175- SOẠN THẢO GIÁO TRÌNH TU TẬP CÓ CĂN BẢN THỨ LỚP
Trưởng lão: Nó vướng cách gì, nó gở không có ra, không có làm sao
được. Cho nên trong khi những cái bài kinh đức Phật nói rất rõ, rất rõ để chúng
ta cảnh giác.
(00:09) Tu sinh: Bạch
Thầy! Con cũng có được đọc cái bài kinh này, mà con đọng mãi trong tâm, kinh
Tăng Chi đó, đức Phật có nói chuyện là: “Lợi ích, cung kính và danh
vọng. Lợi ích, cung kính và danh vọng nó cắt đứt da ngoài, khi cắt đứt da ngoài
nó cắt đứt da trong, sau khi nó cắt đứt da trong nó cắt đứt thịt, sau khi nó
cắt đứt thịt nó cắt đứt dây gân, sau khi cắt đứt dây gân nó cắt đứt xương và
chạm tới tủy nó dừng lại". Cho nên con có đọc trọn cái bộ đấy thì con
mới thấy là cái lợi lạc, cung kính và danh vọng nó ghê gớm lắm! Và chính cái
bài, con được đọc bài này thì Thầy nói về vị trụ trì nó như thế, với một cái
bài mô đó…
Trưởng lão: Các con thấy nó thực tế lắm! Coi
như đức Phật đã hiểu biết hết. Từ xưa đức Phật đã ghi lại cho chúng ta hết,
nhưng mà chúng ta không chịu đọc, chúng ta không chịu hiểu. Cho nên chúng ta
lao vô những cái danh lợi của tôn giáo, chúng ta chết ở trong đó chúng ta không
biết. Kêu là trói buộc chết ở trong tôn giáo. Tưởng là mình như vậy, mình làm
trụ trì như vậy có Phật tử đông, có tiền nhiều, có chùa tốt, là mình sang. Cái
đó là cái chết, không còn giải thoát nữa!
Cho nên những cái bài kinh mà đức Phật
đã nói lên cách đây hai ngàn mấy trăm năm, đều là chuẩn bị cho con cháu sau này
hết. Thế mà người ta không triển khai cái điều này, để rồi mình ai cũng tu hành
thì cũng muốn cho mình có một cái địa vị, có một cái ngôi chùa, có Phật tử.
Mình làm Phật sự thế này thế kia, tưởng là được phước, chứ sự thật không có cái
gì hết. Hoàn toàn số không mà còn mang nợ.
Cái tập bốn mà Thầy viết “Những lời Phật
dạy”, nó coi như là Thầy tổng kết. Còn những cái bài kinh nữa, nhưng mà Thầy
thôi kết, ở đây để cho Thầy làm công việc khác. Chứ nếu mà cứ viết cái những
lời Phật dạy ra thì nó còn nhiều lắm, chứ không phải hết. Nhưng mà như vậy cũng
tạm đủ cho chúng ta biết được cái đường lối của đạo Phật tu tập.
(01:57) Tu sinh: Hôm
qua con đọc một cái tập của Trưởng Lão thì con cũng hoan hỷ là gặp được bài
pháp làm con hiểu rõ được cái pháp hành và đặc tướng của con, cho nên hôm qua
con rất hoan hỷ như vậy, đêm hôm qua thì con ngủ có ba tiếng thôi. Con bạch
Thầy thì trưa hôm qua con nằm ngủ thì tự dưng, thiu thiu ngủ thì có cái giấc
mộng là con đi xe Honda mà tự dưng thấy đằng trước chiếc ô tô mà như bị hỏa mù,
xong cái tự dưng xe con nó húc vào cái xe nhưng người không việc gì cả, nhưng
mà tâm con nó bất động, nó bị dao động cái việc đó thưa Thầy. Lúc bấy giờ con
tỉnh dậy con triển khai, con tác ý đây là cái nghiệp, nên con tác ý ngay thì
sau đó nó cũng đi mất, và sáng hôm nay thì bạch Thầy là con dậy một giờ như vậy
là nằm, thì con thức đến một giờ sáng rồi thì con cũng tu tập theo đúng cái
thời khóa thì coi như, thì do sáng dậy sớm, có con chó lớn quá nó con nhìn
không rõ, nó xộc vào nó hục hục vào bất ngờ quá, thì con mới thấy là tâm con bị
dao động. Như vậy sao một tí sau con tác ý, thì bạch Thầy theo cái thời khóa
thì thấy rất khỏe, đi kinh hành, cái tâm con đã nhận biết được như vậy con cũng
phát giác được.
(03:14) Trưởng lão: Đúng
rồi! Bây giờ từ cái chỗ ngồi mà tu Tứ Niệm Xứ cho đến chỗ đi. Tui tu Tứ Niệm Xứ
mà nhận ra được cái thanh thản, an lạc, vô sự của nó, rồi bắt đầu nằm thì con
cũng nhận được cái chỗ đó. Cho nên tu trong bốn oai nghi mà con. Thành ra nếu
mà từng lần lượt mấy con tu mà nắm vững rồi, thì lúc bây giờ đó mấy con sẽ dễ
dàng tu. Nhưng mà nói chung là giai đoạn này đó, bị vì cái chướng ngại pháp nó
cứ đến với mấy con liên tục, cho nên đương nhiên coi như mấy con tu Tứ Chánh
Cần ngăn ác diệt ác hơn là Tứ Niệm Xứ. Tứ Niệm Xứ nó phải có một cái thời gian,
nó thanh thản, an lạc, vô sự nó không có chướng ngại pháp đến với mấy con liên
tục như vậy được, thì mới gọi là tu Tứ Niệm Xứ.
Còn cái Tứ Niệm Xứ gì mà bây giờ, mà cứ
lát vô cái có cái này, vô lát có cái kia? Ngồi một chút thì mỏi mệt, ngồi một
chút thì có vọng tưởng, ngồi một chút thì lại có điều này, thế kia trong tâm
thân của mình thì coi đương nhiên là đang ở trong cái giai đoạn Tứ Chánh Cần
ngăn ác diệt ác. Bởi vì nó liên tục thì phải ngăn diệt, chứ không còn cách nào
khác hơn hết. Cho nên Tứ Chánh Cần nó rất động, nhưng mà Tứ Niệm Xứ rất tịnh,
bởi vì an trú trong an trú. Cho nên nó hễ nói an trú trong an trú là biết Tứ
Niệm Xứ rồi.
(04:18) Cho nên cái người mới vào tu là
không bao giờ mà tu Tứ Niệm Xứ được, phải tu Tứ Chánh Cần. Con thấy ở trong Bát
Chánh Đạo đó, thì đức Phật đã xác định rất rõ mà: Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ, mà
Chánh Tinh Tấn là Tứ Chánh Cần. Mà bắt đầu từ Chánh Kiến cho đến Chánh Tinh Tấn
là sáu cái lớp của người ta mà đức Phật lấy cái lớp Chánh Tinh Tấn mà gọi là Tứ
Chánh Cần. Thì từ cái lớp Chánh Kiến cho đến Chánh Tinh Tấn là Tứ Chánh Cần
hết, sáu cái lớp này đều là ngăn ác và diệt ác pháp hết. Để cho mình ở trong
cái Chánh, nếu mà còn ác pháp, thì nó làm sao Chánh Niệm được, các con hiểu
không?
Mà sáu cái lớp đều là Tứ Chánh Cần hết.
Bước qua sang cái lớp Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ thì có một lớp thôi phải không
các con? Vì vậy mình an trú trong an trú mới chính là Tứ Niệm Xứ. Mà bây giờ
mình an trú chưa được mà cứ bị chúng đánh mình hoài, thì chỉ còn có nước Tứ
Chánh Cần thôi. Các con hiểu chưa? Sáu lớp tu Tứ Chánh Cần đó.
Cho nên sau này cái giáo trình mà Thầy
soạn thảo, từ cái lớp Chánh Kiến mà cho đến mà Chánh Tinh Tấn, đều nằm trên cái
dạng, cái cách thức tu tập của Tứ Chánh Cần. Nhưng mà cái lớp Chánh Kiến tu Tứ
Chánh Cần bằng cái pháp nào? Chứ không phải nói Tứ Chánh Cần là mình ở trên Tứ
Chánh Cần mà tu được. Tứ Chánh Cần là phương pháp chỉ chung chung cho chúng ta
biết ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện.
Thí dụ như Tứ Vô Lượng Tâm là phải tu
cái lớp nào để mà Tứ Vô Lượng Tâm, thì nó ở nằm trong cái lớp nào? Nhưng mà cái
lớp đó cũng là thuộc về là cái lớp mà ngăn ác, diệt ác. Các con hiểu chưa?
Chứ không phải, phải biết cho rõ ràng
từng pháp. Thí dụ như bây giờ vô cái lớp đầu tiên, thì mấy con phải học cái
lớp, cái bài pháp Tứ Bất Hoại Tịnh. Mà Tứ Bất Hoại Tịnh cũng là pháp ngăn ác,
diệt ác của Tứ Chánh Cần chứ đâu. Cũng ở trong Tứ Chánh Cần, cũng ở trong cái
Tứ Chánh Cần mà cái pháp mà Tứ Bất Hoại Tịnh này, thì nó cũng là cái bài pháp
đầu tiên để chúng ta bước vào cái Chánh Kiến. Lớp Chánh Kiến học Tứ Bất Hoại
Tịnh. Nó có bài bản, nó có bài pháp đàng hoàng, nó nằm đâu lớp nào nó ra lớp
nấy chứ.
(06:21) Nhưng mà nó thuộc về cái hệ thống
nào? Nó thuộc về hệ thống Tứ Chánh Cần, chứ không phải thuộc về cái hệ thống Tứ
Niệm Xứ đâu, nhưng mà Tứ Chánh Cần tu trên Tứ Niệm Xứ. Bởi vì mình hoàn toàn
ngoài Tứ Niệm Xứ thì mình không có cái chỗ nào tu hết. Cho nên ở trên Thân -
Thọ - Tâm - Pháp của mình mà tu. Vì vậy mình ngăn, diệt ác pháp ở trên đó liên
tục. Chừng nào mình an trú được, an trú trong an trú rồi thì mới bắt đầu mới
chuyển qua Tứ Niệm Xứ.
Mà Tứ Niệm Xứ sung mãn rồi thì nó có
Thất Giác Chi. Có Bảy Năng Lực của Giác Chi. Bảy Năng Lực Giác Chi thì nó có Tứ
Thần Túc, thì mới chuyển qua cái lớp Chánh Định, tu tập bốn cái loại định. Mà
khi mà thực hiện bốn loại định rồi thì thực hiện Tam Minh. Đó, nó có thứ lớp
chứ đâu phải mà muốn cái nào được đâu.
Cho nên nó nằm ở đâu, nó rõ ràng, nó
từng bài vở của nó, nó có những bài vở tu tập của nó hẳn hòi. Học và tu tập,
lớp nào lớp nào nó có. Nhưng bây giờ chỉ Thầy nói phân đại khái vậy thôi, nhưng
mà sau khi mà soạn thảo thành cái giáo trình nó rõ ràng lắm, nó cụ thể lắm. Cho
nên cái bài nào nó ra bài nấy, lớp nào nó ra lớp nấy, chứ không có mơ hồ được.
(07:19) Cho nên đứng qua góc độ của đạo
Phật, không có tu một cái pháp nào mà được hết. Mà tu cho đúng cách chứ còn tu
lơ mơ không có được.
Còn bây giờ, tại vì mấy con học là kêu
là học lớp nhảy, nó không có lớp lang, học lớp nhảy. Kêu bằng bây giờ lớp hàm
thụ đó, dạy cho mấy con biết cách thức mà để đấu đá với mấy cái ác pháp của mấy
con thôi. Cho nên bây giờ mấy con sử dụng thấy nó hôn trầm thì phải dùng pháp
đó, dùng pháp đó đánh nó thôi, chứ không thể mà đi. Coi như là bổ túc văn hóa
cho mấy con vậy. Cũng như lớp bổ túc văn hóa. Chứ còn nếu mà đi theo trường lớp
hẳn hòi, đàng hoàng, thì nó không phải vậy! Phải không? Các con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy mà bây giờ dạy cho mấy
con. Ờ, bây giờ cái mặt của nó hôn trầm, thùy miên là phải dùng cái pháp đó,
pháp đó để đánh nó thôi. Mà giờ cái tâm của mấy con trạo cử, thân của mấy con
trạo cử phải dùng pháp nào? Rồi cái tâm của con khởi niệm, vọng tưởng hay niệm
gì niệm gì, thì phải dùng cái pháp nào? Rồi giữ cái tâm thanh thản, phải làm
như thế nào?
Bây giờ mấy con học coi như học cái lớp
hàm thụ đó, học bổ túc thêm đó. Thì coi như là mấy con biết sử dụng, áp dụng
cho đấu đá với nó vậy thôi, để mấy con dẹp hết cái tham, sân, si của mấy con
thôi. Chứ còn cái kia người ta dạy bài bản lắm mấy con. Sau này nó có được cái
giáo trình rồi, có những người đứng lớp mà dạy, thì cái người sau này có đủ
phước hơn chúng ta bây giờ.
(08:32) Cũng như bây giờ mình được cha mẹ
cho vào học từ lớp một, lớp hai. Học theo cái chương trình của giáo dục rồi,
cho nên nó căn bản lắm. Còn mình mất căn bản, mình học, kêu là học hàm thụ mất
căn bản lắm! Bổ túc thêm đó, cho nên mình mất căn bản. Nhưng mà nó vẫn đạt được
cái sự tu tập của mình chứ không phải không con, nó đạt được nhưng mà nó mất
căn bản. Bởi vì mất căn bản có nhiều khi mình gặp những cái khó khăn nó phản
ứng mình, rối đầu mình, mình thua nó nữa chứ!
Còn cái kia người ta có căn bản, cho nên
vì vậy mà nó hiện ra tướng nào người ta biết hết, người ta đánh nó dẹp xuống,
còn mình thiếu căn bản chút. Nhưng mà các pháp mấy con ôm chặt, mấy con tu tập
rồi mấy con biết áp dụng.
Cũng như bây giờ có một cái người từ nhỏ
tới lớn, họ đi ra chiến trường từ cái ông lính du kích thôi, các con hiểu
không? Ông không có ở trong trường quân sự ông ra đâu, nhưng mà sau này ông lên
làm tướng đó mấy con. Nghĩa là mấy con cũng như là một cái người mà du kích
quân vậy, được huấn luyện trên chiến trường. Còn cái người mà học sinh đó, nó
được vào cái trường quân sự, nó học tập từ cái lớp huấn luyện của nó, cho nên
nó có căn bản lắm. Nhưng nó ra nó làm sĩ quan, chứ nó không phải ra chiến
trường, các con hiểu không?
Còn mấy con thì trực tiếp ngay chiến
trường mà tu tập ở trên đó, đó là mấy con là người lính du kích. Cho nên ở trên
cái chiến trường này mà mấy con tập luyện. Cho nên mấy con cũng trở thành những
cái người sĩ quan, nhưng mà mấy con phải đổi một cái giá rất đắt, cái giá cực
khổ. Còn cái kia người ta ở trong trường quân sự mà người ta ra, người ta học
có bài bản, có lớp lang, cho nên người ta ra sử dụng súng đạn chứ gì. Còn mấy
con, đi ra cầm cây súng đó, cái có cái người rành chỉ cái con bắn được cái rồi
xách chạy bắn thôi, chứ thua không cần biết. Thua thì, nếu mà lỡ bắn chết thôi,
chứ còn không nói gì hết. Cho nên nó không có bài bản, có bài bản như cái người
mà trong trường quân sự ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét