177- KHAI GIỚI ĐỂ CẤT GIỮ THỰC PHẨM - TÁC Ý ĐUỔI TRẠNG THÁI NẶNG ĐẦU
(17:51) Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Cho nên mà con ở ngoài kia thì con cũng có đi tham dự hai bữa, ba bữa Bát
Quan Trai. Nhưng mà con chỉ đến tham dự, chứ vì thế nào con cũng vào đây để
học. Cho nên mà con đi tham dự con quán xét thì con thấy cái pháp môn rất đơn
giản nhưng mà ngoài đấy coi như là khó người mà quyết chí, không tu được. Thì
trong cái điều kiện đó, thì coi như là vào đây có Thầy chỉ bảo, chúng con cũng
coi như là quyết chí tu.
Thì bạn con cũng có bạch cái này mà xin
phép Thầy hoan hỷ và coi như là cho phép chúng con, con được sử dụng, thì con
không biết là vì cái sự ra đi thì các Phật tử cũng như là người thân quyến
thuộc, thì có hoan hỷ cúng dường một ít cho quý huynh đệ, thì coi như là con có
họ cúng dường cho con hai bì rưỡi sữa và coi như sữa và 2 hộp, thì con có lỡ
mang vào đây rồi, thì bây giờ coi như con cũng không biết làm sao được. Thì bây
giờ cái sự quyết định của Viện chủ, thì coi như con cũng kính bạch Thầy! Thì coi
như con có được phép con dùng cái đó không?
Trưởng lão: Được!
Tu sinh: Con dùng đúng ngọ chứ con không
dùng phi thời, và coi như là cái này thì con cũng xin bạch Viện Chủ coi như là
hoan hỷ cho con, vì con không biết và thực tế mà coi như là con mà biết thì con
không đem đi. Đó là cái điều mà con mà không lấy, mà con đã không nhận một số
nữa, chứ con mà con nhận thì coi như còn nhiều nữa. Con một hai con cũng không
nhận, kể cả tiền con cũng không nhận. Tại vì con biết là coi như mình nhận tiền
mình bị ấy, cho nên tiền con cũng không nhận, mà con chỉ nhận đủ số lượng con
đi thôi, thì do đó mà bây giờ lỡ mang vào đây rồi. Thì con xin Thầy coi như là
cho phép con có được sử dụng không?
Thì coi như con có một gói thuốc bổ, thì
con cũng xin Thầy cho phép con dùng đúng trong bữa ăn luôn, chứ còn con cũng
không dám dùng phi thời, thì bạch Thầy cho con biết.
(19:48) Trưởng lão: Ừm!
Thầy sẽ cho biết ý kiến. Là trước khi mà muốn giữ lại những cái điều này, thì
con phải khai giới. Khai giới được mười ngày. Khai cái giới đó ra, con giữ được
mười ngày. Hoàn toàn nếu mà còn lại chưa hết, thì đến xin Thầy khai giới lần
thứ hai nữa, để giữ tiếp tục. Bởi vì như vậy “khai, giá, trì, phạm” đó,
khai giới ra để cho mình giữ gìn. Bởi vì mình cất giữ những cái thực phẩm món
ăn của mình, sữa hay này kia, hay hoặc thuốc thang, thì điều đó là đều phải
khai giới hết. Đó là thuộc về giới Ni Tát Kỳ Ba Dật Đề rồi, giới Xả Đọa rồi,
nếu không xả nó thì bị đọa. Vì vậy mình khai giới ra, cho nên mình không đọa.
Con hiểu chưa?
Thì cho nên bây giờ đối với giới luật
của Phật đâu đó nghiêm chỉnh lắm. Cho nên bây giờ đó thì con sẽ xin khai giới
ra để giữ gìn cái này trong cái thời gian con sẽ sử dụng trong mười ngày. Hoàn
toàn ngoài mười ngày ra, mà nó còn thì mình xin khai giới lần thứ hai nữa, để
cho khi mình sử dụng hết rồi thì không cất giữ gì hết. Cho nên đức Phật ăn rồi
thì bỏ hết, chứ không có cất giữ cái gì nữa đâu. Giao cho người cư sĩ, ai làm
chuyện đó thì cất giữ làm gì làm, chứ riêng mình không có cất giữ. Mình ăn biết
bữa đó thôi, chứ không giữ lại đồ ăn, đồ uống cách đêm. Con hiểu không?
Giao lại cho người cư sĩ, người cư sĩ họ
cất họ làm gì họ làm, ngày mai họ cúng dường mình ăn nữa, chứ mình không có
quyền mình cất. Tu sĩ thì phải vậy, đó là cái về vấn đề tu sĩ.
Còn mình cất giữ như sữa hay hoặc này
kia đó, thì nó lỡ như vậy đó, thì bắt đầu bây giờ thì con sẽ khai cái giới ra,
để cho mình không có vi phạm cái giới Ni Tát Kỳ Ba Dật Đề. Do đó con khai giới
ra rồi con được giữ mười ngày. Thuốc thang cũng vậy, mình có bệnh thì mình giữ,
mà không bệnh thì không được giữ. Phải xả ra, xả bỏ cái đó ra, gọi là giới Xả
Đọa.
(21:27) Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Thì cái này là thuốc bổ, nhưng mà con lên cúng dường cô Út thì cô Út coi
cô không nhận. Cho nên bắt buộc con giờ phải, bây giờ con phải sử dụng là vì…
Trưởng lão: Thôi cứ uống, tới giờ ăn rồi uống.
Tu sinh 2: Thuốc bổ hoàn toàn. Bạch Thầy! Coi
như là, do đó mà coi như là cái điều này thì con cũng bạch với Thầy con nghĩ
con phạm tội, do đó mà con phải bạch ra, nên để Thầy cho phép.
Trưởng lão: Đúng rồi con!
Tu sinh 2: Còn có hai bị sữa thôi thì có mấy
hộp thôi, mấy hộp sữa nhỏ nhỏ thì con dùng trong mấy bữa này.
Trưởng lão: Mấy bữa ăn đó con, cho nó…
Tu sinh 2: Chứ không thì coi như là con không
bạch thì con phạm lỗi.
Trưởng lão: Cái đó là cái hay lắm đó con, phải
khai phát lồ ra.
(22:09) Tu sinh 3: Kính
Bạch Thầy! Đêm hôm qua con ngồi con đưa tay ra đưa tay vô thì con người con
không trí tuệ, nhưng cái đầu con nó nặng quá, bây giờ con phải tác ý như thế
nào?
Trưởng lão: Con sẽ tác ý, khi mà con đưa tay
ra vô, thì con có cái sức tập trung nhiều, cho nên nó bị nặng cái đầu. Một là
con giảm cái thời gian tu bớt lại thì nó sẽ không nặng đầu, còn hai đó thì con
giữ cái thời gian đó con đừng tăng lên nữa, giữ thời gian đó nhưng mà con dùng
pháp tác ý bảo: “Cái thần kinh mà căng cái đầu con đó, phải trở về bình thường
không có được căng nữa”. Thì con tác ý, mỗi lần con tu thì con tác ý nó trước
để cho giữ cái đầu con đừng có căng. Rồi nếu mà bữa nay con tu tập, ngày mai
thì buổi sáng con gặp Thầy con báo coi còn hay hết, đặng mà Thầy chỉnh lại cho
con để con không bị căng nữa. Nhớ! Con trình bày, ngày mai con trình bày.
Bữa nay mỗi lần con tu tập, con giữ cái
giờ tu tập đúng như vậy đừng có tăng lên hén. Con khi mà tu đưa tay ra vô như
vậy, thì con giữ đúng cái thời gian con tu thôi. Rồi con nặng đầu, thì khi mà
con tu mà con nghe cảm giác nặng đầu thì con cũng tác ý, tác ý theo cánh tay,
thì con tác ý: "Cái đầu mà nặng, thần kinh mà căng, phải bình
thường trở lại không có được căng nữa", thì con nhắc nó như vậy, rồi
con đưa tay ra, đưa vô, con tiếp tục con tu.
Nhưng mà sau khi con xả nghỉ ra, mà con
thấy cái đầu con còn căng thì con cũng tác ý: "Cái đầu, cái thần
kinh căng ở trên cái đầu này thì phải bình thường lại, không có căng nữa".
Thì con cứ tác ý như vậy. Thì nó lần lượt, nó sẽ nhờ cái pháp tác ý, nó sẽ quân
bình lại, cơ thể con nó không bị căng nữa. Tại vì mình tu tập là mình phải có
sự tập trung rồi. Có sự tập trung thì cái sự làm việc của cái thần kinh của
con, nó làm việc theo cái kiểu mới. Cho nên theo cái kiểu mà không có khởi, bị
tập trung đó, theo cái kiểu đó, cho nên nó căng cái thần kinh con, nó nặng nặng
cái đầu, thì con tác ý nó sẽ lần lần hết. Mà nếu nó không hết nữa thì con sẽ
báo cho Thầy. Thầy sẽ đem cái dao, Thầy cốp cái đầu nó cho nó đứt nó ra hết,
chứ không có gì đâu. Nó nghe nói cái dao là nó hoảng hồn cái nó hết căng, Thầy
thì có cách trị như thế.
(24:16) Sư Pháp Ngộ: Con
tác bạch Thầy! Có ít gói sâm nữa bạch Thầy. Con có giữ được hay mang gởi cho cô
Út?
Trưởng lão: À được con, con cứ bây giờ đó con.
Bởi vì cái cơ thể mình mình cũng biết, thì con mới sử dụng. Yếu mình dùng đó,
thì mình xin khai giới ra mà dùng, không có gì đâu con. Mình khai giới, nó
không có gì. Nó đơn giản không có gì đâu.
Sư Pháp Ngộ: Thì sâm thì con có thể dùng liền
được. Khi nào mình thấy mệt mỏi thì mới pha gói, hai gói gì đó vài ngày đó thôi
rồi cất, bỏ đó thôi chứ còn không dùng, khi nào mà khỏe thì thôi.
Trưởng lão: Cho nó khi nào mà nó mệt mỏi kìa
mới dùng nó cho nó khỏe lại. Thì cái đó là coi như là mình xin khai cái giới đó
ra để mình giữ được cái phần đó, để khi mệt mỏi mình dùng. Thì cái gì cũng phải
khai, giá, trì, phạm hết con. Khai ra thì được.
Sư Pháp Ngộ: Nếu mà sâm mà nếu dùng nhiều luôn
một lần trong liên tục nhiều ngày thì nó nóng, nó không tốt.
Trưởng lão: Nó nóng, nó cũng không tốt, nó bổ
quá cũng không bổ đâu! Đó mình phải biết cách con. Bởi vì Thầy nghĩ rằng những
cái bộ giới mà sắp sửa mà Thầy viết tới đây, những cái khai, giá, trì, phạm
Thầy dạy mấy con từng chút để mấy con biết. Khi mà mình có cần thiết cái gì đó
mình khai giới ra, rồi mình đóng giới lại. Đó, luôn liên tục, cái người tu sĩ
chúng ta nó biết cách sử dụng hết, cho nên nó không có vi phạm.
Cho nên vì vậy mà đối với Đại thừa nó
cho cái giới ra thì nó sợ phạm đó, cho nên nó cho cái Bồ Tát Giới. Để khi mình
thọ Bồ Tát Giới mình có phạm gì cũng không phạm. Chứ không phải, ông Phật ông
chuẩn bị cho mình sẵn khai, giá, trì, phạm. Mình khai giới ra, rồi mình đóng
giới lại, vì vậy mà mình trì, cho nên nó không có phạm. Nó không có phạm giới,
cho nên khai, giá, trì, phạm nó không có phạm. Còn nếu mình để khơi khơi đó
mình bị phạm giới.
Tu sinh 2: Con bạch Thầy hôm nay là xin phép
Thầy rồi thì coi như là mình được dùng?
Trưởng lão: Ờ được con, được dùng.
Tu sinh 2: Được dùng. Mình dùng trong mười
ngày mà không hết là phải khai lại.
Trưởng lão: Khai lại, xin lại, khai giới lại
một lần thứ hai nữa, để mình giữ cho nó khi mình dùng hết thôi. Rồi từ đó về
sau đó ai cho gì ăn nấy, mình sống đời sống coi là như Phật vậy đó, đi xin ăn
thôi, không có cái gì mà mình dành giữ ở trong.
(26:17) Tu Sinh 3: Kính
bạch Thầy!… (Không nghe rõ), cảm giác Thầy.
Trưởng lão: Cái trạng thái mà con kéo dài
thanh thản ra đó, thì cơ thể con nó thích nghi chưa có kịp. Cho nên nó phản ứng
ở trên hơi thở con. Mặc dù nó rất vi tế, nhưng mà con cũng vì thanh thản đó,
thanh tịnh đó, con nhận ra được cái sự, cái hơi thở nó có cái độ thay đổi của
nó như vậy, tức là nó có cái nhịp của hơi thở nó như vậy. Thì do đó thì con tác
ý: “Hơi thở phải bình thường lại. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì
cái hơi thở phải bình thường chứ không được mà có cái trạng thái”. Con tác
ý vài ba lần nó hết hà con, nó không có gì đâu. Cái đó là nó, hiện tượng của nó
là báo cho chúng ta là đang ở trong cái trạng thái đó, thì chúng ta nhận ra
được cái hơi thở. Chúng ta thấy vậy, chứ nhiều khi chúng ta không được ở trong
cái trạng thái thanh thản, thì cái hơi thở chúng ta nó thở, có nhiều lúc nó
thay đổi mà chúng ta không có biết, bởi vì chúng ta đang bận rộn.
Còn con đang ở trong cái trạng thái
thanh thản, mỗi cái gì mà thay đổi dù vi tế con đều nhận thấy được cái sự việc
đó. Cho nên, bình thường chúng ta không thấy hơi thở chúng ta có lúc nó thay
đổi mà chúng ta không hay. Tại vì cái đầu óc của mình bận rộn quá mình không có
để ý nó đâu. Nhưng mà nó có cái nhịp, nó thở tới đó cái nó thay đổi. Nhưng mà
nó thay đổi như vậy, nó có những nhịp thay đổi. Cái thời gian sau mình không
lưu ý, nhưng mà thời gian sau mình bị bệnh, mình không biết con, nó bị bệnh
con! Cho nên trước khi bị bệnh thì cái hơi thở nó có báo động cho mấy con hết
mà mấy con không lưu ý hơi thở đó.
Thí dụ như bây giờ Thầy muốn ho thì cái
hơi thở Thầy, thở năm, ba hơi thở nó đều đều vậy thì nó báo động cho Thầy biết
rằng cái hô hấp nó sẽ có sự thay đổi, nó thở một cái hơi thở hơi khác chút. Nhưng
mà tại vì nó khác mà nó vi tế quá mình không nhận ra được. Nhưng mà cái người
mà người ta tu người ta thanh tịnh người ta nhận ra được, à nó sẽ báo động cái
này nó sẽ có bệnh rồi đây, mà không biết cái bệnh gì đây mà nó nhịp nhịp như
vậy.
Cho nên vì vậy con thấy nhận diện qua
như vậy là con cũng sẽ biết rằng, nó sẽ thời gian sau mà nếu mà con không tác
ý, nó cũng sẽ xảy ra cho con có cái trạng thái bệnh gì đó, nó về hô hấp hoặc là
gì gì đó nó sẽ đến. Cho nên vì vậy mà con đã biết rồi thì không có lo nữa. Được
rồi phải bình thường trở lại, bình thường trở lại, đừng có, thì nó quân bình
lại. Nó quân bình, nó giữ cái hơi thở con nó quân bình lại, thì nó vượt qua cái
bệnh của con sắp tới.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét