167- KẾT TẬP KINH SÁCH PHẬT
(14:34) Phật pháp nó rất hay, nó vi diệu
lắm mấy con. Nhưng mà tại vì mình tu chưa tới nơi và mình từ lâu tới giờ Phật
pháp nó bị dìm xuống. Nó làm mất đi cái chánh pháp, nó mất đi cái đạo đức của
đạo Phật. Cho nên do đó chúng ta không có biết đường, không có biết đường.
Bởi vì cái người tu chưa chứng thì người
ta không có biết. Người ta cứ nghĩ, hiểu như vậy, người ta nói ra rồi người ta
viết thành sách. Cho nên Thầy xác định, ở trong tập IV Thầy xác định: “Từ
xưa tới giờ, đức Phật tịch rồi thì không có một người nào tu chứng.” Tại
sao Thầy dám xác định như vậy? Ai, người nào mà có đọc được tập IV mới thấy chỗ
Thầy xác định.
Tại sao kinh sách của Phật là cái chương
trình giáo dục như vậy mà kết tập như thế này là có chứng không? Kết tập xô bồ,
xô bộn như vậy, Thầy xác định rất rõ mà. Chứng, đâu có ai mà soạn thảo kinh
sách như vậy? Soạn thảo kinh sách của Phật là phải soạn thảo cái chương trình
của nó phải đúng cái chương trình giáo dục. Và mỗi lớp của nó thì nó phải có
cái giáo trình học tập từng lớp của nó. Chớ sao mà kinh sách gì mà bài nào Thầy
không biết.
Đọc vô bằng kinh sách của Phật, Thầy
không biết cái bài nào tu trước, bài nào tu sau, lộn xộn xà ngầu hết. Vậy thì
các tổ là người đã chứng đạo mà viết kinh sách như vậy đó, có phải chứng không?
Bây giờ Thầy không chứng, bài kinh nào cũng nói Phật thuyết như vậy, Thầy cứ
viết, Thầy ghi vô vậy cả đống thôi, chớ Thầy biết làm sao hơn.
Còn cái người chứng đâu có phải. Đây là
cái chân lý mà. Các con nghe bốn cái chân lý của đạo Phật mà Đạo Đế là một cái
chân lý của người ta rồi. Cái chân lý, chớ đâu phải pháp nhí nhảm, đâu phải
pháp nhảm phải không? Các con thấy, cái pháp nhảm là người ta nói, ờ bây giờ
niệm Phật để cầu vãng sanh là pháp nhảm. Người ta dạy mình ngồi thiền để mà
kiến tánh thành Phật là pháp nhảm.
(16:14) Còn cái này là chân lý, là cái sự
thật, cái pháp thật chớ không phải là không. Cho nên nó là cái chương trình
giáo dục rồi làm sao mà không thật? Nếu không thật, cái chương trình giáo dục
mà không thật thì làm sao đào tạo những cái ông bác sĩ, đào tạo luật sư, đào
tạo những người mà có những cái tay nghề chuyên môn được, con có hiểu không? Đó
là sự thật mà.
Cho nên chương trình của đạo Phật đưa ra
tám lớp, chứ đâu có ông Phật nói là, bây giờ cái pháp nó vậy vậy. Như các cái
tôn giáo khác đưa ra cái pháp đó, chớ đâu phải đưa ra cái chương trình như vậy.
Còn ông Phật đưa ra chương trình rõ ràng: tám lớp học, ba cấp người ta Giới, Định,
Tuệ. Như vậy là như thật rồi còn cái gì nữa? Mà tại sao mấy ông kết tập kinh
sách mà mấy ông kết tập cái kiểu này? Mấy ông có biết không? Rõ ràng là mấy ông
này chưa biết đó là chương trình giáo dục nữa. Đọc Bát Chánh Đạo chưa biết đó
là chương trình giáo dục, như vậy là mấy ông tu chứng không? Chưa chứng mới đâu
có biết.
Cho nên thậm chí như ngồi thiền bây giờ
cũng chưa biết như thế nào mà ngồi thiền nhập định. Nếu như không có Tứ Thần
Túc, làm sao mà nhập định? Mấy ông dục không vậy, mấy ông vô ngồi thiền à? Rồi
mấy ông nghĩ hết vọng tưởng là nhập định à? Định điên của mấy ông chớ định…
Người ta phải có Tứ Thần Túc, vậy thì Định Như Ý Túc của Phật để làm gì đây?
Định Như Ý Túc, tức là tôi bây giờ, tôi phải tâm tôi như thế nào, nó mới thực
hiện được cái lực này, và cái lực này tôi mới đi vào cái lớp định mà.
