166- NHÂN QUẢ ĐỜI TRƯỚC
(10:13) Tu sinh 1: Bạch
Thầy, con muốn xin hỏi Thầy một việc ạ.
Trưởng lão: Ừm!
Tu sinh 1: Cái này con quán không nổi mà con
cũng không biết thế nào. Mà bây giờ chỉ có vào hỏi Thầy để mà Thầy giảng cho
chúng con mới biết được. Hôm con khai trương buổi Thọ Bát Quan Trai của thầy
Pháp Ngộ cũng như các đạo hữu, thì có một con chim nó bay về mà nó cứ hót líu
lo.
Từ ngày xưa đến bây giờ thì chưa khi nào
thấy, nhưng hôm nay nó về là nó bay nó đậu hết lên đầu người này rồi vai người
khác rồi nó hót. Nó làm rầm lên trong cái buổi Thọ Bát đó và trong cái khi đang
còn để mà khai đàn ấy. Thì bây giờ con quán không nổi, coi như con không hiểu
nó là gì. Con muốn bạch Thầy từ bi giảng giải rõ cho con biết.
Trưởng lão: Cái đó là một cái loài chim, nó có
một cái nhân duyên, một cái nhân quả của đời trước, nó cái duyên
với trong cái đạo tràng đó. Trong khi cái đạo tràng đó đi về với chánh pháp, nó
giao cảm được, nó cảm qua cái tưởng. Con chim nó cũng có cái tưởng, bởi vì thân
nó cũng tứ đại, cũng như mình, nó cũng ngũ uẩn như mình. Cho nên cái tưởng nó
mới giao cảm với những cái tưởng của những người khác.
Hôm nay được cái chánh pháp cho nên nó
mừng vui, nó hót, nó bay từ người này đến người kia trong cái đạo tràng đó. Đó
là cái giao cảm của loài chim mà con chim đó nó có cái duyên, cái tưởng của nó
giao cảm được. Còn những con chim khác tại sao nó không bay vô? Tại vì cái
tưởng nó không giao cảm được, nó không có mừng.
Còn con chim này nó mừng. Nó nói hôm nay
được chánh pháp rồi, là tại vì đời trước nó cũng là một vị tu hành quyết tâm tu
giải thoát. Mà cái sự tu tập của nó, nó có cái duyên gieo với chánh pháp, nó có
Thọ Bát Quan Trai, chớ không phải không đâu. Cho nên hôm nay nó thành cái loài
chim nhưng mà nó giao cảm được, cái tưởng nó giao cảm được. Trong cái số người
đều Thọ Bát Quan Trai, đều là có nhân duyên với nó hết.
(12:01) Trước kia nó là ông Thầy dạy mấy
con Thọ Bát Quan Trai chớ gì. “Hôm nay được cái đám đệ tử mình Thọ Bát
Quan Trai, mà mình làm con chim nên bây giờ mình mừng thôi, chớ mình không có
cách khác hơn hết.” Các con hiểu điều đó không? Cho nên vì vậy mà nó
bay từ chỗ người này đến chỗ khác, trong cái đạo tràng nó bay vòng vòng chứng
tỏ là nó có cái duyên, cái nhân quả rồi. Chớ không phải khi không mà nó nhào vô
đó đâu, không có đâu. Nó con chim mà, nó thấy người ta nó quá sợ. Nó sợ người
ta bắt, chớ ở đó nó dám bay vòng vòng đâu. Con hiểu không?
Cho nên cái hiện tượng đó là cái hiện
tượng của tất cả mọi cái duyên về nhân quả của cái Phật pháp. Coi như vậy mà
đức Phật dạy chúng ta Thọ Bát Quan Trai, bởi vì chúng ta không mất duyên chánh
pháp. Mà hiện tượng đó chứng tỏ là cái loài chim đó đã gieo cái duyên với Thọ
Bát Quan Trai. Cho nên hôm nay nó thấy được, nó giao cảm được nó mừng. Nó mừng
như là nó bắt được chánh pháp con. Mặc dù là nó, bây giờ nó không làm sao nó tu
được, nhưng mà cái duyên đó nó không mất đâu. Khi mà nó bỏ xác con chim, nó sẽ
trở thành người, nó sẽ có Thọ Bát Quan Trai tiếp tục, có phải không? Cho nên
mấy con yên tâm.
Tu sinh 2: Nó hót, nó mừng nó hót líu lo!
Trưởng lão: Đó, nó hót líu lo là nó mừng đó
mấy con.
Tu sinh 1: Không khi nào cái miệng nó ngớt
Thầy ơi! Coi như chúng cũng nghĩ và các phật tử khác hỏi thì: “Cái này
có lẽ có nhân duyên nào đó. Coi như họ đến hôm nay với mình thôi chứ.” Con
chỉ có nói sơ qua thế chứ con không biết.
Trưởng lão: Chính mấy con, cái đôi mắt mà mấy
con vượt qua cái lớp nghiệp, mấy con không thấy. Nhưng mà cái người mà người ta
có Tam Minh, cái Thiên Nhãn Minh người ta nhìn suốt qua tất cả các lớp nghiệp
thì người ta thấy con chim này là một cái vị gì, một Hòa thượng hay một Thượng
tọa hay một cái vị gì. Người ta thấy biết hết, nhưng mà người ta không có nói
đó. Nhưng mà người ta nói về nhân quả thôi. Con hiểu không?
Tu sinh 2: Nó đậu, để lên tay nó đậu, nó đậu
lên vai.
Trưởng lão: Đó thì mấy con thấy, nó là một cái
nhân quả, nó cụ thể, nó rõ ràng. Đừng có nghĩ rằng cái loài kiến, những cái vật
xung quanh mình không phải có nhân quả. Mấy con ở chỗ đó là mấy con có duyên
với chúng đó. Cho nên mấy con thấy, mình tu tập là mình truyền ra một cái từ
trường thiện. Mà chúng nhờ cái đó mà mau hóa kiếp để trở thành con người, để
tiếp tục trên con đường tu đó mấy con.
(13:58) Mấy con ở đâu mà Thầy dạy mấy con
đều là mấy con sống thiện, chiến đấu với ác pháp hết. Dẹp hết ác pháp đi, để
đem lại sự bình an cho mình. Bây giờ mấy con ở đây mấy con lại dẫm đạp làm cho
kiến chết, đập muỗi cho chết, thì mấy con thấy có xứng đáng không? Không xứng
đáng! Mấy con phải thải ra cái từ trường thiện chớ, để bảo vệ những cái loài
vật.
Cho nên hồi nãy Thầy nói vui, chớ sự
thật ra đó là đúng sự thật. Mình cứ bố thí đi, chết làm sao mà chết. Và đồng
thời, Thầy nói tất cả những cái bệnh, dù là bệnh vi trùng đi nữa, chúng ta vẫn
có cái phương pháp đẩy lui ra được hết. Đâu có phải mà không có pháp mà đẩy
lui, nó đem lại cái sự bình an cho cơ thể chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét