165- CÁC PHÁP ĐỀU VÔ THƯỜNG
(00:00) Trưởng lão: Tu
sai Phật pháp rồi, không đúng! Tu đúng theo Phật pháp là người ta xác định cho
rõ ràng là cái chỗ để mình làm sao cho mình hết khổ thôi. Bây giờ mình ngồi đây
thanh thản mình có khổ đâu? Mà có khổ đến thì có pháp đẩy lui, chớ ở đó mà sợ
nó sao?
Đức Phật đã xác định các pháp đều là vô
thường, thọ là vô thường, thân vô thường, tất cả mọi cái vô thường, có gì đâu
của mình đâu? “Không phải pháp nào là của ta, là ta, là bản ngã của
ta.” Đức Phật nói tất các pháp không có cái gì của mình hết. Thân này
cũng không phải, tâm này cũng không phải này.
La Hầu La ngày xưa, mười tuổi nghe đức
Phật nói vậy, ông không thèm ăn nữa. Các con thấy không? Ông bỏ ông đi về, đi
xin với đức Phật, ông nói thôi đức Phật đi xin đi, ông về. Bây giờ cái thân này
không phải, cái tâm này không phải, ông đi xin nuôi ai đây? Về mà lo tu đi, bỏ
đi cho rồi, chớ còn ở đây mà lo đi xin cơm mà nuôi nó. Nuôi ai đây? Có phải của
mình đâu mà nuôi?
Còn mấy con, nói vậy thì nói, chớ mấy
con tới bữa ăn thấy cũng phải nuôi nó à, chớ mấy con dám bỏ không? Cho nên mấy
con còn dở hơn chú La Hầu La quá xa. Người ta có 10 tuổi thôi, con Phật gan
thiệt chớ, bởi vì con Phật. Mình là cháu Phật, cho nên mình chưa có gan bằng
con Phật.
Cho nên mấy con cố gắng. Trước cái cơn
đau mấy con, nó không có chết mấy con đâu mà sợ. Nó đau vậy chớ nó không có
chết đâu. Nó có cái mức độ đau, cái cường độ đau, đến mức độ đó nó hết thôi.
Bắt đầu bây giờ mấy con cứ ngồi kiết già đi, cho nó đau đi. Rồi mấy con coi nó
đau tới cái chỗ nào đó mấy con thấy tới đó thôi nó không còn đau thêm nữa đâu.
Cái sức đau nó không có cái đau hơn tới cái mức đó đâu. Rồi từ đó nó lui dần,
nó lui dần cái nó hết.
Cho nên người ta tập người ta ngồi,
người ta chịu đau đó. Mà cái người mà chịu đau cho tận cùng cái sức mà chịu đau
của nó thì nó mát lạnh liền. Đức Phật đã dặn mình cái chuyện đó rồi mà, đó là
vô thường mà, cái pháp vô thường, nó có gì đâu mà sợ. Thầy nói đau là cái gì mà
… Khi mà vượt qua cơn đau Thầy thấy nó dễ, mà hồi mà chịu đựng với cơn đau, mà
hồi mà chưa vượt qua, trời ơi, thấy nó rơm rớm nước mắt, thấy nó ngồi nó rùng
mình đó.
Sự thật ra mấy con, khi mà chúng ta chưa
có biết vượt qua cơn đau thì chúng ta ngồi mà chịu đau là cả một cái vấn đề,
như trời đất mà sụp, nó ghê gớm lắm. Nhưng mà khi vượt qua cơn đau, coi thường
nó. Như Thầy, như thầy Chơn Thành mà những người mà vượt qua cơn đau rồi, bây
giờ người ta không có sợ. “Tao biết mày có chút đó thôi, mày hù dọa
tao chút thôi, chớ mày không làm gì được.” Đó nó hiểu như vậy đó.
(02:20) Còn cái hôn trầm thùy miên cũng
vậy đó mấy con. Nó hù dọa mình, nó làm cho mình mờ mịt vậy đó. “Tao mà
tác ý hay hoặc tao hành động nào, cho mày đừng có lọt vô được nữa.” Thì
trong chốc lát nó sẽ mất tiêu à. Nó không phải nó dài lâu, nó vô thường, nó
không có bền chặt đâu. Cái thứ đồ này nó vô thường lắm.
Tham, sân, si là những pháp vô thường,
nó không có bền. Vì vậy mà đã nói vô thường thì nó có gì đâu mà bền chặt đâu mà
sợ nó. Chớ còn nó thường, chắc chắn là mình đánh không lui nó đâu. Còn cái này
nó vô thường, cho nên mình mạnh mẽ tiến lên thì bắt đầu nó rụt đầu nó chạy mất.
Nó rút quân nó chạy, không có chỗ mà nó thấy mình đâu, nó chạy tuốt luốt à. Coi
vậy chớ trong người ai cũng có giặc tham, sân, si trong này hết, nhưng mà mạnh
mẽ chiến đấu lên.
Đạo Phật dạy cho chúng ta, trang bị cho
chúng ta những cái pháp đó để mà chiến đấu với tham, sân, si, chớ không có gì
hết mấy con. Cho nên chúng ta, mặt trận thấy nó rõ ràng, nó đánh mình bằng hôn
trầm, thùy miên: “Đây, cái mặt mày ra đây, tao đánh cho mày xem!”
Ờ đem hết bài bản, những cái pháp của
Phật dạy ra, đánh quét ra, xua nó ra ngoài đống rác ngoài kia cho nó nằm. Không
có để nó trong này đâu. Trong này, là cái mảnh đất trong này là mảnh đất thanh
bình, chớ không có được mà ngu si, mờ mịt như vậy. Cái mảnh đất ở trong này
không có bệnh đau, không có bệnh tật ở trong này, cho nên cái mảnh đất này là
mảnh đất giải thoát. Vì vậy mà nếu mà bệnh đau đến: “Tao áp dụng tất
cả những bài, phương pháp cách thức tao đẩy lui ra hết, không có để cho mày ở
trong này.”
Thí dụ như, thay vì các con tu một giờ
chớ gì? Mà khi bị đau các con tu suốt đêm. “Cho mày coi mày chết
không.” Còn cái này, ráng tu: “Trời ơi đau quá! Tôi ráng tu
cho hết giờ đặng đi nằm cho nó đỡ.” Thì mấy con là những cái người mà
đánh giặc mà thua giặc. Gặp giặc, lo rút chạy rồi, như vậy mình đánh giặc làm
sao cho nổi?
(04:08) Cho nên ở đây tu theo Thầy thì gan
dạ. Một là chết, hai là sống, ngồi sừng sững lên! Gặp, mà nếu mà bệnh đau là
tiêu hết. Còn các con nhớ, gặp mà hôn trầm thùy miên là tác ý, truyền lệnh liền
liền. Hành động này tới hành động kia, truyền lệnh lớn liền liền. Cho nên khi
mà cái thất ở bên mà nghe người ta truyền lệnh lớn: “À, ông này buồn
ngủ dữ rồi đây!” Thì biết liền hà. Như vậy là biết rõ ràng là cái
người này bị hôn trầm thùy miên đánh người ta.
Còn người ta im lìm này kia, mà ở trong
thất mà mấy con mà thấy nó buồn ngủ, mấy con lén mấy con ngủ là mấy con hèn hạ,
nhục nhã, cái thằng thua trận. Thôi, mình thua mình mới ngủ. Mỗi lần mà ngủ
rồi, thức dậy nghe nó nhục nhã, nó xấu hổ. Nhìn lại, ăn ngủ phi thời, phạm
giới, không xứng đáng là đệ tử của Phật. “Đệ tử của Phật nói ăn ngủ
không phi thời, thế mà bây giờ ăn ngủ phi thời kiểu này đây à? Mày như vậy hả,
mày xứng đáng đệ tử của Phật không? Tao mai mốt, tao chặt cái đầu mày chớ tao
để?”
Mình gan dạ, mình hăm he. Cái tâm của
mình, phải huấn luyện nó. Có lúc mình hăm he dữ tợn: “Tao đập mày
chết. Mày mà còn cái tật này nữa là chết với tao!” Thì nó sợ lắm, nó
khiếp. Và đồng thời có pháp để áp dụng vào làm cho nó sợ thiệt, chớ đâu phải
mình nói suông với nó đâu. Nó thấy mình nói suông vài ba lần, nó biết: “Cái
ông này hăm dọa chơi, chứ còn không làm thiệt.”
Nhưng mà mình làm thiệt! Khi mà nó đụng
tới mình rồi, thí dụ đau, thay vì tới giờ 10 giờ mình đi nằm chớ gì? “Tao
cho sáng đêm. Chừng nào mày hết đau, tao mới tha thứ mày. Chớ còn mày còn đau
là tao tu tới sáng đêm đó.” Nó ớn. Sau đó, Thầy nói bệnh nó không dám
tới. Nó hơi hơi cái bắt đầu, hăm một cái nó đi mất rồi. Các con thấy như Thầy
bây giờ, Thầy hăm cái nó đi à.
Cái cơ thể của con người là cái cơ thể
vô thường chớ gì? Thầy cũng như mấy con chớ bộ, Thầy cũng bằng xương bằng thịt
thì nó cũng bệnh đau, chớ đâu phải là không bệnh đau. Nhưng mà nó sợ Thầy, còn
mấy con nó đâu có sợ, có phải không? Thầy la một tiếng: “Đi! Chỗ này
không phải chỗ của mày.” Thì bắt đầu ông rút, ông ôm cái vali ông
xách, ông đi ríu ríu. Thì nó đi ríu ríu ra thì mình nghe nó hết đau, có phải
không?
(06:17) Còn mấy con la nó không đi là nó
không sợ mấy con, nó không ngán mấy con chút nào. Còn Thầy, nếu mà Thầy la nó
không đi thì Thầy ôm pháp vô là chết nó luôn đó. Nó sợ, nó biết cái ông này, mà
nếu mình không đi là ông ôm pháp là chết mình luôn, diệt mình luôn. Các con
hiểu chưa? Cho nên mấy con tập luyện là mấy con huấn luyện ở trên cái pháp để
cho nó thuần thục nhu nhuyễn để mà áp dụng đánh.
Toàn bộ mấy con đều được huấn luyện ở
trong quân trường để trở thành những người chiến sĩ hết đó. Trên cái mặt trận
sanh tử mà mấy con, đâu có thường đâu. Người ta giải phóng đất nước là cái mặt
trận thường đó. Chớ còn cái đất nước mà từ lâu tới giờ mấy con bị giặc sanh tử nó
làm chủ mấy con hết rồi. Nó muốn mấy con bệnh là mấy con bệnh, mà nó muốn mấy
con chết là mấy con chết, chứ không cãi được nó đâu.
Nhưng bây giờ mấy con là đòi cái quyền
làm chủ này lại, tức là mấy con muốn chết là chết, muốn sống là sống, muốn bệnh
là bệnh, không bệnh là không bệnh, không có dám cãi. Như vậy mấy con thấy cái
đất nước của mấy con mới là độc lập chớ. Còn bây giờ đất nước con bị người ta
cai trị.
Thật sự mà! Thầy nói mấy con cứ suy ngẫm
coi. Cái nước của mấy con, tức là cái thân và cái tâm của mấy con, bị người ta
trị hết rồi, mà mấy con không có cái quyền gì mấy con đòi hết. Nó sai làm sao
thì làm vậy. Nó sai ăn là chạy ăn, nó sai uống chạy uống, sai ngủ chạy ngủ.
Trời đất ơi! Nó bảo sao cũng nghe hết à!
Như vậy mấy con có cái nước mà mấy con
làm nô lệ nó như vậy thì mấy con thấy nhục không? Bị giặc sai mà không biết,
tưởng nó ngon lành lắm sao? Cái đó là cái khổ của mấy con chớ sung sướng gì lắm
đâu. Cho nên khi mà Thầy tu rồi, Thầy làm chủ đất nước hòa bình của Thầy rồi.
Còn đất nước của mấy con đang bị nô lệ, đang bị cai trị, có phải không? Thầy
nói mấy con cứ suy ngẫm coi đúng không?
(07:58) Cho nên vì vậy hôm nay Thầy dạy …
Cũng như bây giờ đất nước Thầy nó thanh bình rồi, mấy con mới qua, mấy con thấy
nước của Thầy thanh bình mấy con học Thầy. Thầy dạy cách thức mấy con để về,
mấy con đòi lại cái quyền độc lập của mấy con lại, có phải không? Bác Hồ đi qua
Liên Xô học để làm gì mấy con? Học cách thức để về đánh đuổi giặc chớ cái gì?
Nếu mà không có Bác Hồ mà đi học cái kiểu đó về đất nước này còn bị trị, phải
không? Các con hiểu không?
Bây giờ mấy con đến đây để học, học cái
cách thức để chiến đấu với giặc sanh tử chớ gì? Thầy dạy mấy con, về mấy con
không chịu, mấy con cứ đầu hàng giặc thì nó cai trị mấy con hoài chớ sao? Các
con hiểu chưa? Thầy dạy rõ ràng mà, bài pháp nào đàng hoàng nó có cách thức để
đánh nó mà. Mà mấy con sợ chết, mấy con không dám đánh thì nó sai mấy con chớ
sao?
Mấy con là người đầu hàng giặc, không
biết giải phóng đất nước của mình, để luôn luôn bị trị, bị cai trị. Dở quá! Chỉ
có Việt Nam ngon lành thôi. Phải không? Thầy là Việt Nam, mấy con là các nước
nhược tiểu ở đâu ấy, chớ không phải là Việt Nam đâu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Còn thương nó, cho nên nó mới lại
gần gần, nó là là ra ngủ một xíu là mình thích
Trưởng lão: À, nó dụ mấy con mà, nó cai trị, nó dụ
mà. Nhà nước bảo hộ mà, bảo hộ mấy con bình an này kia, cơm ăn áo mặc đầy đủ
mà. Trời ơi! Nó sai, nó bóc lột mấy con tận xương trắng mấy con, chớ đừng nói.
Nếu mà không có Bác Hồ vạch ra, chắc
người ta không căm thù, người ta không đứng dậy đánh giặc đâu. Phải không? Bây
giờ Thầy mới dạy cho mấy con thấy giặc sanh tử là giặc căm thù nhất đó mấy con.
Đối với cái bản thân của mấy con là nó sai làm sao mấy con làm theo hết. Bây
giờ: “Giờ này không phải giờ ăn. Tao nhất định không ăn đó, tao chống
lại mày đó. Tới giờ tao ăn là tao ăn. Mày đòi muốn ngon, tao ăn dở cũng được,
tao không có cần đâu!” Thì giặc nó sẽ thua.
“Bây giờ mày có đem cái gì sung sướng
cho dân tao, dân tao cũng không thèm đâu, tao ăn cơm muối nó vẫn đấu tranh với
mày.” Có phải
không? Chớ bây giờ nó đem gạo, đem đồ ăn ngon, đem thịt cá này kia nó dụ dân
mình. Ba cái thằng dân này nó ngu lắm, nó cứ tập trung nó ưa ba cái đó thì
chết, chết luôn. Thì bây giờ mấy con bị nó dụ, cứ lo ăn lo uống không thì đó là
mấy con bị giặc nó dụ. Giặc tham, sân, si nó dụ mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét