Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2023

34- NGHIỆP TÁI SANH

 

34- NGHIỆP TÁI SANH

(04:27) Cho nên, hồi nãy Thầy có nói nếu có cái thế giới của chư Thiên, có thế giới của chư Phật mà con người chúng ta mà lên trên đó thì chúng ta sống với các người đó không được, là tại vì chúng ta sống cái kiểu mà chúng ta tham lam quá thì lên trên đó chúng ta ăn hiếp mấy người đó. Cho nên mấy người đó họ cũng không muốn cho chúng ta lên đâu. Buộc lòng như vậy, bởi vì cái tâm của chúng ta chưa có chuẩn bị cho mình những cái tốt, thì mình lên đó làm sao được, bằng chứng là chúng ta phải ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện. Chúng ta sống toàn thiện thì bây giờ chúng ta không muốn họ cũng rước chúng ta về trên.

Đó là đặt vấn đề có, nhưng mà sự thật là không có. Mà ngay cái trạng thái của chúng ta. Mà cái trạng thái của chúng ta nó được thanh thản, an lạc, vô sự đó là Niết bàn, đó là cái trạng thái giải thoát, vì vậy mà cái từ trường đó vẫn là từ trường giải thoát. Cho nên chúng ta khi mà không tu thì chúng ta có cái nghiệp lực, cái nghiệp lực thiện ác mà tái sanh luân hồi chứ không phải linh hồn, mà khi tu thì chúng ta có cái nghiệp, cái nghiệp không tham, sân, si.

Hằng ngày Thầy tác ý như thế này: “Tâm như cục đất không có tham sân si”, không ngờ nó trở thành cái nghiệp không tham, sân, si, cái tác ý này nó mới trở thành cái nghiệp không tham, sân, si, cái lực của nó. Cho nên cuối cùng Thầy còn được cái này, cái Thầy chết Thầy, một người tu rồi chết nó cũng, ngũ uẩn này nó cũng không còn một cái vật gì nữa hết, mà nó còn cái nghiệp của nó, là cái sức tác ý của nó, tâm không có tham, sân, si.

Nhưng mà tới chừng mà tác ý đến cái mức mà tham, sân, si nó không còn thì cái lực này nó lại là cái lực không tham, sân, si. Gọi là nghiệp không tham, sân, si. Còn cái nghiệp tham, sân, si nó luôn luôn tái sanh luân hồi; còn cái nghiệp mà không tham, sân, si luôn luôn nó vĩnh viễn nó chấm dứt luôn cả không còn luân hồi, bởi vì nó không tham, sân, si nó không còn luân hồi nữa.

Cho nên cái người tu hỏi nó còn cái gì? Nghĩa là bây giờ mình tu mà ngũ uẩn mình cũng hoại diệt mất hết, thì cái người không tu cũng mất hết thì vậy tu để làm gì?

(06:12) Rõ ràng là cái người không tu thì còn cái nghiệp tham, sân, si đi tái sanh luân hồi; mà cái người người tu thì phải còn cái nghiệp không tham, sân, si. Cho nên đức Phật ví dụ: Một cái cây kia mới mọc lên thì vỏ và giác, nó đâu có cái lõi phải không? Nhưng mà quá trình thời gian của nó lớn lên thì nó sẽ có lõi. Chúng ta cũng như cái cây mới mọc mà không tu tập thì cái cây của chúng ta không bao giờ có lõi, mà chúng ta do cái tu tập chúng ta mới có lõi, phải không?

Do như vậy đức Phật đem ví dụ chúng ta như một cái cây. Thì cái người hỏi khi mình tu rồi mình còn cái gì? Thì đức Phật lấy ví dụ, khi một cái cây vạc bỏ vỏ, bỏ giác thì còn có lõi chứ, nhưng mà cái lõi đó nó không phải tự có ở từ cái cây mới mọc lên đâu.

Cho nên, chúng ta nói có Phật tánh, người nào sanh ra cũng có Phật tánh, thực sự đây là không hiểu, nó đâu có. Nó bất tịnh, nó ô nhiễm. Cái tâm của chúng ta bây giờ do tham, sân, si là ô nhiễm, bất tịnh, nó đâu có thanh tịnh sẵn đâu.

Cho nên, một đứa bé nó sanh ra, ví dụ như ông Khổng Tử nói: “Nhân chi sơ tánh bổn thiện”. Ông ta nói sai! Tại sao sai? - Tại vì một đứa bé sanh ra nó có mang theo cái tham, sân, si của nó dữ lắm. Thật sự ra một đứa bé, ai dạy nó sân? Thế mà nó khát sữa nó đòi, nó làm dữ lắm. Có sân không? - Chúng ta thấy rõ ràng nó đâu có thiện đâu, rõ ràng mình đang ở trong ác pháp chớ, nó rõ ràng. Như vậy rõ ràng chúng ta thấy mặc dù là đức Thánh Khổng Tử là một vị Thánh có cái nói đúng, có cái nói sai, chứ không phải là đúng hết.

Còn đức Phật xác định rất đúng, rất đúng là cái chỗ là cái duyên, cái nhân của chúng ta tham, sân, si cho nên tái sanh, thì lúc bấy giờ đứa bé vừa sanh ra chúng ta đã thấy cái tướng của nó rồi. Nó khóc thét lên, rõ ràng là nó đang tức giận, bởi vì nó phải chui qua một cái ngõ quá chật, quá đau, cho nên nó phải tức, nó phải khóc chứ.

Mà nếu nó không khóc thì người ta cũng phải móc miệng cho nó khóc nữa, tại sao vậy? - Tại vì, nếu mà không làm cho nó đau thì nó không có khóc, còn làm cho nó đau thì nó khóc. Vì vậy mà người ta phải tìm mọi cách để cho nó sống lại với cái nghiệp của nó, chứ không khéo thì nó phải chết, phải không? Bởi vì nếu mà sanh đứa trẻ ra mà nó không khóc là đứa nhỏ này sắp chết. Cho nên, do như vậy chúng ta đã thấy rằng phải tạo cho nó sống lại cái nhân quả của nó.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...