35- BỐN GIAI ĐOẠN TỈNH THỨC
(08:30) Còn hồi nãy Chân Giác hỏi Thầy: “Tại
sao người tu theo đạo Phật mà cái người không tu là vào bào thai thì không
biết?”.
Bởi
vì ngay từ cái chỗ hành, vô minh sanh hành, hành sanh thức. Cái thức này do
huân cái nghiệp như thế nào mà cái thức này ngay đó biết liền?
Có
bốn giai đoạn tập tỉnh thức của Đạo Phật:
Khi
chúng ta còn mang cái thân này, chúng ta đã tập tỉnh thức, cho nên cái hành
động mà chúng ta tập tỉnh thức nó vẫn thải ra cái nghiệp của chúng ta, theo cái
nghiệp của chúng ta. Hằng ngày chúng ta tập tỉnh thức mà, “Tôi đi tôi biết
tôi đi” nè, “Hởi thở, biết hơi thở ra vô” nè, thì cái sức
này nó luôn luôn thải ra theo cái nghiệp của chúng ta. Cho nên khi mà cái
nghiệp mà luân hồi của chúng ta nó còn, tức là cái nghiệp tham, sân, si của
chúng ta còn chứ chưa hoàn toàn nhưng mà chúng ta có cái sức tỉnh thức, phải
không? Cái sức tỉnh thức đó nó cũng tiếp tục với cái nhân, những cái từ trường
của tham, sân, si của chúng ta mà thải ra.
Cho
nên khi mà vào bào thai này thì đứa bé này nó tập tỉnh thức có một mức độ nào
đó thôi, cho nên nó vào bào thai nó biết. Bởi vì cái từ trường nó đi vào tiếp
duyên với cái bào thai của mẹ nó, thì ngay đó là khi cái thức này nó vừa, chúng
ta tập tỉnh thức chứ gì. Phải không? Bây giờ cái thân chúng ta vừa bỏ thì cái
từ trường của chúng ta nó tiếp nhận với cái hành của vô minh của người cha của
nó, thì nó nó biết ngay liền là cái thức của nó vừa bỏ xuống, thì nó vừa mất
cái này thì nó biết cái từ trường nó đang tiếp nhận vào cái gia đình nào nó
biết rồi. Thì khi mà mất cái biết ở đây rồi thì nó hết biết rồi.
(10:11) Bây giờ một cái người nằm ở trên giường
bệnh, thì nó sẽ thực hiện qua cái gì mà để nó biết? - Nó qua cái giấc mộng của
nó, thí dụ như nó, chứ không phải là hoàn toàn nó không giấc mộng. Bây giờ cái
người mà nằm, cái người mà chết có người nằm mộng, thấy những cái ác mộng, họ
sợ hãi, rồi họ la họ mới chết, còn có người, bởi vì đó là gọi là cận tử nghiệp,
cái nghiệp cận tử của nó.
Bây
giờ cái người này họ đang sắp sửa chết, họ đang nằm ở trên cái mê muội hoàn
toàn, nhưng mà không ngờ cái mê muội là giấc mộng của họ. Họ thấy như thế nào?
– Họ thấy như, trong khi đó cái tưởng nó hoạt động, họ thấy họ đi vào trong cái
nhà đó, rồi họ vào trong cái bụng mẹ họ. Thì cái thức của họ, họ còn đang sống
ở trên cái thân của họ còn đang sống, nhưng mà khi mà họ nhập vào cái họ mất,
họ mất là cái họ chết. Là tại vì họ thấy cái từ trường của họ qua cái tưởng của
họ, nó thực hiện qua cái biết của họ để đi vào trong cái này.
Thì
bởi vì họ còn sống, họ còn sống nằm trên giường bệnh là cái tưởng họ còn hoạt
động, các con có hiểu không? Cho nên khi đó cái tưởng nó thấy cái nghiệp của
nó, tức là cái hành động mà nó thải ra cái từ trường đó, thì nó thấy khi mà nó
còn sống thì nó thấy cái từ trường đó, nó thấy những cái từ trường của nó thấy
như là nó. Bởi vì cái tưởng nó làm như là nó.
Cho
nên khi đó nó vào trong bụng mẹ thì nó không còn biết nữa, là ở bên đây nó chết
rồi. Chứ không phải là có linh hồn đi vào bụng mẹ, mà cái thức của người còn
sống này nó đang ở trong cái mộng, cái giấc mộng. Cho nên cái tưởng uẩn của nó
hoạt động thành cái giấc mộng đó, cho nên nó ở trong cái giấc mộng đó nó thấy
là nó đi vào cái gia đình đó, rồi nó chui vào cái bụng mẹ của cái người đàn bà
đó thì tới đó cái nó mất, nó không còn biết nữa. Tức là nó thành cái bào thai,
tức là nó chuyển qua cái thức mới khác của nó, nó không biết nữa rồi.
Tức
là nó tu có tỉnh thức ở trong khi nó còn sống, còn khi mà nó vào cái thân khác,
nó không biết nữa rồi. Tức là cái thức mới rồi, chứ không phải là cái thức cũ.
Còn cái thức cũ là cái tưởng của nó, các con hiểu không? Nó tưởng nó, giấc mộng
mà, nó thấy như nó đi đầu thai, các con hiểu không? Các con hiểu cái chỗ này
chưa?
(12:19) Cái chỗ này rất là khéo léo, rất là
thiện xảo lắm. Bây giờ một cái người bệnh sắp sửa chết thì nó thực hiện qua cái
giấc mộng, gọi là cái cận tử nghiệp của nó. Bây giờ nó mới thấy rằng khi đó
thấy rằng nó đang nằm mộng như vậy, nó thấy rằng nó đi vào.
Cũng
như nó nằm mộng, nó thấy người ta dí nó chạy, nó chạy nó trốn, trốn trong cái
đám cỏ. Nó ngỡ rằng, trong cái giấc mộng nó ngỡ rằng nó chui trong cái đám
rừng. Không ngờ nó sanh làm một con kiến, mà nó, tức là nó vào cái bào thai của
con kiến nó sanh ra con kiến biết không? Nó thấy nó chui vào trong cái đám
rừng, không ngờ là cái đám cỏ mà ở trong cái giấc mộng nó thấy đám rừng, phải
không? Nhưng mà khi cái người này chết rồi thì sanh làm con kiến, và vì nó chui
vào đám cỏ, trong đám cỏ nó có một bầy kiến ở trong đó. Nó vào cái bào thai của
con kiến, vì vậy mà nó sanh ra nó làm con kiến con.
Mà
trong khi nó là con người, nó đang nằm, rồi nó mộng nó thấy người ta dí nó sợ
quá, nó chạy, nó chui trong cái đám rừng nó trốn. Nhưng mà không ngờ, nó chui
trong đám rừng là nó chui trong đám cỏ. Bởi vì cái tưởng thì nó thấy nó là đám
rừng, nhưng mà sự thật là đám cỏ. Do đó, trong đám cỏ thì nó có một bầy kiến
trong đó. Không ngờ rằng nó chui vào đám rừng nó vô trong đó thành một con kiến
và nó trở thành một con kiến con, mà nó không ngờ khi đó cái thân này nó bỏ là
nó trở thành cái bào thai của con kiến ở trong này rồi.
Còn
chúng ta thấy cái đầu tiên mà Thầy trả lời để cho mấy con biết rằng cái giai
đoạn mà tỉnh thức thứ nhất là nhập vào bào thai, tôi còn biết tôi vào bào thai.
Và lúc bây giờ cái gì biết tôi vào bào thai? - Đâu phải là một cái ý thức mình
biết đâu. Nó mất đi, nó thực hiện qua giấc mộng, cho nên cái tưởng thức nó mới
thấy, nó mới thấy nó đi vào cái bào thai nó vào cái bụng mẹ của một cái người
đàn bà nào đó, nó vào cái bụng mẹ.
Cho
nên đức Phật diễn tả thế này, hầu hết là không có ai hiểu, chỉ có người tu nhập
định người ta mới thấy được cái điều này rất rõ. Cho nên vì vậy đó khi đó nó ở
trong cái giấc mộng, nó mới thấy cái biết của người này, họ sắp sửa chết chứ
chưa chết, cho nên cái tưởng nó hoạt động. Khi mà nó vào bào thai thì nó chết,
nó chết thì cái tưởng nó cũng ngưng hoạt động luôn, nó cũng hoại diệt luôn, cho
nên nó mất, hết biết rồi. Tức là nó chuyển qua một cái thân khác rồi, thì do đó
nó không còn biết nữa.
(14:33) Bây giờ cái người còn sống như chúng ta
tu tới giai đoạn tỉnh thức thứ hai. Thì bắt đầu bây giờ nó vào bào thai, tức là
nó ở trong cái giấc mộng nó thấy nó vô đây rồi, rồi bắt đầu nó vô đó nó còn
biết. Khi nó mất cái thân này thì cái thức mới nó còn biết, chứ không phải cái
thức cũ nó biết nữa. Cái thức của ngũ uẩn mà cái thức của người chết này nó
hoàn toàn nó mất, phải không? Bây giờ nó còn biết ở trong bụng mẹ. Tức là nó
còn nằm trong bụng mẹ thì nó biết nó nằm trong bụng mẹ thì cái thức đó nó biết.
Thì cái thức này là thức mới, là do cái sức tỉnh thức chúng ta tu, cho nên nó
đi qua bên đây nó còn biết. Còn cái sức tỉnh thức của chúng ta mới có giai đoạn
một thì chúng ta chỉ biết chúng ta vào bào thai mà thôi.
Cho
nên Chơn Giác lúc nãy hỏi, con nhớ không? Mình vào bào thai mình còn biết, sau
khi vô bụng mẹ rồi thì hết biết, là nó qua cái tưởng thức mới của chúng ta ở
trong cái thai nhi, chúng ta không biết, cái thức đó nó còn nằm đó chứ nó không
biết, nó không còn biết nữa. Bởi vì vô minh sinh hành, hành sinh thức nó mới có
cái thức mới này. Nhưng mà cái thức mới này do cái sức công phu mà chúng ta tu
tập sức tỉnh chúng ta thải từ trường ở trong không gian để mà tương ưng sanh
làm một đứa trẻ thứ hai thì cái sức tỉnh thức nó mới chỉ biết nó vào thai mẹ
thôi, chứ nó không hơn nữa.
Bây
giờ chúng ta tu tới giai đoạn thứ hai, tỉnh thức thứ hai thì vào thai mẹ chúng
ta lại biết. Nghĩa là nằm đó, nằm đó cho đến khi mà bà mẹ sắp sửa sanh ra thì
chúng ta không biết, mất cái sức, sức tỉnh thức nó mất rồi, nó không biết. Khi
mà đau đớn quá cái chúng ta mất biết rồi.
Cũng
như bây giờ chúng ta thấy chúng ta mạnh khỏe chúng ta còn tỉnh, nhưng mà khi
đau đớn quá rồi chúng ta mất tỉnh rồi, tức là mất biết rồi, có phải đúng không?
Lúc bấy giờ chúng ta không còn biết nữa, do đó cái đứa bé sắp sửa bà mẹ sanh ra
nó không biết, mà hồi nó ở trong bụng mẹ nó còn biết, tôi đang nằm trong bụng
mẹ nó biết, nó biết rất rõ, phải không?
(16:14) Rồi bắt đầu bây giờ mình tu lên cái tầng
thứ ba, mình tu lên tầng thứ ba. Thì lúc bà mẹ sinh ra nó đau đớn lắm, lúc bấy
giờ mình cũng biết đau, biết đớn, biết đủ thứ hết, biết rõ ràng. Rồi ngay cái
đầu mà sanh ra thì mình cũng biết đau đầu nhưng mà khi lọt lòng nó quên hết, nó
không còn nhớ hồi đó mình là ai, ai đây? Mình không nhớ được, không có nhớ, các
con hiểu chưa?
(16:36) Cho nên đến cái giai đoạn thứ tư, lúc
bây giờ khi mà chúng ta tu tới sức tỉnh thức thứ tư. Thì khi mà chúng ta sanh
ra thì chúng ta còn nhớ lại hồi đó mình ở làng nào, xã nào, con ông gì, tên gì,
bà gì, nó ở xứ nào, tên gì … nó biết sạch hết. Cho nên, có nhiều đứa trẻ mà
sanh ra nó biết nhà, biết làng, biết xã nó đó. Đó là cái sức tỉnh thức của nó
tới thứ tư rồi.
Đức
Phật, ở trong kinh điển của Phật dạy cho chúng ta bốn cái giai đoạn tập tỉnh
thức lận mà. Cho nên các con thấy nếu một cái đứa bé mà sanh ra nó biết cha mẹ
nó đời trước ai là ai, ở trên xứ nào, làng nào thì đứa bé thật là kỳ lạ thiệt
chứ. Nhưng mà thật sự ra cái sức tỉnh thức của nó chứ gì. Cho nên các ông Lạt
Ma hầu hết là tu vào cái sức tỉnh thức này.
Cho
nên có nhiều ông Lạt Ma sinh ra biết được chuyện đời trước của mình chứ gì? Các
con có nghe đọc sách của Tây Tạng chưa? Đó là những cái điều kiện mà giáo lý
của nhà Phật đã xác định điều đó. Nhưng chúng ta tỉnh thức chưa phải là để mà
giải thoát. Cho nên mấy ông Lạt Ma chưa giải thoát, có thần thông thật nhưng mà
chưa giải thoát. Do Mật Tông mà luyện thần thông tưởng, cho nên nó có những cái
đặc biệt nhưng cái đặc biệt đó chưa có thể giải quyết được sanh tử luân hồi,
các con hiểu điều đó chưa? Thấy chưa? Nó rõ ràng cụ thể. Cho nên nó có bốn giai
đoạn tỉnh thức chứ không phải một giai đoạn đâu.
Mình
tập cái pháp gì, tỉnh thức đến mức độ nào, tập tỉnh thức gì? Đến mức độ nào?
Thầy nói bây giờ cái phương pháp nội chúng ta đi kinh hành không, chúng ta cũng
tập từng cái giai đoạn tỉnh thức của nó, các con hiểu không? Bây giờ đi kinh
hành như thế này: “Tôi đi tôi biết tôi đi”, thì chân các con bước đi,
bước đi thì các con biết tổng quát của các bước chân. Trong đó những cái hành
động của cái bước chân đó các con có biết chi li ở trong đó không? - Chưa biết!
Cho nên nó chưa kỹ, thì cái tỉnh thức đó nó chưa phải là giai đoạn 3, giai đoạn
4 đó được.
(18:15) Cho nên khi mà tập Thân Hành Niệm, Thầy
nói như thế này nè, các con thấy nó rất rõ ràng cụ thể. Khi mà tập Thân Hành
Niệm, tức là đức Phật dạy Thân Hành Niệm, tu phải biết trong cái những cái hành
động của mình chứ gì? Thì bắt đầu bây giờ cái chân, thí dụ như đây là cái chân
trái, đây là cái chân mặt này. Thầy bảo: “Chân trái bước!”, thì lúc bấy
giờ Thầy mới chú ý trên cái chân của Thầy, thì Thầy thấy, Thầy bảo: “Nhón
gót lên!” thì cái chân Thầy nó nhón cái gót lên, chứ nó đâu có đưa cái
như vầy. Thì nếu nó đưa cái vầy là nó có “Nhón gót lên” rồi nó “Đưa
tới”, … nó nhiều cái hành động trong này trong một cái bước đi của nó, mà
mình chỉ biết bước không thì đó là mới giai đoạn tỉnh thức thứ nhất. Các con
hiểu điều đó chưa?
Bây
giờ cái giai đoạn thứ hai, thứ ba của nó, nó phải tu tập như thế này. Thì bây
giờ cái giai đoạn mà để tỉnh thức thật cho thật sự tỉnh thức thì bây giờ “Chân
trái bước” thì cái chân trái nó phải dở cái hành động của nó “Đưa
cái gót lên”, rồi nó mới “Đưa cái chân lên”, đó là hai hành động của
nó trong một cái bước đi hai hành động. Bây giờ nó “Đưa cái chân tới” là
một cái hành động nó đưa chân tới rồi, rồi nó “Để cái chân nó xuống”,
rồi nó “Hạ gót xuống” thì nó mới được gọi là cái bước chớ.
Còn
mấy con nói bước là mấy con chỉ biết tổng quát thôi thì như vậy sức tỉnh thức
của mấy con có đầy đủ không? Có trọn không? Như vậy là mấy con bảo mà tôi sinh
ra tôi phải biết nhiều đời nhiều kiếp, tôi chắc chắn tôi sinh ra tôi biết đời
trước tôi là ai thì cái chắc chắn là sức tỉnh thức của mấy con có không? - Đâu
có!
Mà
cái sức tỉnh thức đó tu để làm gì? Các con biết nó thải ra không gian này nè,
bởi vì mỗi hành động của chúng ta đều là lưu lại trong không gian hết chứ. Nó
mới tương ưng, nó mới đi tái sanh chứ, chứ đâu phải linh hồn chúng ta tái sanh.
Cho
nên mấy con ví dụ bây giờ mấy con nè, mấy con học giỏi Sinh ngữ, học Toán giỏi
này, thì nó đâu mất của mấy con đâu. Những cái từ trường học giỏi của mấy con
nó sẽ thải ra, cho nên các con thấy đời nay các con dốt, các con ráng học, đời
sau các con thông minh là do mấy con đã học rồi. Thì cái đó, cái mà mấy con học
tức là cái hành động của mấy con làm đó, nó sẽ thành cái từ trường của mấy con
chứ, nó làm sao mất. Nó tái sanh nó phải đi theo cái đó của nó chớ, cho nên cái
sức tỉnh thức nó cũng đi theo nó đó chứ, mặc dù nó qua một cái thân mới, một
cái thức mới, nhưng mà cái sức tỉnh thức đó nó phải còn chứ nó đâu mất được. Nó
phải theo mấy con chứ! Dù một ngàn lần cái thức mới của mấy con nó vẫn mang
theo chứ, nó đâu mất.
(20:23) Cho nên trên cái sự tu tập của Phật phải
hiểu rõ, rất rõ, là chỉ có những người mà người ta nhập được các định, người ta
mới quan sát được tất cả những sự kiện xảy ra. Ngồi đây mà người ta dùng cái
Thiên Nhãn Minh, tức là cái trí tuệ Tam Minh người ta quan sát vũ trụ, mà vũ
trụ là vô cùng, vô tận. Nhưng mà người ta ở đây, người ta ngồi đây người ta
nhìn như mình nhìn chỉ ở trong lòng bàn tay, thấy trước mặt của mình mọi vật.
Thì
các con thấy người ta tu hành người ta rất vất vả cực khổ, người ta ăn ngày một
bữa, người ta sống đâu có phải như ngoài đời đâu. Người ta sống một mình mà đền
đáp lại cái công lao tu tập của người ta bằng cách mà người ta tu đến cái mức
độ mà người ta ngồi quan sát vũ trụ, người ta biết được tất cả những cái hành
tinh ở trên không gian này là như thế nào người ta biết được, đâu phải người
tu, người ta chỉ có biết tu mà thôi đâu.
Khi
tu rồi người ta quan sát rất kỹ, người ta nhìn thấy cái con người nó đủ cái
phước duyên như thế nào người ta biết được từng cái duyên phước của chúng sanh
nữa. Bởi vậy người ta tu người ta thấy nó cực khổ mà nó không có phí, nó hạnh
phúc vô cùng lận, người ta biết được, còn bao nhiêu người quá vô minh không
hiểu được.
Cho
nên Thầy khuyên mấy con bỏ hết đi mà tu đi, rồi sẽ thấy được tuyệt vời, chứ
đừng có tu danh, tu lợi, tu ăn, tu uống này, ngàn đời mấy con không có làm gì
được đâu, cũng như người thế tục, nó đau khổ nó vẫn đau khổ, nó không bao giờ
nó thoát. Phải nỗ lực tu như vậy!
Cho
nên ở đây do Chơn Giác hỏi Thầy phải giải thích cho mấy con nghe nó có bốn giai
đoạn tỉnh thức mà như trong kinh đức Phật đã dạy. Và những người tu sĩ mà đã
tập tu thiền định thì nó ở trong tầm vóc tỉnh thức nào, nó ức chế nó lọt vào
cái định nào, đều là có xác định rất rõ ràng.
Một
người tu rồi thì người ta nhìn lại người ta biết được từng cái cấp độ tu tập,
cái sai, cái đúng người ta biết. Còn mình chưa tu chưa tới mình không biết nhập
cái định này là cái định gì, nó như thế nào, sao mình chưa hiểu. Nhưng mà cái
người tu người ta sống ở trên cao người ta nhìn xuống ở dưới những cái thấp
người ta thấy rõ ràng là ngoại đạo nó chưa có giải thoát được gì. Và tu cái đó
là nó sẽ đi vào cái chỗ nào người ta biết liền. Còn mình chưa có tới thì mình
ngơ ngác mình không hiểu. Do đó mình đọc lại kinh sách mình không giải nổi
những cái danh từ mà Phật đã nói ra, Phật đã dạy mà mình không có hiểu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét