38- ĐẠO NGHIỆP VÀ PHÁP TU
CỦA PHẬT
(33:16) Phật tử 1: Con kính bạch
Thầy, con xin hỏi: Trong suốt thời gian đức Phật tu tập dưới cội Bồ đề, đức
Phật đã dùng cái phương pháp gì trong suốt 49 ngày thiền định để đạt tới sự
giác ngộ chánh đẳng chánh giác? Và mình tu tập từng bước một như thế nào, xin
Thầy cho chúng con được biết rõ?
(33:41) Trưởng lão: Trong bài kinh
Saccaka thì đức Phật có dạy cho chúng ta cái điều kiện nó rất rõ có nhắc lại,
khi đức Phật tu cái 6 năm khổ hạnh, 6 năm khổ hạnh tới cuối cùng đức Phật quá
khổ hạnh, ăn quá ít đó. Thì đức Phật không có đứng dậy nổi, đức Phật nằm, không
có còn cái sức khỏe mà đứng dậy nổi, thì lúc bấy giờ đó thì đức Phật mới hồi
tưởng lại, nằm đó hồi tưởng 6 năm tu tập của mình, tất cả các pháp của Bà La
Môn đã dạy đức Phật tu tập, thì đức Phật không thấy được sự giải thoát mà càng
thấy khổ.
Tu
hơi thở thì coi như là ai lấy cái dây mà siết cái đầu của mình, cố gắng mà ức
chế tập trung đó, nó siết cái đầu của mình, cuối cùng thì cũng chẳng được cái
gì. Và khổ hạnh để cho nó được giải thoát, thì khổ hạnh tận ruột, không ai khổ
hạnh bằng đức Phật rờ xương sống đụng da bụng mà rờ da bụng đụng xương sống, do
ăn quá ít vì vậy mà sức khỏe càng kém đi.
Nghĩa
là Ngài ăn có mấy hột mè thôi, thì ở trong kinh Nguyên thủy thì nói Ngài ăn chỉ
còn bát cháo nhỏ mà thôi, thì do đó sức nó quá kiệt cho nên Ngài không có đứng
dậy được nữa. Thì do đó khi mà không có đứng dậy được, cái tinh thần nó cũng
còn sáng suốt cho nên Ngài mới tư duy mới suy nghĩ, lúc bấy giờ thì Ngài suy
nghĩ, lúc nhỏ mà Ngài đi theo vua cha đó thì dưới cái cây jambu (mà người ta
dịch thành cây hồng táo), thì lúc bấy giờ đó Ngài ngồi chơi dưới cội táo đó thì
Ngài ly dục, ly ác pháp Ngài nhập Sơ Thiền.
(35:14) Thì lúc bấy giờ Ngài nói: Nếu mà mình có
thể trở lại con đường này, có thể là giải thoát chăng!? Sáu năm theo tất cả
những giáo pháp như nhập tới Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, các con thấy đến Phi
Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ là cái định của ngoại đạo rất cao rồi. Thế mà nhập được
rồi các vị thầy thì muốn đức Phật, chia cho một phân nửa để mà hướng dẫn chúng
với các thầy đó. Nhưng mà đức Phật thấy tìm lại không thấy giải thoát. Là khi ở
trong cái định đó thì hoàn toàn nó ở trong cái trạng thái đó thì nó không có
gì, nhưng mà xả ra thì tham, sân, si nó vẫn còn, cho nên Ngài thấy sao nó không
giải thoát?
Và
cuối cùng thì đi qua một cái hướng khổ hạnh, thì cuối cùng khổ hạnh gần chết,
ăn quá ít, khổ như vậy để cho nó hết tham, sân, si, mà trái lại nó cũng còn
tham, sân, si. Do đó cho nên Ngài thấy không giải thoát được. Vì vậy mà Ngài
mới hồi tưởng lại lúc nhỏ mình ly dục, ly ác pháp mình nhập Sơ Thiền. Do đó
Ngài nói: “Nếu mà sức khỏe mình còn có lẽ mình đi cái lộ trình này có
thể giải thoát”. Ngài chỉ hồi tưởng vậy thôi.
Nhưng
mà may mắn thay là lúc bấy giờ có những người mà chăn dê đó. Họ thấy một vị tu
sĩ này bây giờ ngồi không được nữa mà nằm, mà thoi thóp muốn chết rồi. Thì mấy
chú chăn dê thấy thương quá mới vắt sữa dê mới đổ cho đức Phật, đức Phật nhờ
bát sữa dê đó mà tỉnh lại. Tỉnh lại thì đức Phật nói: “Bây giờ mình
phải sống lại bình thường, không được khổ hạnh nữa”. Cho nên Ngài mới đi
khất thực, Ngài mới ăn lại ngày một bữa nhưng mà ăn no chứ không phải ăn ít
nữa. Ăn no lại.
Do
đó năm anh em Kiều Trần Như mới thấy ông này hồi đó khổ hạnh dữ tợn, bây giờ ăn
lại như kiểu này thôi rồi, thôi, mình không chơi với ông nữa. Cho nên mấy ông
này lần lượt lánh, tránh xa, đức Phật chỉ còn có một mình, cho nên Ngài mới đi
đến cội bồ đề, Ngài kiếm cội bồ đề, Ngài mới ngồi xuống cội bồ đề, Ngài thấy
cái chỗ này có thể phù hợp. Cho nên Ngài ngồi dưới cội bồ đề, Ngài mới nguyện
là: “Nếu ta không chứng đạo, thì ta nát xương ở dưới cội bồ đề chứ
không rời đi khỏi”. Không có nghĩa là Ngài ngồi liệt ở đó quý vị.
Cho
nên khi đó Ngài về đó, Ngài về cội bồ đề là Ngài tu pháp gì? Ở trong kinh
Nikaya có nói lại rất rõ ràng, Ngài thực hiện Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền,
Tứ Thiền, rồi Ngài thực hiện Tam Minh liền ngay ở trong đó. Thì có 49 ngày là
tu từ Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền rồi thực hiện Tam Minh trong một
đêm là xong. Đó là cái phương pháp mà gọi là định hữu sắc, cái định hữu sắc chứ
không phải định vô sắc.
Bởi
vì định vô sắc Ngài đã nhập rồi, phải không? Từ Phi tưởng, từ Không tưởng, từ
Phi tưởng Ngài đã nhập rồi. Bây giờ Ngài trở lại chỉ có Sơ Thiền, Nhị Thiền,
Tam Thiền, Tứ Thiền thôi.
(37:46) Cho nên trong khi mà Ngài xác định Chánh
định trong kinh Phật, Ngài xác định Chánh định là cái thứ định gì? Ngài nói Tứ
Thánh Định là bốn thiền. Mà Chánh niệm là gì? Là Tứ Niệm Xứ mấy con. Phải
không? Ngài xác định được cái vị trí cho chúng ta biết được cái pháp ở trên cái
chân lý mà gọi là Đạo Đế. Đạo Đế là một cái chân lý trong bốn cái chân lý của
Đạo Phật, phải không? Cho nên Ngài xác định được cái vị trí. Rồi tại vì Ngài tu
cái pháp này mà Ngài đã chứng đạo được. Ngài đã chứng đạo được giải thoát, Ngài
đã làm chủ được cái sự sống chết của Ngài. Cho nên Ngài nhập định, Ngài nhập
định mà Ngài bỏ thân của mình là Ngài nhập Tứ Thiền Ngài mới xả bỏ báo thân, có
đúng không? Mình đọc lại cái bài kinh Niết Bàn của Ngài thì mình thấy rất rõ
phải không?
Rồi
mình đọc lại cái bài Saccaka thì mình thấy rất rõ là Ngài chọn cái pháp nào
Ngài tu để mà chứng đạo. Sáu năm khổ hạnh không có nghĩa là không lợi ích. Sáu
năm khổ hạnh là sáu năm ly dục ly ác pháp rất là tận cùng, Ngài ly dục hết rồi,
phải không? Cho nên vì vậy mà Ngài đến cội bồ đề là Ngài nhập Sơ Thiền rất dễ,
ly dục ly ác pháp là nhập Sơ Thiền. Ngài rất bình thường không có gì hết, phải
không?
Do
đó đó, thì khi mà Ngài trở về mà Ngài ly dục ly ác pháp thực sự Ngài không còn
khổ hạnh, bình thường rồi. Cho nên vì vậy mà Ngài sử dụng cái năng lực của Bảy
Giác Chi mà Ngài đã thực hiện Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền cho đến Tam Minh.
(39:09) Bốn mươi chín ngày miệt mài, miệt mài để
những cái vi tế của cái tâm ly dục ly ác pháp, mà còn những cái vi tế nó chưa
hết. Cho nên Ngài nỗ lực thực hiện cuối cùng, để những cái vi tế đó nó quét
sạch, Bảy Giác Chi thực hiện ra. Thì lúc bấy giờ chỉ có một đêm mà Ngài thực
hiện cả ba cái minh. Nó đâu có bao lâu.
Thực
sự đức Phật, cho nên đức Phật xác định pháp của Ngài như thế nào? Chúng ta đọc
lại cái bài Nhất Dạ Hiền, một đêm làm Thánh Hiền chứ gì. Đó là mục đích chúng
ta tu phải chuyên cần, tinh cần, tu tập như một đêm là Thánh Hiền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét