176- TU TẬP VỪA SỨC, ĐẠT KẾT QUẢ THÌ MỚI TĂNG DẦN LÊN
(10:15) Tu sinh: Thường
cuối giờ nó hôn trầm đó Thầy, sau đó con tác ý rất chi là mạnh, cho nên nó cũng
đi ngay. Con tập một thời con bảo: "Hôn trầm mày bây giờ tao
chiến đấu với mày đến cùng", con nói rất to, quát to lên thì tự
dưng hai lần như thế sau nó tỉnh táo. Rồi sau con thay đổi, tức là con coi giờ
cuối thì con vào cuối giờ con đọc.
Trưởng lão: Đó thì mấy con thấy, lần lượt mấy
con cũng, mặc dù là du kích nhưng mà vẫn thắng trận. Hễ mình thấy thua thì mình
rút mình chạy, buồn ngủ thì chạy, chạy trốn chứ còn không ngủ.
Tu sinh 2: Bạch Thầy! Con xin bạch về việc
của con tu hành. Thì hôm qua Thầy cho phép con tu đến hai tiếng. Thì ban ngày
con tu rất là sáng suốt, con tu có nghĩa là không thấy một cái gì mệt, rồi con
không sai phạm một cái gì. Nhưng mà vô đêm thì khoảng tám rưỡi đến chín giờ, là
vì con đi không suốt hai tiếng một lúc mà coi như không nghỉ. Thì tám giờ rưỡi
đến chín giờ, là coi như có một cái sự hơi hơi bị cái hôn trầm nó đến. Mà hôn
trầm nó đến, thì con niệm năm câu, con niệm đến câu thứ tư rồi thì: "Hít
vô, thở ra", đến câu thứ tư rồi câu thứ năm, thế nào nó cũng bị hơi
ngăn một tí, thì coi như. Nhưng con vẫn giữ đúng được, là coi như là không bị
lầm, nhưng mà sau là coi như đến gần chín giờ nó đánh con liên tục Thầy, nó
đánh, nó đánh có nghĩa là coi như là con tác ý liên tục và con nói vội vàng để
con đánh trả, con bảo là coi như: “Cái hôn trầm này sao mà mi ngu si
thế? Mày còn lẩn quẩn nơi đây làm gì nữa?!”, coi như là sau một lúc
thì nó tỉnh, nó tỉnh táo mà con đi gần còn cỡ khoảng mười phút là thôi là hết
cái giờ mình đi. Nhưng vẫn đánh con, nó đánh mà coi như đến khi, mà coi như con
vẫn là coi như là con đi thật mạnh lên, khi đó thì con lại đi mạnh, và con tác
ý to lên, thì thế là coi như là nó ấy. Cho đến khi con vừa hết giờ thì con vào
ngồi thư giãn, thì con ngồi vừa thư giãn được khoảng năm phút, thì thấy một cái
luồng gì đó, từ ở bên trái này nó bay thẳng qua lỗ tai, nó bay nó đánh một cái
như cái sét đánh luôn. Có nghĩa như sét đánh trước mặt mình luôn, thấy choang
một phát, thấy tự nhiên người con nó không có một cái gì là cái ấy nữa, mà nó
hoàn toàn nó thanh thản, rồi nó nhẹ hẳn đi! Đến khi đó con ngồi con đọc kinh
được luôn, chứ con không bị ấy nữa.
Trưởng lão: Nó tỉnh lại rồi.
Tu sinh 2: Dạ! Là coi như đó là một cái điều,
thì sáng dậy đúng hai giờ rưỡi là con dậy coi như xong rồi bắt đầu con đi. Con
đi thì bạch Thầy là coi như là được nửa tiếng, rồi đến gần một tiếng nó lại
đánh con liên tục. Nó đưa con vào, con đi, hay là con đi quá nhiều, rồi coi như
là cái sự mệt nhọc nó đến.
(13:08) Trưởng lão: Nó
phản ứng con đó.
Tu sinh 2: Nó phản ứng con liên tục mà con
cũng đánh, con bảo là: "Một là chết bỏ, hai nữa là coi như mày
thắng tao, còn không tao thắng mày". Coi như con cứ quyết con đi, mà
con đi nó cứ tác ý đến cái câu thứ tư, thì làm thế nào nó cũng xen vào. Là coi
như mình cái Định Niệm Hơi Thở đến hơi thứ tư, xong cái là đến hơi thứ năm, là
coi như lại có một cái gì nó xẹt vào. Rồi con lại cái tác ý mà làm, mà con
cương quyết, con cũng phấn đấu đi vừa đúng hết giờ luôn, là coi như là con đi
trọn hai tiếng chứ con không chịu thua nó. Nhưng mà coi như nó vẫn làm con hôn
trầm, thì có gì đó thì kính bạch Thầy! Coi như là để Thầy chỉ giáo cho con.
Trưởng lão: Như vậy là rõ ràng là con tăng lên
bị nó phản ứng.
Tu sinh 2: Dạ! Con đi một tiếng rưỡi thì
không bị gì.
Trưởng lão: Nó phản ứng mạnh.
Tu sinh 2: Nhưng mà con đi lên hai tiếng là
nó đánh con. Mà nhất ban đêm, còn ban ngày thì là không việc gì.
(13:55) Trưởng lão: Bởi
vì con phải biết khi mình tăng lên như vậy đó, mình thấy nó bình an, nó không
có gì phản ứng đó, thì nó thích nghi được rồi. Còn khi mà nó tăng lên mà nó
phản ứng, nhất là nó hôn trầm, thùy miên mà nó đến nó tấn công con vậy, là con
hơi quá sức rồi, tu hơi quá sức. Cho nên con phải tu trở lại cho nó lui trở lại
tu đi, rồi cho thuần rồi mới tăng lên. Nó chưa có nhu nhuyến, nó chưa có thuần
nó đó, mà con tăng lên cơ thể con nó nó phải tiêu hao cái năng lượng nó. Bởi vì
mình đi thêm ba mươi phút chứ nó tiêu hao năng lượng lắm đó. Trong khi đó nó
vừa đủ nó rồi, mà bây giờ mà còn vét nó nữa thì chắc chắn nó phải kiệt rồi. Con
thấy không?
Kêu là vét bồ đó. Con vét bồ ở trong con
để mà con đạt cho được hai tiếng đồng hồ đó. Cho nên nó khô hết ở trong người
con rồi, vì vậy mà bây giờ nó bắt đầu nó buồn ngủ đó. Con hiểu chỗ đó chưa?
Cho nên bây giờ con tu cứ đúng là một
giờ rưỡi thôi, cái sức của con tới đây thôi. Đó mình thử ra cái mình biết liền.
Do đó, sau đó con thấy tỉnh như vậy là con tập tu để cái sức, cái đạo lực của
mình chưa có đủ, mà mình gặp nó tấn công vậy đó mình điêu đứng với nó, mà mình
trong cái thời gian mình chiến đấu với nó, nó không có lợi ích. Con chiến đấu,
con ráng kéo dài cho đừng có ngủ thì nó vừa tỉnh, vừa mê, nó động vậy chứ sự
thật tỉnh thật tỉnh nó không tỉnh. Cho nên nó không có lợi ích đâu!
Cho nên vì vậy mà con lui lại, tu ít lại
nó lợi ích hơn. Đó, do vậy đó rồi sau khi một thời gian thấy nó nhuần nhuyễn
được, thấy nó có cái hỷ lạc, cái hoan hỷ trên cái pháp tu rồi đó, nó sanh ra
cái hỷ lạc. Nó đi như vậy một tiếng rưỡi, nghe cơ thể của mình và còn muốn
thích tu nữa, nó còn muốn đi nữa, nó còn muốn tăng lên nữa, thì lúc bây giờ
mình mới tăng lên. Nó có cái niềm hoan hỷ trên cái pháp mà tu, nó làm cho mình
cơ thể thấy nó sung mãn, nó khỏe khoắn, thì lúc bây giờ con tăng lên thì không
sao.
(15:45) Tu sinh 2: Bạch
Thầy! Là ban ngày thì con đi hai tiếng, nhưng mà con thấy khỏe. Mà coi như con
muốn đi thêm được nữa, còn con đi thêm được một tiếng nữa con không thấy mệt,
nhưng mà vào ban đêm nó lại.
Trưởng lão: Thì nó đó, ban đêm nó đánh con.
Tu sinh 2: Ban ngày dù con đi bốn tiếng hay
là con đi suốt cả ngày con cũng thấy, con cảm thấy đi vẫn bình thường. Nhưng mà
sao ban đêm vừa mới được khoảng một tiếng là nó đã đánh con rồi.
Trưởng lão: Đó! Bởi vậy Thầy nói như thế này
để cho con thấy nè. Ban ngày thì coi như là con tập trung con dồn, thay vì nó
đánh luôn con ban ngày đó, mà nếu mà con cứ con tăng dần lên, ngày đêm nó cũng
sẽ đánh con liên tục. Bởi vì cái niệm hôn trầm, thùy miên nó mạnh lắm. Bởi vì
trong tham, sân, si, cái si nó độc đáo lắm con, người ta rất sợ nó! Mà nếu mà
con cố gắng con đánh nó riết, con tăng lên con đánh nó riết, nó đánh con gục,
con bỏ cuộc con đi đó.
Ở đây có nhiều sư, nhiều Thầy về đây mà
quyết tâm là chống lại hôn trầm. Thức suốt đánh nó suốt, cái bắt đầu nó đánh
lại đánh riết gục, chạy thôi không có dám, đâu có dễ với nó đâu. Nó đánh nghĩa
là coi như là không có còn, hồi đây ở đây con biết mà, chú Hai biết ớ.
Như sư Dinh (Vinh) nè, Trời ơi! Nó đánh
mà ông ngồi ở trên giường mà ông gục sao mà ông rớt xuống, mà cái đầu ông đập u
cục bự vậy nè, sư Dinh á!
Rồi cái sư Hiệp nè. Mấy ông sư tu nỗ lực
lắm chứ không phải không đâu! Mà tính quét cho sạch ba cái hôn trầm, thùy miên.
Nhưng mà quyết định thức để mà đánh với nó. Tới chừng mà nó phản công trở lại
rồi thôi mấy ông thôi đầu hàng, xin Thầy xách gói chạy luôn, không có chịu nổi
đâu! Thấy ớn lắm, nó đánh ghê gớm lắm!
Bởi vì cái đạo lực mình chưa có, cho nên
mình tu từ từ, từ từ. Nhưng mà mỗi lần mà dẹp nó ít, dẹp ít, vậy chứ mình thắng
nó được. Cái lực lượng của nó đang mạnh, mà cái lực lượng mình đang yếu, mình
đang còn đánh du kích, còn nó đang đánh hiện đại. Mà nó hiện đại thì kể như nó
pháo mình tơi bời hết đó, chứ không dễ đâu! Nó chưa pháo, chứ mà thật sự nó
pháo, mấy con chưa có đủ đạo lực nó pháo là mấy con bỏ cuộc hết đó. Nó khó lắm
chứ không phải dễ đâu! Cái giặc sinh tử mà nó đánh mạnh lắm, đánh ghê lắm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét