
Mà mình tu sai một chút xíu, mình ức chế tâm mình thì tưởng nó
xuất hiện. Tưởng nó xuất hiện ở lỗ lai bắt đầu nó nghe tiếng gì, tiếng nói hoặc
là tiếng ù ù gì? Trời ơi bây giờ sao cái lỗ tai tui nó ù rồi? Bộ tui tu nó bệnh
rồi hay sao? Ờ mình tu rồi nó sai cái bắt đầu nó căng thần kinh cái bắt đầu nó
nặng cái đầu nó nhức đầu, hai con mắt mình sao giờ nó cay quá. Ờ rõ ràng là do
mình tu sai rồi, mình ức chế rồi. Thì do như vậy là nếu mà không gần thiện hữu
tri thức, thì người ta làm sao mà người ta xác định cho mình để mình xả bỏ cái
này ra? Mình không xả bỏ, mình tu tới nữa thì mình thành bệnh.
Cho nên ở đây đức Phật như sư hỏi: Đức Phật tu pháp nào? Thầy
xác định tu Tứ Thánh Định mà thực hiện Tam Minh, tức là Sơ Thiền, Nhị Thiền,
Tam Thiền, Tứ Thiền chứ không cái thứ nào. Bởi vì trong kinh nó đã rõ ràng rồi,
chứ không phải Thầy đặt điều. Đó mình đọc lại trong bài kinh …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét