Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

179- Ở XỨ LẠNH CON NGƯỜI SINH LƯỜI BIẾNG RẤT KHÓ TU

 


179- Ở XỨ LẠNH CON NGƯỜI SINH LƯỜI BIẾNG RẤT KHÓ TU

(33:23) Tu sinh 4: Xin phép Thầy! Cũng như con ở trên Đà Lạt, nhưng sao mà nó tỉnh thức con. Con thức khoảng chừng, 1 giờ, 12 giờ rưỡi, 1 giờ, con thức cở chừng nửa tháng, một tháng vậy đó, cái con nói: “Thôi bây giờ, mọi lần thì hồi đó giờ thức 1 giờ 15, bây giờ mày thức như vậy, bắt đầu đầu tháng 6 tao quay ra tao thức 1 giờ với mày”. Con nói vậy cái bắt đầu, nói thầm vậy mà bắt đầu nó vật con Thầy. Bắt đầu nó vật con vậy là 1 giờ thức không nổi. Mà bình thường thì 12 giờ rưỡi, 1 giờ là con thức rồi, mà bây giờ con nói thầm vậy mà nó vật con khoảng chừng nửa tháng vậy đó.

Trưởng lão: Thì tại vì con ở trên đất Đà Lạt mà con không biết, cái đất lạnh mà con chọc ghẹo nó thì con phải chết thôi. Cái thứ đất lạnh, trời đất ơi! Nó bắt mình quấn mền, quấn gối đồ cho ấm, nó đâu có chịu khó, nó đâu có đi được. Mà con chọc ghẹo ba cái hôn trầm, con nói bậy bạ, nó biết con rồi, nó cho con mà chết đó, chứ đừng nói chuyện.

Cho nên cái quê hương, cái nơi của Thầy, nó ở đây cái khí lạnh nó không có lạnh như ở Đà Lạt đâu. Cho nên vì vậy nó cái phương pháp mà đi kinh hành đó, nó siêng năng nó dễ lắm. Ở cái xứ lạnh mà tu hành, thật sự ra Thầy nói tu không được đâu.

Cho nên cái ông Phật ông sanh ra Ấn Độ nó dễ, tại vì cái đất nước đó nó nóng nực. Chứ còn mà sanh qua bên Liên Xô thì chắc ông không bao giờ thành Phật nổi đâu! Có đi kinh hành được đâu mà thành Phật? Cứ tối ngày cứ rúc ở trong cái chăn, mền đó thì chắc chắn là không có phá được hôn trầm, thùy miên đâu. Bởi vì cái rúc ở trong cái chăn mền cho ấm là cái lười biếng nhất! phải không, các con hiểu không? Cho nên cái xứ lạnh khó lắm, nói đi lên xứ lạnh tu, Thầy nói: “Tu gì? Tu ngủ ớ, tu lười biếng ớ chứ ở đó”. Phải tìm cái xứ nào mà cho nó ngủ không có được, nó nực nội mình mới đi kinh hành mới được chứ, nó mới siêng năng.

Tu sinh 4: Mà xứ ở trển con thấy, con lên con tu chỉ có mình con thức đêm thôi chứ không có ông nào mà thức nổi.

Trưởng lão: Thì bởi vậy, con ở đây đã rèn luyện rồi, mà nó được vậy mà nó còn đập con đó. Cái xứ lạnh mà, nó cám dỗ lắm! Nó lạnh rồi, nó lười biếng cách gì, chứ không phải dễ.

Tu sinh 4: Mới tháng này mà ở trển nhiệt độ 10 độ, 12 độ, 15 độ.

Trưởng lão: Ban đêm mà, nó xuống thấp.

(35:33) Tu sinh 5: Bạch Thầy! Bây giờ các vị, khắp nơi họ đi cất chùa, thì họ nói thôi bây giờ lên Lâm Đồng - Đà Lạt mà cất, cho nên bởi vậy ai cũng lên đó.

Trưởng lão: Lên trên đó để họ ngủ cho sung, họ lười biếng, tụng thời kinh rồi xuống khoanh chân ngủ. Khuya mà dậy công phu là họ cũng không muốn dậy nữa chứ ở đó, đâu có dễ đất Lâm Đồng mà!

Tu sinh 5: Bạch Thầy! Nội ở Trảng Bàng cũng vậy, khi trời nắng thì mình siêng đi kinh hành, siêng tu. Nhưng mà trời mưa tầm tã rầm rầm chút, ban đêm chút là bắt đầu đi kinh hành thấy lười nhác rồi.

Trưởng lão: Cũng là thấy khó rồi đó, cũng lười biếng rồi chứ đừng nói. Cái mùa nắng, nó khô nó vậy chứ nó nực nội mình ít có ngủ được, mình phải đi kinh hành thôi. Bởi vì mình tìm cái nơi nào mà nó như vậy nó dễ tu. Còn cái nơi đó bây giờ cho ăn, cho đầy đủ đi nữa mà cứ rúc rúc ngủ, thôi cái xứ đó thôi, phải lìa cái xứ đó đi chứ ở cái xứ đó, Thầy nói tu không có được đâu, khó lắm mấy con!

Bởi vì nó phải phù hợp, nó phù hợp với cái pháp tu. Mà nếu mà cái chỗ đó nó lại không có phù hợp với cái pháp tu mà nó sanh lười biếng, nó hay ngủ này kia thì coi như là không có thể nào mình tu được. Coi như là cuốn gói đi khỏi cái nơi đó cho rồi, giờ ở đó giờ có năn nỉ, có ỉ ôi gì tôi cũng rời cái xứ Đà Lạt đi. Cái xứ Đà Lạt để cho cái dân ăn chơi nó ở đó nó lên nó ăn, nó ngủ, chứ còn cái thứ mà tu hành như mình mà lên đó thì kể như là không nổi rồi. Ăn tôi cũng đâu có ăn chơi được đâu, mà ngủ thì nó rủ tôi ngủ quá trời như thế này thì kiểu này tui đâu có ở trên này được.

Cho nên chùa cất ở trên Đà Lạt là mấy cái chùa lười biếng, chỉ ăn với đi ngủ chứ không có làm. Nói động chạm, chứ còn thiệt ra đúng như vậy đó mấy con. Con có ở trên đó con biết, chứ còn không có ở đâu có biết được. Cho nên cứ về đây thì mấy con thấy lười biếng nó khác.

(37:19) Tu sinh 5: Sáng nay mấy ông Thầy đó mấy ông thức được tới 4 giờ, 4 giờ rưỡi mấy ổng thức.

Tu sinh 4: Ở đây chứ ở Huế về mùa đông mà đi thức chúng, mà thức không ai muốn dậy cả. Chỉ có khi giựt cả cửa thì sáng mai bắt sửa lại. Tại vì nó rét mà, chứ có ai muốn dậy để làm công phu khuya đâu.

Trưởng lão: Nó khó lắm!

Tu sinh 4: Vâng, bạch Thầy! Con thấy ở mùa đông con thấy như Thầy nói ở những vùng xứ lạnh ai cũng muốn nằm trong mùng giữ ấm.

Trưởng lão: Ai cũng muốn nằm để giữ ấm, không có ai muốn. Mặc dù thức chứ không phải ngủ, nhưng mà nó nằm đó nó lười biếng. Cái lười biếng đó nó mới độc hơn cái buồn ngủ.

Sư Pháp Ngộ: Lười biếng là nó đồng nghĩa với si rồi.

Trưởng lão: Si đó con, si đó.

Sư Pháp Ngộ: Dạ ! Bạch Thầy! Nói đến thức thì con, thì con nghĩ bây giờ hiện giờ, ở ngoài Hà Tĩnh bây giờ là nó nóng lắm bạch Thầy! Nhưng mà lên cái chùa Long Đàm là mát lắm. Lên núi là giấc này là chiều chiều tối là người ta ngồi thích lắm, người ta tu cũng thích. Vì nó không có nắng, không có mưa, mà có gió tối là nó mát. Tháng này là tháng nắng.

Trưởng lão: Đó, những cái vùng như vậy đó mình tu nó dễ đó con, nó lạnh quá cũng không tốt, mà nó mát mát. Còn nực quá thì nó sanh ra ngứa ngáy mấy con tu cũng không được, sợ lắm!

Sư Pháp Ngộ: Nhưng mà bây giờ thì người ta kéo nhau, nếu mà đông là kéo nhau vô rừng. Bây giờ cái khuôn viên chùa đâu có đủ người, thì phải kéo vô cái rừng bên cạnh. Rồi coi như là mỗi người vô một gốc cây ngồi hết, cây cũng giống như Thầy đó. Nhưng mà cứ ngồi vô gốc cây, cứ người gốc, gốc, cục đá.

Trưởng lão: Người gốc cây cái giăng cái mùng. Nếu mà có muỗi thì giăng cái mùng. Ngồi đó làm như sống như đời ông Phật vậy đó.

Tu sinh 4: Ở ngoài đó không có muỗi đâu Thầy.

Trưởng lão: Không có hả con?

Tu sinh 4: Giữa rừng mà không có muỗi, sao vào đây muỗi ôi thôi rồi!

Trưởng lão: Ở đây cái nghiệp muỗi nhiều, ở ngoài đó nó đỡ.

Sư Pháp Ngộ: Cái tháng đó nó nắng bạch Thầy, nó khô, thứ hai nữa là hắn gió thì nó không có muỗi, chứ nếu mà nó mưa thì…​

(39:12) Tu sinh: Bạch Thầy là để khi nào con ổn định con vào con tu. Trở vào Thầy thì rất tốt, con gia duyên. Hôm nay thì con bạch Thầy! Hôm qua con tu tập thì cũng bình thường cho đến buổi tối cũng lười nhác, thì khi đó nó khởi lên con cũng trở thành lười nhác. Thì con chịu khó đi kinh hành lúc tối, rồi sáng hôm nay thì con dậy sớm hơn. Nhưng có cái điều mà con muốn bạch Thầy trước khi con về thì coi như là ở ngoài kia thì con vận hành tùy theo cái giờ giấc dậy như ở Tu viện đây thôi.

Thì bạch Thầy là, có hôm con có những cuộc mà anh em đi xa, đi làm Phật sự xa, thì thường thường, đi xe máy đi vài ba trăm cây số. Nhiều khi về buổi chiều nó mệt mỏi, chúng con có thể khai giới ra uống cốc sữa được không?

Trưởng lão: Được con!

Tu sinh: Vì chúng con nguyện ăn một bữa ngọ, nhưng nhiều khi là anh em đi.

Trưởng lão: Được, con sẽ xin khai giới ra.

Tu sinh: Thấy cơ thể mình yếu thì mình uống sữa.

Trưởng lão: Mình khai giới ra, bởi vì mình biết, mình khai giới ra, mình sẽ không bị phạm.

Tu sinh: Mình đứng trước tượng Phật mình lạy xong rồi mình đọc, mình xin khai giới ra ạ?

Trưởng lão: Ừm, mình sẽ xin.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...