Đâu, đức Phật đâu có dạy mình Chánh Định
trước đâu? Mà tới Chánh Định là lớp thứ tám của đạo Phật, các con hiểu điều đó?
Đâu, cái chương trình của người ta, giáo dục của người ta, đâu, đầy đủ mà. Từ
Chánh Kiến cho đến Chánh Niệm thì nó bảy lớp, các con thấy chưa? Mà Chánh Định
nó có một lớp. Như vậy rõ ràng chúng ta phải học bảy lớp này xong rồi, chúng ta
mới vào lớp Chánh Định. Mà bảy lớp này xong thì phải có Tứ Thần Túc chớ. Các
con hiểu chỗ đó!
Cho nên cái chương trình của người ta
đàng hoàng mà mấy ông kết tập kinh sách, bây giờ tôi không biết làm sao tôi tu
này. Các con phải hiểu chớ. Bây giờ như vậy là rõ ràng, bây giờ từ khi mà đức
Phật tịch rồi, bây giờ Thầy là người đầu tiên mà viết ra những cái điều này.
Thì như vậy mấy người, ai chứng nè? Mấy người nói đi! Rồi Thầy vạch ra cái đạo
đức của đạo Phật, cái chân lý của đạo Phật là nhằm phục vụ cho con người, vì
con người có bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết.
(18:19) Mục đích của đạo Phật ra đời là
giúp cho con người, chớ đâu phải là rèn luyện cho con người đi về cái cõi nào
hay tập luyện để đi về cõi Trời, cõi Phật nào đâu? Đâu có mục đích đó đâu? Ông
Phật đâu có chuyện đó như vậy. Đâu phải dạy mấy ông để kiến tánh thành Phật, để
mà mấy ông ngồi đó, người ta thắp hương cho mấy ông.
Ở đây dạy cho mấy người có cái cuộc sống
biết thương nhau, biết xả tâm, biết không làm khổ mình khổ người. Cái mục đích
của đạo Phật đó là quét tham, sân, si nó mới hết chớ. Phải không? Mấy con thấy
cụ thể rõ ràng đem lại cái hạnh phúc cho loài người. Mục đích của đạo Phật là
như vậy, nó rộng lớn vô cùng.
Bây giờ mình gán ép đạo Phật có một chút
xíu vậy thôi. Bây giờ cầu cúng, cúng niệm, rồi ngồi đó, ngồi thiền, kiểu ngồi
thiền điên của mấy người đó, muôn đời mấy người làm chủ được sao? Nó không có
làm chủ được đâu. Cho nên Thầy xác định trong tập IV là, cuối cùng mấy con mà
đọc tập IV rồi, mấy con thấy giá trị của nó rất rõ ràng. Nó hoàn toàn nó cụ
thể.
Tu sinh Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Khi mà kết tập lần
đầu tiên có ngài Ca Diếp trụ trì thì vẫn đúng chớ, bạch Thầy?
Trưởng lão: Đúng! Nhưng mà người ta chỉ kết
tập bằng miệng, chứ chưa bằng sách. Đáng tiếc là khi mà ông Ca Diếp, ông kết
tập mà chỉ đọc trở lại cho mọi người nghe thôi, để mà người ta nhớ thôi. Cũng
như là mình truyền thuyết vậy thôi, cho nên nó không thành sách, thành ra nó
đâu có thành cái chương trình!
Bởi vì lúc bây giờ các bậc A La Hán
người ta biết cái chương trình đó, phải học bài nào, bài nào trước, bây giờ
người ta chỉ đọc để cho nhớ với nhau thôi. Người ta không thành lập cái chương
trình giáo dục. Nhưng mà người ta biết cái chương trình giáo dục đó rõ ràng.
Nhưng mà đến sau này không có, sau ông Ca Diếp, ông A Nan tịch rồi thì không
còn nữa!
Cho nên bây giờ xúm nhau kết tập, muốn
kết tập kiểu nào kết tập. Tới chừng mà khi vua A Dục mới viết thành sách, mới
khắc ở trên bia đá phải không? Các con nhớ không? Bây giờ mới có chữ rồi đó.
Thì lúc bấy giờ chữ đó, mấy ông mặc tình mấy ông muốn kết tập kiểu nào mấy ông
kết tập. Thì do như vậy, từ cái Tổ Ca Diếp, A Nan tịch rồi thì hoàn toàn là
không có người chứng quả A La Hán nữa. Cho nên cái chương trình giáo dục này bị
mất, các con thấy không?
(20:16) Cho đến khi vua A Dục kết tập lần
thứ tư này, vua A Dục kết tập thì hoàn toàn mấy con thấy kết tập bằng cái xô bồ
xô bộn. Chứng tỏ là các vị Hòa thượng lúc bấy giờ không có người tu chứng. Và
trên hành tinh này, từ cái ngày mà vua A Dục kết tập tới bây giờ chưa có chứng
minh có một người nào chứng quả A La Hán. Cho nên không thấy cái đường này,
không viết sách được. Không có viết, không có ghi ra được cái bài kinh nào mà
cho đúng đắn như thế này hết, không lột trần được cái con đường tu tập nữa.
Do đó, từ cái thời điểm đó, thì khi mà
vua A Dục thì cách đức Phật 4-500 năm khi đức Phật tịch. Thì như vậy từ đó cho
đến bây giờ, hơn 2000 năm chưa có người tu chứng. Nghĩa là nói ông A Nan là
sống 120 tuổi, mà khi ông A Nan là người cuối cùng của đệ tử của Phật chết, ông
A Nan chết rồi thì không còn ai nữa đâu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Cái thời vua A Dục là
cái thời mà được truyền đạo Phật đi khắp nước mạnh nhất đó, bạch Thầy?
Trưởng lão: Mạnh nhất!
Tu sinh Pháp Ngộ: Nhưng lại những vị đó lại không có
chứng?
Trưởng lão: Lại là không có chứng, cho nên mới
tai hại rất lớn.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ! Là chỉ pháp học rất mở mang vào
các trường học rất là lớn.
Trưởng lão: Lớn!
Tu sinh Pháp Ngộ: Và truyền đi Ấn Độ, Sri LanKa qua
Thái Lan, Miến Điện mạnh lắm.
Trưởng lão: Đúng! Con nói đúng. Nhưng mà điều
kiện là không tu chứng rồi. Bây giờ nói về ngôn ngữ không, cho nên kinh sách nó
xô bồ. À bây giờ những cái bài kinh nào dài dài, những cái bài kinh mà dài
nhiều trang thì gộp lại gọi là Kinh Trường Bộ. Còn bài kinh nào mà vừa vừa ngắn
ngắn, vừa vừa đó, vừa vừa thì dồn vô gọi là Trung Bộ, có phải không? Còn những
cái Tăng Chi hay Tương Ưng, thì dồn lại những cái bài kinh ngắn, dồn lại nó
thành ra cái Tăng Chi. Rồi còn thừa lại thì gom qua Tiểu Bộ.
Tu sinh 1: Bạch Thầy, con đọc trong cái quyển
‘Chân lý khất sĩ’ của ngài tổ sư Minh Quang mà hoan hỷ ấn tống đó, thì đó có
phải là pháp môn tu Nguyên Thủy không Thầy?
(22:07) Trưởng lão: Không
phải. Tổ sư Minh Đăng Quang là ảnh hưởng của Đại thừa con.
Tu sinh 1: Dạ!
Trưởng lão: Bởi vì ngài giữ được cái giới hạnh
thôi, nhưng mà cái tinh thần và tư tưởng của ngài đều là nằm ở trong cái Đại
thừa hết, cho nên sai mất rồi. Cho nên ngài, khi mà chứng ngộ ngài nhìn thấy
sao mai mọc, ngài chợt ngộ tức là thấy tánh chớ gì. Nhưng mà đó là ảnh hưởng
của Đại thừa, của Thiền tông rồi, sai rồi, không đúng. Đó là một cái sai. Cho
nên vì vậy không có đủ cái sức lực Tam Minh, không có đủ viết cái bộ chân lý
của tổ, nói lòng vòng ở trên cái thế giới quan, mà không xác định rõ.
Thế giới quan của đạo Phật không có gì
khác hơn là 12 nhân duyên. Để nói lên cái sự kết hợp của 12 duyên này, nó thành
cái thế giới quan, là cái thế giới đau khổ của con người. Để bẻ gãy cái thế
giới này ra, chớ không nói mênh mông trên trời đất đâu, không có nói. Cả cái vũ
trụ này không nói. Đức Phật không bao giờ nói cái chuyện phi thời đó, nói cái
chuyện mà con người chúng ta với cái ý thức này không hiểu thì không bao giờ
nói, không có luận cái vũ trụ như vậy.
Mà luận ngay 12 duyên này, cái nhân sinh
quan nó đối, nó gặp cái vũ trụ quan bên ngoài nó tiếp xúc. Cái chỗ mà mắt, tai,
mũi, miệng, thân, ý tiếp xúc với sáu trần sáu căn, nó mở bày ra cái vũ trụ. Cái
vũ trụ đau khổ, cái vũ trụ ngay trong con người chúng ta, chớ không phải vũ trụ
bên ngoài.
Đức Phật nói vũ trụ bên ngoài, trong khi
chúng ta có Tam Minh chưa mà chúng ta nói cái chuyện đó, mấy người hiểu? Làm
sao mấy người hiểu, ai mà nói cái chuyện mơ hồ đó? Đức Phật không bao giờ nói
cái chuyện mơ hồ đó. Nói cái gì là người đó phải hiểu cho rõ, chân thật mới
nói.
Còn nói mà không, cái người đó dùng ý
thức mà không hiểu, đức Phật không nói. Cái đó để mấy người tu rồi thì chừng đó
mấy người sẽ biết. Còn bây giờ tôi nói cái này, như tôi nói láo mấy người đó.
Mấy người làm sao hiểu đâu mà không phải tôi nói láo? Đó là mục đích của đạo
Phật là như vậy.
(24:01) Cho nên chân lý của đạo Phật đưa
ra Khổ, Tập, Diệt, Đạo là chân lý, ai cũng hiểu hết, chớ không có nói đưa ra mơ
hồ được, mới gọi là chân lý chớ. Cho nên đạo Phật rất thực mấy con, rất thực.
Và đồng thời, Thầy xác định rất đúng đắn dựa vào kinh sách hẳn hoi. Và những
cái tài liệu ở trên thế gian này mà nói về Phật giáo đều là không đúng, toàn bộ
là tưởng hết.
Và kinh sách của Phật đã, đức Phật đã
nói những cái nào đúng, cái nào sai, đức Phật đã vạch ra cho chúng ta biết hết
từ trong những bài kinh Nguyên thủy đó. Đức Phật đã biết sau này nó cũng đi,
dẫm trên cái lớp mòn của kinh Vệ Đà chớ không sai, cho nên đức Phật bác sạch ba
cái kinh Vệ Đà xuống hết. Đại thừa toàn bộ nằm ở trong kinh Vệ Đà, chứ không có
gì khác hết.
Cho nên vì vậy mà hôm nay thì mấy con có
cái duyên mà sống đồng thời trong một lúc mà Thầy đã thực hiện được cái sự làm
chủ bốn cái sự đau khổ này, là mấy con có cái duyên. Cỡ như mà Thầy ra trước
chừng 100 năm thì mấy con không duyên gặp Thầy, mà Thầy ra sau 100 năm thì mấy
con cũng chết mất rồi cũng không gặp Thầy. Mà bây giờ, đồng thời mấy con gặp
Thầy là có phước mà mấy con không chịu mà dẹp cho hết ba cái tham, sân, si này
thì mấy con quá dở, quá dở!
Cũng như trong cái thời đức Phật, đồng
thời mà gặp trong cái thời đức Phật tu như vậy, biết bao nhiêu người gặp, mà
bao nhiêu người tu chứng mấy con biết không? Họ còn mê tín dữ lắm, họ còn chống
lại Phật đủ thứ, họ còn lăn đá cho Phật chết nữa. Họ còn khai oan cho Phật thế
này thế kia nữa, phải không? Các con đọc lại những kinh sách Nguyên Thủy coi,
các con thấy.
Lúc nào nó cũng luôn luôn nó muốn giết
Phật chớ đâu phải. Chửi mắng Phật tan nát hết, đủ cách đủ loại, thế mà đức Phật
âm thầm. May là đức Phật là một nhà vua đó, con của một nhà vua chớ mà thường
dân là nó dập chết hết đó. Bà La Môn đâu phải dễ. Nhờ đức Phật là con nhà vua,
nó mới nể ông vua ở nước đó: “Nếu mà động ông này, nó kéo quân qua nó
đánh mình chết đó.” Có phải không?
Tu sinh 1: Dạ!
Trưởng lão: Nếu mà đức Phật không phải là vua
là chết. Như Thầy, coi thử coi nó dập tan nát hết, chớ đừng nói.
Tu sinh Pháp Ngộ: Xứ Ấn Độ dữ lắm!
Trưởng lão: Xứ Ấn Độ dữ lắm chớ nó không hiền
đâu. Khi nào có đi qua thăm bên nước đó, ghê gớm lắm!
Tu sinh Pháp Ngộ: Phong kiến lắm, bạch Thầy!
Trưởng lão: Ghê gớm!
Tu sinh Pháp Ngộ: Vừa dơ bẩn, đất nước dơ bẩn lắm,
bạch Thầy!
Trưởng lão: Dơ. Ừm.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét